Chương 7: Đàn Ông cũng có thời kỳ mãn kinh sao?

Dịch :Phàm Ka

Nhóm dịch :Asia Group

links page:https://www.facebook.com/Asia-Group-LNtruy%E1%BB%87n-ch%E1%BB%AF-108603390724434

------------------------------------------------------------------------------

Chương 7: Đàn Ông cũng có thời kỳ mãn kinh sao?

Trương Phồn Chi xem mắt kết quả như thế nào cậu không quan tâm, tan làm chủ nhiệm thịnh tình mời cậu đến nhà ông cậu cũng không đi mà cậu tự mình đi về nhà.

Cậu không phải là người địa phương, cậu thuê phòng trọ để ở, chỗ trọ cách đài truyền hình không gần.

Cũng không có cách khác, phòng xung quanh đài quá đắt, tiền lương một tháng của cậu phải trả tiền thuê phòng, còn lại gửi về nhà, đến bản thân cậu cũng phải ăn tiêu khiêm tốn.

Xa một chút cũng không sao, giá cả phù hợp là được.

Đây là một khu dân sinh cũ kỹ được chủ nhà dùng vách ngăn thành những phòng nhỏ đem cho thuê.

Đối với hoàn cảnh xung quanh cậu không có yêu cầu gì, tóm lại cậu chỉ ngủ ở đây thôi, cơm cũng không ăn ở đây, cho nên cũng không muốn đổi nơi khác.

Tiến vào phòng, bật đèn lên, cậu ngả cả người nằm lên giường, Trần Nhiên hít một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái.

Nghỉ ngơi một chút cậu lại chầm chậm ngồi dậy mở máy tính lên chuẩn bị làm việc.

Máy tính mở lên một cửa sổ tin tức lập tức xuất hiện.

“ Trương Vân Hy và Lâm Hàm Vận, cuộc chiến nhất tỷ của Phồn Tinh.”

Vốn dĩ với loại tin tức này Trần Nhiên bình thường sẽ thuận tay mà click đóng tin tức đó lại, hơn nữa còn tìm cách làm sao để cửa sổ tin tức đó không còn xuất hiện nữa.

Trương Vân Hy ba chữ này khiến cậu dừng tay.

Đây chẳng phải là Trương Phồn Chi hay sao?

Nói đến việc này, đối với Trương Phồn Chi cậu không có nhiều hiểu biết lắm, ngoài những gì mà chủ nhiệm giới thiệu thì chính là bài tin hai nữ ca sĩ này.

Trần Nhiên thuận tay click vào tin tức xem xem nội dung.

“ Phồn Tinh m Nhạc dưới trướng có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, Lâm Hàm Vận đã xuất đạo nhiều năm, từ trước đến nay vẫn luôn là bộ mặt của công ty. Còn Trương Vân Hy là một nhân tố mới xuất hiện đã lấy được giải thưởng âm nhạc lớn…”

Tin tức có một vài biểu mục, thực tế thì chẳng nói rõ ràng gì đến cái cuộc chiến nhất tỷ kia cả, đều là viết về sự phân bố tài nguyên trong PhồnTinh m Nhạc. Trước kia có một đoạn thời gian Lâm Hàm Vận và Trương Vân Hy đều muốn đồng thời chuẩn bị ca khúc mới, kết quả thì Lâm Hàm Vận thuận lợi phát hành còn của Trương Vân Hy thì bị trì hoãn. Từ đó nói rõ, vị trí danh tiếng của Lâm Hàm Vận ở Phồn Tinh là không thể bị lung lay, Trương Vân Hy tuy tài giỏi nhưng chỉ là hậu bối vẫn có chút non nớt.

Chiến lược của công ty vẫn là trọng tâm đặt lên Lâm Hàm Vận, tài nguyên có chênh lệch là đúng hơn nữa Trương Vân Hy tuy lấy được giải thưởng lớn nhưng nhân khí của cô không ổn định, phải cần thời gian để tích lũy…

Trần Nhiên xem hết tin tức rồi cậu lại nhìn lại thời gian trong bài viết, đây chẳng phải là mấy ngày trước lúc Trương Phồn Chi về nhà sao?

“ Chẳng trách cô lại nói tâm trạng không tốt, thì ra là công việc không thuận lợi.”

Trần Nhiên lẩm bẩm hai câu.

Công việc không thuận lợi lại còn bị gia đình thúc giục xem mắt.

Cũng thảm quá đi.

Trần Nhiên lại nhìn nhìn rồi sau đó tạch tạch click đóng trang mạng đó lại, sau đó lại mở cài đặt máy tính rồi mất cả nửa ngày để tìm cách khiến những trang quảng cáo tin tức đó không thể xuất hiện trước mặt cậu nữa. Lúc này thì cậu mới có thể thoải mái mà làm việc.

Chương trình đang chuẩn bị, đương nhiên kế hoạch được viết xong càng sớm càng tốt.

Không còn cách khác, phải tăng ca thôi.

“ Cháu nỗ lực như vậy, chú Trương không thưởng cho cháu thêm chút tiền thưởng thì thật không được.”

Ngày thứ hai khi Trần Nhiên vừa vào đến đài thì đúng lúc gặp được chủ nhiệm Trương.

Sắc mặt của ông không được tốt lắm, hơn nữa Trần Nhiên còn cảm thấy ánh mắt của ông còn có chút kỳ quái.

“ Chú, hôm qua chú nghỉ ngơi không tốt sao?” Trần Nhiên quan tâm hỏi.

Chủ nhiệm Trương đáp: “ Nghỉ ngơi cái khỉ, tâm trạng không tốt, không ngủ được.”

“ Là vì việc của chị Chi ạ?” Trần Nhiên ngay lập tức hiểu ra, đoán chừng là Trương Phồn Chi lại xem mắt thất bại, cậu lại nói: “ Hôm qua cháu xem tin tức, chính là nói chị Chi công việc không thuận lợi, cháu cảm thấy tâm trạng của chị ấy không tốt, mọi người cho dù có giới thiệu thêm người khác cho chị ấy thì cũng không có tác dụng.”

Chủ nhiệm Trương bỗng thình lình nói: “ Trần Nhiên à, có phải cháu nhìn thấy con gái tôi xem mắt thất bại thì cảm thấy rất vui vẻ không?”

Trần Nhiên bối rối nói: “ Cháu vui vẻ cái gì chứ?”

Chủ nhiệm Trương hừ hai tiếng nói: “ Cậu tên tiểu tử này còn giả vờ tôi, tôi cũng không nói cậu, tôi còn một người bạn, con trai ông ấy mới từ nước ngoài về, lớn lên đẹp trai hơn cậu, tối mai tôi mời người ta đến để cùng Chi Chi gặp mặt.”

Trần Nhiên thật sự là vẫn chưa hiểu, gặp thì gặp thôi, có liên quan gì đến cậu đây.

Hơn nữa đẹp trai hơn cậu cái quỷ gì, mấy ngôi sao minh tinh ở đây cậu còn chưa thấy ai đẹp hơn mình, chẳng lẽ chú có khả năng tìm được?

“ Đúng rồi, kế hoạch sao rồi?” Chủ nhiệm Trương nói đến chính sự.

“ Viết được hơn nửa rồi, ngày mai khẳng định có thể xong.” Trần Nhiên đáp.

Chủ nhiệm Trương trong khoảnh khắc suy nghĩ nói: “ Thôi đừng ngày mai nữa, cậu đợi một chút rồi đến phòng làm việc của tôi, ngồi trong đó viết, nội trong ngày hôm nay viết cho xong.”

“ Vội như vậy sao?” Trần Nhiên không hiểu, chẳng phải đã nói là hai ngày sao.

Chủ nhiệm Trương khụ hai tiếng nói: “ Vốn dĩ là không vội, nhưng hiện tại đột nhiên lại vội.”

Trần Nhiên : “…”

Không phải, đây là lời nói có thể nói sao.

Là cố ý hành cậu sao?

Trương Phồn Chi xem mắt không thành công, việc này liên quan gì đến cậu đâu!

Chủ nhiệm Trương nhìn Trần Nhiên một cái, tiểu tử này không thành thật.

Mấy hôm trước ông hỏi cậu cùng Chi Chi có liên lạc với nhau không thì cậu đã phủ định.

Nhưng mấy lần đi xem mắt này, Trương Phồn Chi thì ngược lại luôn có một câu nói là người này còn không tốt bằng Trần Nhiên.

Chuyện gì vậy, Trần Nhiên còn trở thành một tiêu chuẩn rồi?

Người làm cha như ông hiểu rất rõ tính cách của con gái, nếu như thật sự không giao lưu qua lại thì làm sao có khả năng cô nhắc đến cái tên Trần Nhiên này được chứ.

Nhưng mà tên nhóc này không thừa nhận.

Không những là không thừa nhận, mà còn đối với việc Trương Phồn Chi xem mắt không có bất kỳ phản ứng nào. Trước đây thật không nhìn ra tên nhóc này lại xấu xa như vậy.

Tóm lại ngày mai lại thử thêm một lần nữa, thành hay không, chắc là Trần Nhiên ở sau lưng giở trò, kéo tên tiểu tử này về thật sự không tồi.

Trần Nhiên căn bản không hề biết đằng sau việc này đang xảy ra việc gì, cậu vẫn còn nghĩ rằng hay là chú Trương đến thời kỳ mãn kinh rồi.

Đúng rồi, đàn ông trung niên cũng có thời kỳ đó sao?

Chắc là có di?

Ngộ nhỡ thì…

Hôm nay, Trần Nhiên không ở tổ mà bị chủ nhiệm gọi đến phòng làm việc của ông.

Chủ nhiệm Trương bận cũng bận nhưng việc không nhiều, đại đa số thời gian đều là Trần Nhiên ngồi viết còn ông thì ngồi xem.

Nhìn thấy Trần Nhiên viết rất cặm cụi, chủ nhiệm có chút sửng sốt, tên tiểu tử này chẳng lẽ là văn chương như nước? Làm sao mà thời gian suy nghĩ không nhiều mà đều là ngồi viết ra vậy.”

Trần Nhiên trước đây chưa từng làm chương trình, nhưng cậu đã xem qua không ít, có thể dựa vào đó để suy nghĩ, hôm qua lúc đi ngủ cậu vẫn còn suy nghĩ nên viết như thế nào, cho nên hiện tại viết ra đương nhiên là nhanh.

Đương nhiên, gặp phải một vài vấn đề chưa xác định được thì cậu sẽ dừng viết và quay sang thương lượng với chủ nhiệm.

Dù sao thì cũng là người làm lão làng, chủ nhiệm Trương đối với việc làm chương trình hiểu rõ hơn cậu rất nhiều.

Ý kiến của cậu tương đối tốt, nhưng chủ nhiệm Trương kinh nghiệm phong phú, ông đã đưa ra rất nhiều ý kiến mang tính xây dựng.

Mãi cho đến buổi chiều Trần Nhiên mới viết xong kế hoạch.

Chủ nhiệm Trương đọc cả nửa ngày, rồi lại nhìn Trần Nhiên, tên nhóc này thật không giống một người mới.

Ông nhìn kế hoạch, so với trước thì quả thật khác biệt rất lớn.

Kết quả cụ thể chưa ra thì ai cũng không thể biết, nhưng mà Trần Nhiên viết rất nhiều vấn đề, xem ra vấn đề nào cũng có lý có lẽ căn cứ, thật khiến người khác tin phục.

Kế hoạch viết xong thì phải họp thảo luận.

Người trong tổ cảm thấy kỳ quái, chương trình đang chuẩn bị, chủ nhiệm lại đột ngột mở họp, đây là muốn làm gì?

“ Là như vậy, liên quan đến chương trình, đây là tôi và Trần Nhiên thương lượng, có một vài quan điểm, bây giờ mọi người nhìn một chút…”

Chủ nhiệm Trương không nói gì nữa, đem kế hoạch phát cho mọi người.

Đây là, chương trình phải cải biên?

Thương lượng? Với Trần Nhiên?

Mọi người trong tổ người vò đầu có, nhíu mày có, không biết là chủ nhiệm lấy đâu ra.

Chương trình của chúng ta đã định rồi…

Chủ nhiệm Trương ép ép tay: “ Trước xem xem đã, xem rồi lại nói.”