Hai vợ chồng bọn họ thì thầm nói chuyện với nhau ở cửa ra vào, Trần Nhiên cũng không có ý nghe lén.
Hắn tùy ý quan sát căn nhà giám đốc Trương một chút, dáng vẻ trang hoàng vẫn y như mười năm trước. Đồ vật trưng bày trong nhà đều là đồ cổ, có vẻ người trong nhà là kiểu người luôn hoài niệm chuyện xưa cũ.
Bên trên tủ TV là một bộ album ảnh được dựng thẳng, trên đó có bốn người: chú Trương, dì Vân và hai cô con gái, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Trần Nhiên rất ít khi nghe được giám đốc Trương nhắc đến con gái của mình, có lẽ là do công việc bộn bề nên ông ít khi về nhà.
Trần Nhiên rất hiểu chuyện này. Kiếp trước, hắn học tập trên thành phố, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại đó thực tập, rõ ràng cũng ở trong một tỉnh nhưng lại rất ít khi về nhà.
Giám đốc Trương nói vài câu với vợ, sau đó mở cửa ra ngoài.
Dương Vân quay lại nói với Trần Nhiên: “Trần Nhiên, cháu uống trà đi. Chú cháu có chút việc gấp phải đi xuống dưới, sẽ trở về nhanh thôi.” Nói xong bà liền châm trà cho Trần Nhiên.
Trần Nhiên vội ngăn lại, nói: “Dì Vân, dì để cháu tự làm.”
Dương Vân nhìn Trần Nhiên, lông mày giãn ra tỏ vẻ hài lòng. Vợ chồng bọn họ luôn mong muốn có một đứa con trai, nhưng năm đó khi giao nộp tiền phạt lại sinh ra hai đứa con gái. Về sau lại bị hạn chế sinh đẻ nên đã không còn cơ hội.
Hai người không trọng nam khinh nữ, nhưng nhà họ Trương bọn họ năm đời đều là có một đứa con trai nhưng đến thế hệ bọn họ thì lại không có.
Lúc còn trẻ cảm thấy không quan trọng, nghĩ rằng thời đại mới không thể luôn mang theo tư tưởng cũ, nhưng khi đã có tuổi thì lại cảm thấy có chút thiệt thòi.
Hai người đối tốt với Trần Nhiên, ngoại trừ bởi vì Trần Nhiên cứu sống ông Trương, còn là bởi vì mặt mũi, tính cách của Trần Nhiên đều rất giống với hình tượng đứa con trai mà hai người kỳ vọng.
“Trần Nhiên, cha mẹ con bên đó có khỏe không?” Dương Vân tùy ý hỏi.
Trần Nhiên gật đầu nói: “Hai người họ rất khỏe ạ.”
“Cháu có nghĩ tới việc đưa bố mẹ lên đây ở không?”
Trần Nhiên nói: “Cháu vẫn chưa nghĩ tới ạ. Hiện tại cháu vẫn chưa có tiền, tuy vừa mới được lên làm nhân viên chính thức nhưng cũng chỉ để sống qua ngày. Hơn nữa bố mẹ cháu cũng quen với nhà bên đó rồi, nếu chuyển đi chắc chắn sẽ không vui.”
“Vậy nghĩ là sau này kết hôn cháu cũng sẽ không ở cùng bố mẹ à? Cũng tốt, tránh gặp phải cảnh mẹ chồng nàng dâu xung đột!” Dương Vân như đang suy nghĩ điều gì, khẽ gật đầu.
Trần Nhiên gãi đầu, sao lại nói tới việc này nhỉ?
Xem ra năm đó dì Vân cũng có quan hệ không tốt với mẹ chồng, cho nên mới nói đến vấn đề này.
Có điều, mình đến cả bạn gái cũng không có, nói gì đến việc mẹ chồng nàng dâu xung đột, đúng là quá xa vời!
Phía dưới, tiếng còi xe vang lên không ngừng, loáng thoáng còn nghe thấy những âm thanh ầm ĩ. Nhưng khoảng cách khá xa, cửa sổ cũng đã đóng cho nên gần như không nghe rõ.
Xem ra là hai người vừa rồi đang cãi nhau.
Mọi người sống trong loại tiểu khu kiểu cũ này thường khá thân quen nên cũng hay xảy ra nhiều mâu thuẫn. Ồn ào cũng là chuyện bình thường.
Trần Nhiên nói chuyện với Dương Vân toàn là chuyện trong gia đình. Hầu hết đều là Dương Vân hỏi, hắn trả lời.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng tinh tinh, Dương Vân liền đứng lên nói: “Hẳn là chú cháu đã về rồi. Dì đi mở cửa.”
Cửa mở ra, đúng là giám đốc Trương.
“Sao rồi?” Dương Vân hỏi.
Giám đốc Trương mặt tối sầm lại, nói: “Còn thế nào nữa, đương nhiên là phải bồi thường tiền rồi. Tên Lý Tứ đúng là chẳng ra gì, đã nói rất nhiều lần rằng không được chiếm chỗ đậu của nhà chúng ta, nhưng hắn đâu có nghe, lần này còn chiếm hết hai chỗ!”
“Còn con nữa, cái tính nóng nảy không bao giờ sửa được. Một cuộc gọi là có thể giải quyết được sự việc rồi, đâu cần phải làm náo loạn lên như thế. Lần nào về nhà cũng làm ầm ĩ, không sợ người khác mang con lên mạng à?”
Câu nói sau là nói về phía ngoài cửa, có chút trách mắng nhưng lại không biết phải làm sao.
Dương Vân khẽ nháy mắt. Giám đốc Trương thấy Trần Nhiên, sắc mặt liền bình thường trở lại. Sau đó ông đi vào trong, theo phía sau là một cô gái.
Người này mặc áo khoác nỉ màu đen, đeo khẩu trang màu đen, khuôn mặt được che đậy kín kẽ, chỉ để lộ ra một chút làn da trắng nõn.
Trần Nhiên đang uống trà, trông thấy giám đốc Trương đi tới, liền đặt chén trà xuống đứng lên. Bỗng nhiên trông thấy người kia, đôi mắt mở to, thiếu chút nữa là phun hết trà ra ngoài, nhưng may mắn cũng đã kịp nuốt lại, ho khan.
Đây không phải là cô gái vừa gây sự ở dưới lầu sao?
“Còn không mau đi vào?” Giám đốc Trương cau mày nói.
Cô gái kia dạ một tiếng rồi đóng cửa đi vào.
“Trần Nhiên, chú giới thiệu cho cháu, đây là Trương Phồn Nhi, con gái lớn của chú. Năm nay hai mươi bốn tuổi, lớn hơn cháu một tuổi nhưng cứ coi như cùng tuổi đi. Các cháu hãy làm quen với nhau nhé.”
Giám đốc Trương đổi thành khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Trần Nhiên, nhưng khi quay lại nhìn cô con gái đeo khẩu trang thì lại lập tức bất mãn:
“Toàn là người trong nhà con còn đeo khẩu trang làm gì?”
Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên một chút, không lên tiếng. Dưới con mắt của bố, cô yên lặng tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng bóc nhưng không hề tái nhợt mà mang theo một chút hồng hào.
So với da mặt trắng ngần thì vành tai cô lại có chút đỏ, nhưng toàn thể đều rất tinh xảo. Cho dù khuôn mặt có xụ xuống nhưng vẫn không hề làm mất đi vẻ đẹp vốn có.
Trần Nhiên cảm thấy cô khá quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi. Nhưng hắn cũng không nhìn lâu, lễ phép cười nói: “Chào cô, tôi tên là Trần Nhiên.”
Trương Phồn Chi nhìn hắn một chút, nét mặt không biến đổi, chỉ gật đầu nói: “Chào anh.” Sau khi nói xong, cô cúi đầu xuống thay dép lê, thuận tay cởi áo khoác ra, để lộ ra cơ thể mảnh mai, hấp dẫn.
“Con bé này…” Giám đốc Trương muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành lắc đầu: “Trần Nhiên, cháu đừng để ý. Tính cách con bé là vậy, trong nóng ngoài lạnh, dù là chú hay dì cũng đều bị đối xử như vậy.”
Trần Nhiên cũng không cảm thấy lạ. Lần đầu gặp mặt, cũng không thể mong chờ người ta sẽ nhiệt tình với mình, bản thân hắn cũng không phải nhân dân tệ.
“Mọi người ngồi xuống đi, để dì đi hâm lại thức ăn.”
Dương Vân vội vàng đi vào phòng bếp, thuận tay kéo theo Trương Phồn Chi, Trương Phồn Chi bất đắc dĩ phải đi theo vào.
“Con bé này, có chuyện gì cũng đừng để khuôn mặt như vậy…” Cửa phòng bếp đóng lại, Trần Nhiên loáng thoáng nghe được một câu như vậy.
Giám đốc Trương khẽ hắng giọng nói: “Con bé này được nuông chiều từ nhỏ, bị làm hư, dù là đi học hay là đi làm đều không cảm thấy thích hợp.
Năm đó, cho nó đi học ở đây, nó lại cứ muốn lên thành phố, về sau lại đi ca hát. Quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, chẳng mấy khi về nhà…”
Nói đến phần sau, trên mặt giám đốc Trương đã không còn vẻ trách cứ nữa mà lại che giấu đi vẻ tự hào.
Nghe đến ca hát, Trần Nhiên mới giật mình. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.
Cái tên Trương Phồn Chi quả thật không quen thuộc nhưng chỉ cần nói đến Trương Hi Vân, Trần Nhiên liền biết ngay.
Trương Hi Vân đã ra mắt được hai năm, phát hành một bộ album cùng tên “Trương Hi Vân”, vừa mới tung ra đã nhận được sự chú ý không ngừng.
Năm ngoái, cô đã xuất hiện trên chương trình tống nghệ nổi tiếng “Thiên Lại Chi Âm”, biểu diễn bài hát chủ đề của album “Như thế”, sau đó ngay lập tức trở nên nổi tiếng.
Tại buổi lễ âm nhạc long trọng cuối năm, cô đã giành được ba giải thưởng có giá trị bao gồm người mới xuất sắc nhất và album hay nhất. Cô hiện là nữ ca sĩ nổi tiếng nhất với tương lai đầy hứa hẹn.
Trần Nhiên không ngờ được con gái của giám đốc Trương lại chính là một siêu sao.
Trần Nhiên không hay để tâm đến những ca sĩ hiện nay, nhưng trên trang bìa chính của cuốn album chính là Trương Hi Vân, lúc đi trên đường cũng hay nhìn thấy quảng cáo của cô, đương nhiên là rất quen thuộc.
Trương Hi Vân chỉ là nghệ danh, nhưng không ngờ vẫn còn có cái tên Trương Phồn Chi này.
Phồn Chi, Phồn Chi, chi phồn diệp mậu* (cánh lá xum xuê).
Trần Nhiên nghe giám đốc Trương than thở mình không có con trai, lúc trước đặt cho con cái tên này cũng là vì có mong ước như vậy chăng?