"Trần Nhiên này, tối nay con gái của chú sẽ về. Đến lúc đó cháu cũng tới nhé, người trong nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa."
Nghe giám đốc nói, Trần Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, rõ ràng hơi sửng sốt: "Chú Trương, gia đình chú sum họp với nhau, cháu mà đi thì không phù hợp lắm..."
Giám đốc Trương nói: "Có gì không phù hợp? Chú coi cháu như cháu trai, vậy thì cháu cũng chính là người thân của chú. Gia đình sum họp cháu tới thì có làm sao, trừ khi cháu không coi chú là chú."
Trần Nhiên vội nói: "Chú Trương, chú nói gì vậy? Chủ yếu là do cháu chưa từng đi thăm hỏi kiểu này, như vậy thì thật có chút đường đột."
"Không đường đột, không đường đột chút nào cả. Dì Vân của cháu từ lâu đã muốn mời cháu đến, chỉ là do gần đây bận công việc nên mới để tới bây giờ. Đúng lúc hôm nay con gái chú về, mọi người coi như ăn một bữa đoàn viên."
Giám đốc Trương không cho Trần Nhiên tìm cách thoái thác.
Người ta đã nói đến vậy, Trần Nhiên cũng không thể làm gì được, chỉ đành đồng ý.
Giám đốc Trương căn dặn: "Chúng ta bận rộn nhiều ngày như vậy, chú sẽ cho cháu nghỉ nửa ngày. Cháu đi làm tóc, rồi mua sắm quần áo đi, để tinh thần sảng khoái lên một chút."
Trần Nhiên vốn không để ý chuyện này, bởi vì dù có là đi đến nhà cấp trên ăn cơm nhưng tan tầm đã phải đi rồi, không thể nào tránh khỏi việc ngoại hình có chút nhếch nhác.
Nhưng nếu giám đốc đã cho hắn nghỉ, vậy dĩ nhiên hắn phải ăn mặc chỉnh chu một chút, ít nhất cũng để lại ấn tượng tốt vào lần đầu gặp mặt.
Giám đốc Trương tên là Trương Sùng Ninh, là giám đốc bộ phận chương trình của đài truyền hình công cộng Triệu Nam.
Trần Nhiên mới từ thực tập sinh thăng cấp lên làm nhân viên chính thức, theo lý mà nói, đáng lẽ sẽ không có quan hệ gì với Trương Sùng Ninh.
Chỉ là vào hai tháng trước, Trần Nhiên vừa xuyên việt, bản thân còn chưa hết hoảng hốt thì một cơn gió lớn ập đến, một mảnh thủy tinh từ trên lầu rơi xuống. Trần Nhiên nhìn thấy bên dưới có người, theo bản năng đẩy người đó ra khiến thủy tinh cắm thẳng vào tay hắn, sau đó hắn phải nhập viện.
Mà người Trần Nhiên đẩy ra, chính là Trương Sùng Ninh.
Vết thương trên tay Trần Nhiên không nặng, chỉ ở bệnh viện mấy ngày đã hoàn toàn bình phục nhưng Trương Sùng Ninh lại luôn ở bệnh viện chăm sóc cho hắn.
Cứ tới rồi đi, dần dần hai người đã trở thành chú cháu.
Trong thời gian đó, có mầy lần Trương Sùng Ninh muốn Trần Nhiên đến nhà ông chơi, nhưng đài truyền hình lại có tiết mục mới. Trần Nhiên và Trương Sùng Ninh đều phải bận rộn tăng ca, cho nên mới không có thời gian.
Trương Sùng Ninh rất yêu quý Trần Nhiên, cứ đến bữa trưa là lại gọi hắn cùng ăn. Trước mặt các đồng nghiệp khác cũng không kiêng kị, giới thiệu với mọi người hắn là cháu mình.
Sau đó, không ít người trong đài truyền hình đều biết giám đốc bộ phận chương trình là chú của Trần Nhiên. Mặc dù khó tránh có một số người nói hắn đi cửa sau nhưng đại đa số người đều hiền lành, không lợi dụng việc hắn là lính mới mà bắt nạt.
Trương Sùng Ninh là một người nghiêm túc, đương nhiên sẽ không thiên vị quá nhiều với Trần Nhiên, ví dụ như việc đề bạt hắn.
Ban đầu, ông cũng chỉ định dùng thân phận của mình cho Trần Nhiên một cơ hội, giúp hắn thuận lợi trở thành nhân viên chính thức.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ông mới nhận ra mình suy nghĩ quá nhiều, mặc dù Trần Nhiên chỉ là một cậu thanh niên mới tốt nghiệp nhưng trên mọi phương diện đều vô cùng xuất sắc. Chỉ với năng lực của cậu thì cũng có thể dễ dàng vượt qua được kỳ thực tập này.
Cũng chính vì vậy mà ông càng thêm yêu quý Trần Nhiên.
...
Buổi chiều, Trần Nhiên nghỉ làm, theo lời Trương Sùng Ninh đi mua sắm một phen.
Hắn đặc biệt sửa lại mái tóc một chút, sau đó mua một bộ trang phục tương đối khí thế.
Người này cũng khá đẹp trai, dù không đến mức kinh thiên động địa nhưng cũng rất ưa nhìn. Bộ trang phục này hắn cũng cảm thấy rất phù hợp.
Ngoài ý muốn xuyên việt, rất nhiều chỗ hắn không biết phải đánh giá ra sao nhưng duy nhất một thứ mà hắn rất hài lòng, đó là độ đẹp trai đều tương đương nhau.
Về phần quà tặng, hắn mua rất nhiều sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Hắn cũng không biết phải mua gì. Trương Sùng Ninh khá thích hút thuốc nhưng lại bị quản rất chặt, trước khi tan sở đều phải đánh răng, ăn kẹo thơm cho hết mùi khói thuốc.
Nhưng hắn không thể tặng thuốc lá được, ngẫm lại công việc ở đài truyền hình rất cực khổ, mua chút sản phẩm chăm sóc sức khỏe là phù hợp nhất.
Lần mua sắm này tốn không ít tiền, Trần Nhiên chợt cảm thấy hơi đau lòng. Tiền lương ba tháng thực tập kia của hắn cũng không nhiều, ở nhà còn có một cô em gái mới lên đại học, phần lớn tiền của hắn đều gửi về nhà. Xem ra sau này phải sống túng thiếu một chút rồi.
Cũng may, hắn không có bạn gái. Hồi học đại học, hắn cũng có một mối quan hệ khá tốt, nhưng sau này người đó nổi tiếng rồi liền không còn quan tâm đến nhau nữa.
Nhưng hắn cũng không ham muốn chuyện đó, độc thân ngược lại còn tiết kiệm được kha khá tiền.
"Chuẩn bị kĩ như vậy, ai không biết còn tưởng mình đi ra mắt nhà bạn gái."
Bản thân Trần Nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Ngày mới đi làm, hắn ăn mặc cũng khá chỉnh chu nhưng về sau lại tương đối tùy ý. Trong khoảng thời gian này, làm việc cùng tổ chuyên mục rất bận rộn, không hề để ý đến ngoại hình, cho nên cách ăn mặc hiện tại thực sự rất là long trọng.
Trên tàu điện ngầm, người qua kẻ lại.
Trần Nhiên ngáp một cái, hai ngày nay do không nghỉ ngơi tốt nên hắn cảm thấy hơi uể oải.
So với những người xuyên việt khác, hắn đúng là kém hơn hẳn. Không có hệ thống bàn tay vàng, cũng chẳng ông lớn nào chống lưng.
Thế giới này ngoại trừ thay đổi một chút vẻ ngoài thì những thứ còn lại đều không có gì khác biệt. Nói đơn giản chính là cái gì hiểu được đều hiểu.
Kiếp trước, hắn là một người có bề ngoài không tệ, kiếp này cũng có cuộc sống y như vậy.
Nhưng Trần Nhiên cũng không oán thán, mà ngược lại hắn còn có chút cảm tạ. Nếu như không xuyên việt thì hắn đã bị chiếc xe chở hàng phóng như bay kia đâm chết rồi.
Có thể sống lâu hơn một chút đã chính là được ông trời chiếu cố.
Đi đến tiểu khu, Trần Nhiên nhìn địa chỉ, hỏi bảo vệ một vài thứ rồi tự mình đi vào.
Hắn không gọi điện cho giám đốc Trương, nhờ người ta đến đón, làm phiền người ta cũng không tiện.
Một chiếc xe chạy đến gần hắn, bấm còi. Trần Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đi sang bên cạnh để nhường đường. Người lái xe là một cô gái đeo khẩu trang màu đen, không thấy rõ khuôn mặt nhưng làn da rất trắng, khí chất cũng rất được.
Đây là một tiểu khu kiểu cũ, đã được xây dựng từ rất lâu. Thời điểm thi công không xây tầng hầm để xe nên phải dừng ở trong tiểu khu, có xe ra vào cũng là chuyện bình thường.
Trần Nhiên đi đến lầu số bốn, lúc hắn đang muốn tiến vào thì lại nghe thấy tiếng còi xe.
Trần Nhiên quay đầu lại, chính là chiếc xe vừa nãy. Ở trước mặt cô, có một chiếc xe con để ngang chiếm mất hai chỗ đậu.
Cô ấn còi mấy lần nhưng vẫn không có ai để ý tới.
Cô chậm rãi điều khiển chiếc xe lui ra, có vẻ là muốn tìm chỗ đậu khác.
Trần Nhiên đang định xoay người đi thì âm thanh động cơ nổ xe ầm ầm vang lên. Chiếc xe con màu đen bỗng nhiên tăng tốc, uỳnh một tiếng, đâm thẳng vào chiếc xe kia. Trần Nhiên trông thấy không khỏi trợn mắt há mồm.
Chiếc xe nằm ngang kia bị đâm đến biến dạng, dính chặt vào tường, trông vô cùng thê thảm.
"Phù."
Trần Nhiên vốn ám ảnh với xe cộ, nay nhìn thấy như vậy, thân thể khẽ run lên.
Cô gái kia trông vẻ ngoài lạnh lùng, không ngờ lại nóng nảy, thô bạo như vậy.
Bị xe khác chiếm chỗ đậu, lẽ ra phải gọi điện nhắc người ta rời xe, không ngờ lại đâm thẳng vào, quả là đáng sợ!
Một cô gái như vậy, ai mà dám cưới chứ?
Chàng trai đó hẳn mỗi ngày đều phải chịu bạo lực gia đình.
Chiếc ô tô kia bị đụng, rốt cuộc trên lầu cũng phát ra âm thanh, ầm ĩ không ngừng.
Trần Nhiên thấy tình huống này, đoán chừng sắp náo loạn rồi đây, sợ rằng lát nữa thang máy sẽ không dùng được nên vội vã chạy lên lầu.
"Tầng 12, phòng số 3."
Đến nơi, Trần Nhiên bấm chuông cửa.
Người mở cửa là Dương Vân, vợ của giám đốc Trương. Trước đây, hai người đã từng gặp nhau ở bệnh viện nên cũng không còn xa lạ nữa, nhìn thấy hắn mang theo túi lớn, túi nhỏ, bà khẽ mắng: "Cháu xem cháu đi, tới thì tới, lại còn mang theo những thứ này. Để chú Trương cháu nhìn thấy, nhất định sẽ mắng cháu một trận."
"Chỉ là một chút sản phẩm chăm sóc sức khỏe thôi ạ. Chú Trương phải tăng ca thường xuyên, cháu nghĩ vẫn nên bồi bổ một chút." Trần Nhiên cười nói.
Dương Vân dẫn Trần Nhiên vào trong, sau đó nói: "Quan hệ của chúng ta không cần đến những thứ này, nếu lần sau cháu còn mua những thứ này nữa, chú cháu nhất định sẽ không vui. Mau, cháu đến đây ngồi đi, để dì đi gọi chú."
Trần Nhiên vừa mới bước vào đã thấy giám đốc Trương vội vã chạy đến.
"Trần Nhiên, cháu đến rồi à. Cháu ngồi đi, chú có chút chuyện phải ra ngoài một chút..." Sắc mặt giám đốc Trương rất nóng vội.
Dương Vân giữ ông lại, nói nhỏ: "Anh định đi đâu, Trần Nhiên đã đến rồi mà."'
"Đụng xe rồi! Anh phải xuống xem." Giọng nói của giám đốc Trương vô cùng nhỏ, chỉ sợ Trần Nhiên nghe được.
Dương Vân a lên một tiếng: "Lại đụng xe sao?"