Chương 4: Tôi không muốn kết hôn trước ba mươi tuổi.

Trương Phồn Chi là một ngôi sao lớn, hiện tại cũng là tiền đồ xán lạn. Với thành tích và giọng hát của cô, nếu cứ tiếp tục phát triển trong ngành giải trí, về sau vị trí thiên hậu chắc chắn có thể nắm vững trong lòng bàn tay.

Còn Trần Nhiên thì sao, chỉ là một người mới vừa được lên làm biên kịch trong một đài truyền hình bình thường, sự khác biệt này quả thực là rất lớn.

Không riêng gì sự khác biệt về địa vị xã hội, mà thậm chí vốn liếng cũng không thể so sánh cùng một cấp bậc, hắn thực sự giống như một kẻ ăn bám.

Trần Nhiên tự nhận, ngoại trừ nhan sắc thì những thứ khác không hề tương xứng.

“Chú cũng không phải người cổ hủ, ngày xưa chú với dì Vân cũng là tự do yêu đương. Chú nói như thế chỉ vì cảm thấy cháu rất tốt, rất phù hợp. Bây giờ, cháu đã có phương thức liên lạc với Chi Chi, trước tiên hãy làm quen với nhau đã. Nếu có thể thành đôi thì thật tốt, nếu không chúng ta vẫn có thể là chú cháu tốt cơ mà.”

Giám đốc Trương nói nhiều như vậy, chủ yếu là muốn hắn thật lòng đối đãi với Trương Phồn Chi, muốn để tình cảm xuất phát từ hai bên. Chỉ cần một trong hai người Trần Nhiên và Trương Phồn Chi không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác.

Giám đốc Trương cũng khá hiểu tính cách của Trần Nhiên. Cuộc sống khá đạm bạc, không tranh không đoạt. Nếu như không dẫn dắt công việc cho hắn thì làm sao có thể khiến hắn và Trương Phồn Chi quen biết nhau được.

“Chú Trương, cháu sẽ thử làm quen với Trương tiểu thư xem sao…”

Mặc dù Trần Nhiên vẫn cảm thấy kỳ lạ, nhưng chú Trương đã thật tâm nói như vậy, hắn mà còn từ chối thì thật không có ý tứ. Nói là làm quen, có lẽ cũng chỉ là trò chuyện qua điện thoại mà thôi.

Dựa vào tính cách hiện tại của Trương Phồn Chi, hắn sẽ gửi tin nhắn qua lại mấy ngày, bên kia cam đoan sẽ không đáp lại. Cứ như vậy, chú Trương cũng đành phải từ bỏ ý định.

Trương Phồn Chi nghe điện thoại xong liền quay lại, sắc mặt không có gì thay đổi nhưng có vẻ lạnh lẽo, âm u hơn một chút, tâm trạng cũng càng sa sầm.

Qua cuộc nói chuyện với giám đốc Trương, bây giờ nhìn thấy Trương Phồn Chi, Trần Nhiên liền cảm thấy thật quái dị.

Ban đầu, ấn tượng của hắn về cô chính là con gái của chú Trương, sau đó là đến siêu sao và bây giờ lại trở thành đối tượng hẹn hò…

Trần Nhiên cảm thấy thật khó chịu. Cô ta xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy nhưng mặt mũi lúc nào cũng âm u, còn tính khí thì vô cùng nóng nảy. Chọn cô gái như vậy làm vợ, không phải là tự làm khổ mình hay sao?

Quan trọng nhất, cô còn là một siêu sao. Từ trước đến nay, Trần Nhiên chưa từng nghĩ tới việc sẽ lấy một siêu sao làm vợ. Dù đây không hẳn là một vấn đề lớn nhưng mấu chốt là gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm dù tốt đến đâu cũng khó tránh xảy ra mâu thuẫn.

“Chú Trương, không phải cháu trả lời chú cho có lệ, mà loại chuyện này chỉ có thể tùy tâm mà thôi.” Trần Nhiên nói thầm trong lòng.

Trần Nhiên ngồi ở nhà họ Trương tâm sự với giám đốc Trương và dì Vân thêm một lúc nữa. Trước kia cũng đã từng ở bệnh viện ăn cơm với nhau, cảm thấy rất hòa hợp. Trương Phồn Chi vẫn không nói chuyện, thỉnh thoảng bị dì Vân nhắc tới cũng không mấy để tâm.

Ngược lại, theo yêu cầu của giám đốc Trương, Trần Nhiên đã đổi xưng hô với Trương Phồn Chi từ Trương tiểu thư thành chị Chi Chi.

Vốn là chú Trương và dì Vân định để hắn gọi là Chi Chi, nhưng cái này quả thật không mấy thích hợp, quá thân thiết. Xem xét quan hệ của hắn và chú Trương, lại thêm việc Trương Phồn Chi lớn hơn hắn một tuổi, gọi cô là chị thì cũng không quá phận.

Dù sao Trương Phồn Chi cũng không cự tuyệt, cũng không tỏ vẻ gì hết, xưng hô này coi như được chấp nhận.

Trần Nhiên nhìn lên đồng hồ, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, vội vàng chào tạm biệt.

Hai vợ chồng họ còn muốn giữ Trần Nhiên ở lại một đêm, nhưng lần đầu tiên đến đây, Trần Nhiên không tránh khỏi sẽ cảm thấy ngại ngùng. Huống chi còn có ngôi sao lớn như vậy, hắn cũng thấy không được tự nhiên.

Giám đốc Trương và Trần Nhiên ở cùng đài truyền hình, biết ngày mai công việc không ít nên cũng không giữ Trần Nhiên ở lại nữa.

Trương Phồn Chi ngồi trên ghế salon, thơ thẩn nhìn chằm chằm ti vi. Giám đốc Trương quay đầu lại nói: “Chi Chi, con mau ra đưa Trần Nhiên về.”

Trần Nhiên vội nói: “Không phải làm phiền chị Chi Chi đâu ạ, cháu tự về là được, cũng không có xa lắm.”

“Được rồi, chỗ của cháu chẳng lẽ chú không biết. Từ đây mà qua đó cũng phải hết nửa tiếng tàu điện ngầm, đón xe còn rắc rối hơn.” Giám đốc Trương nói xong, nhìn thấy Trương Phồn Chi vẫn chẳng phản ứng, lại nói: “Chi Chi, sao con không phản ứng gì hết vậy?”

Trương Phồn Chi dạ một tiếng, từ từ đứng lên.

Trần Nhiên nhìn sắc mặt cô, nghĩ đến việc cô đưa mình về nhà liền cảm thấy thật khó xử, vội vàng nói: “Chú Trương, cháu tự về được mà. Chú còn khách sáo như vậy, lần sau cháu cũng không dám tới nữa đâu.”

“Cháu thật là…” Giám đốc Trương lắc đầu. Ông vốn muốn tạo ra một cơ hội cho Trần Nhiên và con gái mình, xem hai người có hợp nhau hay không, vậy mà Trần Nhiên lại chẳng biết nắm bắt.

“Thôi được rồi, vậy để Chi Chi đưa cháu xuống lầu đi.” Giám đốc Trương đành nghĩ đến cơ hội khác.

Trần Nhiên khẽ thở dài, nói với Trương Phồn Chi: “Làm phiền chị Chi Chi rồi.”

Trương Phồn Chi nhìn biểu hiện của hắn, đôi lông mày nhỏ bé khẽ nhíu lại, mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng, Dương Vân bèn hỏi chồng: “Sao rồi? Trần Nhiên nói sao?”

Giám đốc Trương nhíu mày: “Anh cảm giác Trần Nhiên không có ý tứ này.”

“Mặc dù tính tình Chi Chi nóng nảy nhưng xét về ngoại hình, điều kiện và cả khí chất cũng đều đứng đầu, hơn nữa còn là một ngôi sao nổi tiếng. Trần Nhiên sao lại không thích cho được…” Dương Vân không hiểu.

Bọn họ ban đầu còn lo lắng con gái không vừa mắt Trần Nhiên, đã phải giúp đỡ làm tốt công tác chuẩn bị. Ai mà ngờ Trần Nhiên lại như thế.

“Bọn nó cũng không phải động vật, nhìn thấy nhau liền xông tới. Mới lần đầu gặp mặt có thể nảy sinh tình cảm gì được chứ. Anh để cho bọn nó trao đổi phương thức liên lạc trước, làm quen với nhau đã rồi tính sau.” Giám đốc Trương lắc đầu.

Dương Vân không nói gì nữa.

Kể từ khi con gái trở nên nổi tiếng, bà vẫn lo lắng con gái sẽ yêu một người trong ngành giải trí.

Bà ngày nào cũng xem ti vi, tin tức mới của các ngôi sao nào là ly hôn, nào là lầm đường lạc lối.

Thậm chí còn cưới đến hai ba lần, một thân một mình nuôi con chỗ nào cũng có. Dương Vân chỉ lo lắng con gái sẽ sa đà vào cuộc sống tạp nham, hỗn độn như vậy.

Giám đốc Trương nói: “Được rồi, chúng ta có quan tâm đến mấy thì cũng không thể thay đổi được. Anh sẽ quan sát Trần Nhiên, nếu qua một thời gian hai đứa nó vẫn không có ý với nhau thì sẽ giới thiệu cho Chi Chi một người khác…”

Người ta thì sợ con gái không gả được chồng, nhà bọn họ thì lại sợ con gái có quá nhiều người theo đuổi.

Làm cha mẹ quả thật không hề dễ dàng.

Trong thang máy, Trương Phồn Chi không biểu cảm đứng cạnh Trần Nhiên. Bởi vì chỉ tiễn hắn xuống dưới lầu, cho nên cô không mang theo khẩu trang.

Không biết cô dùng loại nước hoa gì, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng khiến cho tinh thần người ta cảm thấy rất thoải mái.

Bầu không khí này vô cùng xấu hổ, Trần Nhiên định tìm thứ gì để nói, kết quả là Trương Phồn Chi lại mở miệng trước.

Cô nghiêm túc nói: “Trần Nhiên, cha mẹ tôi muốn mai mối cho tôi và cậu. Tôi biết bọn họ thích cậu, lo lắng tôi sẽ kết hôn với một ngôi sao khác. Nhưng thật ra tôi đã dự tính kế hoạch cho riêng mình rồi, trước ba mươi tuổi tôi sẽ tập trung vào công việc, không thể nào kết hôn, cho nên chỉ có thể nói lời xin lỗi với cậu.”

Trần Nhiên nghe cô nói vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị Chi Chi nói vậy em cũng an tâm. Hiện tại em cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, cũng chưa nghĩ tới việc kết hôn. Chỉ là chú Trương rất kỳ vọng vào em, nên em không muốn phụ tấm lòng của chú. Sự nghiệp của chị Chi Chi hiện tại đang phát triển như vậy, tập trung vào đó là quan trọng nhất…”

Con đường trở thành ngôi sao vốn không dễ đi, không phải chỉ cần may mắn là có thể thuận buồm xuôi gió. Có rất nhiều người đột nhiên nổi tiếng sau đó lại hoàn toàn chìm vào quên lãng, Trương Phồn Chi muốn tập trung toàn lực vào công việc cũng là chuyện hết sức bình thường.

Trương Phồn Chi không nghĩ Trần Nhiên lại phản ứng như vậy, đôi lông mày khẽ nhíu lại sau đó liền thả lỏng: “Cậu có thể hiểu được như vậy thì thật tốt. Cậu đã có Wechat của tôi rồi, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì có thể tìm tới tôi.”’

Tinh tinh, cửa thang máy đã mở.

Trần Nhiên đi ra ngoài, lộ ra nụ cười lễ phép, vẫy tay nói với Trương Phồn Chi: “Chị Chi Chi về đi, đi ra ngoài mà bị người ta chụp được cũng không hay. Em tự trở về là được rồi.”

Đôi mắt lạnh lùng của Trương Phồn Chi nhìn hắn, khẽ gật đầu.