Chương 2: Trương Phồn Chi

Dịch :Phàm Ka

Nhóm dịch :Asia Group

links page:https://www.facebook.com/Asia-Group-LNtruy%E1%BB%87n-ch%E1%BB%AF-108603390724434

------------------------------------------------------------------------------

Phu thê hai người ở ngoài cửa thì thầm nói chuyện với nhau, Trần Nhiên cố gắng dùng hết thính lực nghe hai người nói.

Cậu tùy ý mà đánh giá được một chút tình hình trong nhà của chủ nhiệm, trang hoàng trong nhà vẫn là hình dáng của mười năm trước, đồ vật bày trong nhà đều là đồ cũ, xem chừng cũng là người có tính hoài niệm.

Trên tủ tivi là một cuốn album ảnh, phía trên là tấm ảnh một nhà bốn người, Trương thúc, dì Vân, còn có hai cô con gái, xem ra thì rất là vui vẻ ấm áp.

Liên quan đến con gái của chủ nhiệm Trương, Trần Nhiên rất ít khi nghe chú nhắc đến, chỉ là bùi ngùi rằng cô rất ít khi về nhà, đại khái đều lấy lý do là công việc bận.

Trần Nhiên đối với việc này có chút xúc động, cậu kiếp trước đi học ở gần thành thị, tốt nghiệp xong cũng ở bên này thực tập, rõ ràng đều là nội tỉnh nhưng lại rất ít có thời gian về nhà.

Chủ nhiệm Trương nói với vợ mình mấy câu sau đó mở cửa ra ngoài.

Dương Vân quay đầu lại nói với Trần Nhiên:" Trần Nhiên cậu trước ngồi uống trà, chú cậu có chút việc gấp cần đi một chuyến, rất nhanh sẽ quay về thôi.'' Bà vừa nói vừa rót trà cho Trần Nhiên.

Trần Nhiên cản tay bà nói:" Dì Vân, dì cứ để con tự uống là được rồi.''

Dương Vân nhìn Trần Nhiên vẻ mặt tương đối hài lòng, hai vợ chồng bọn họ rất muốn có một đứa con trai, nhưng năm đó họ đã có hai đứa con gái nếu sinh thê thì sẽ phải nộp phạt, sau đó do luật kế hoạch hóa gia đình nên không có cơ hội nữa.

Nói chứ không phải trọng nam khinh nữ, chủ yếu là Trương gia bọn họ năm đời đều là con một, đến đời của họ lại không có con trai. Lúc còn trẻ họ có thể cảm thấy cũng không sao, thời đại mới không nên có tư tưởng cổ hủ, nhưng theo năm tháng già đi thì trong thâm tâm lại cảm thấy hoảng hốt.

Đối tốt với Trần Nhiên không chỉ là vì cậu ấy đã cứu lão Trương mà đại khái còn vì Trần Nhiên cho dù là tướng mạo hay tính cách đều rất hài lòng với kỳ vọng ban đầu của hai vợ chồng về đứa con trai của họ.

" Trần Nhiên ba mẹ con bên đó đều tốt chứ?'' Dương Vân tùy ý hỏi cậu.

Trần Nhiên gật gật đầu:'' Dạ, tất cả đều tốt ạ."

" Có từng nghĩ đến việc đón hai người qua ở cùng hay không?''

Trần Nhiên đáp:'' Việc này thì con vẫn chưa nghĩ đến, nhất là con vẫn chưa có tiền, con mới chuyển lên chính thức, còn chưa đủ tiền mua nhà, hai là ba mẹ con họ ở nhà bên đó đã quen rồi, nếu thật sự chuyển qua e là không được hài lòng lắm."

" Sau này sau khi kết hôn cũng không ở cùng ba mẹ sao? Việc này như vậy cũng có điểm tốt, tránh được mâu thuẫn với mẹ chồng!" Dương Vân như có điều suy nghĩ mà gãi gãi tóc.

Trần Nhiên gãi cào cào tóc, tại sao mình lại nói đến việc này chứ.

Xem ra dì Vân hồi đó cũng từng có có thời gian sống không hòa hợp với mẹ chồng, nếu không bà sẽ không hỏi vấn đề này.

Nhưng mà cậu ngay cả một cô bạn gái còn chưa có, cái gì mà mâu thuẫn với mẹ chồng, cái này hình như vẫn còn xa lắm.

Ở phía dưới tiếng còi xe bíp bíp vẫn chưa ngừng, tiềng ầm ầm đã mơ hồ làm ồn ào truyền lên tận trên lầu, nhưng khoảng cách có chút xa hơn nữa cửa sổ cũng đã đóng cho nên căn bản là nghe không rõ.

Xem ra chính là người đụng xe vừa nãy đây, có người xuống đó cãi nhau rồi.

Loại tiểu khu cũ này, mọi người đều là đã ở mười đến hai mươi năm, đều là người quen cả, các loại mâu thuẫn xảy ra nhiều, người đến xem náo nhiệt cũng nhiều, sau một lúc cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện bình thường.

Trần Nhiên ngồi nói chuyện với Dương Vân, đều là nói đến chuyện gia đình thường ngày, đại đa số đều là Dương Vân hỏi cậu trả lời.

Hồi lâu sau khi nghe thấy tiếng tinh tang vang lên, Dương Vân đứng dậy nói:'' Có lẽ là Trương thúc của cậu trở về, dì đi mở cửa."

Sau khi mở cửa, chủ nhiệm Trương đứng trước cửa.

" Sao rồi?" Dương Vân trước hỏi ông.

Chủ nhiệm Trương đen mặt lại nói:'' Còn có thể làm sao, đương nhiên là đền tiền, Lý Tứ này không hiểu là thứ gì không biết, đã nói mấy lần là đừng chiếm vị trí đỗ xe nhà chúng ta vậy mà vẫn không nghe, lần này thì hay rồi, một lần chiếm cả hai."

" Còn cả con nữa, cái tính cách này của con mà cũng không biết mà thay đổi đi, một cuộc điện thoại giải quyết vấn đề làm sao phải làm to sự việc như vậy chứ, mấy lần rồi? Mỗi lần vể nhà đều ầm ĩ như vậy, cũmg không sợ bị người ta phơi chuyện này lên mạng sao?"

Câu nói ở sau này chính là nói với người ở ngoài cửa, có một ít trách móc nhưng lại có một chút không đành lòng.

Dương Vân đưa mắt ra hiệu cho ông, chủ nhiệm Trương nhìn thấy Trần Nhiên nét mặt trở lại bình thường, lúc này mới đi vào trong nhà, đi đằng sau ông ấy còn có một cô gái.

Trên người mặc một chiếc áo gió bằng nỉ, trên mặt đeo một chiếc khẩu trang màu đen, trên mặt treo lên vẻ mặt nghiêm túc, chỉ lộ ra một chút làm da trắng trẻo.

Trần Nhiên đang uống trà khi nhìn thấy chủ nhiệm Trương đi qua chỗ mình liền đặt ly trà xuống đứng dậy, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy cô gái kia từ cửa đi vào, một ánh mắt lướt qua, thiếu chút là nước trà bị cậu phun hết ra, sau khi cứng họng không thốt nên lời thì cậu sặc ho mấy lần.

Đây, đây không phải cô gái ban nãy đụng xe dưới lầu hay sao?

" Còn không mau đi vào?" Chủ nhiệm Trương nhăn mày nói.

Cô gái kia " ồ " một tiếng sau đó đi vào nhà và đóng cửa lại.

" Trần Nhiên tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là con gái của tôi, tên Trương Phồn Chi, năm nay hai tư tuổi, lớn hơn cậu một tuổi, thiếu một chút là cùng tuổi với nhau, hai người làm quen một chút với nhau đi..."

Chủ nhiệm Trương nhìn về phía Trần Nhiên liền đổi thành gương mặt tươi cười, ông quay đầu nhìn thấy con gái vẫn còn đeo khẩu trang liền không hài lòng nói:" Đã vào nhà rồi còn đeo khẩu trang cái gì, đều là người trong nhà."

Trương Phồn Chi nhìn Trần Nhiên một cái nhưng không nói gì, cô trước mặt ba mẹ im lặng gỡ khẩu trang xuống, lập tức lộ ra một khuôn mặt nhỏ, da của cô thật sự rất trắng, không phải loại trắng bệch mà là trắng hồng hào.

So với sắc trắng trên mặt thì đôi tai lại có một chút hồng sắc, nhìn tổng thể thì rất tinh tế, cho du nét mặt có nghiêm túc thì vẫn không phá đi vẻ mỹ cảm.

Trần Nhiên cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc, thật giống như đã gặp qua ở chỗ nào đó, cậu không nói nhiều tươi cười lịch sự nói:'' Xin chào, tôi là Trần Nhiên."

Trương Phồn Chi nhìn cậu, không có bất kỳ một biểu cảm thừa thãi nào chỉ gật đầu nói một câu:'' Xin chào." Nói xong câu này cô cúi đầu thay giày thuận tiện cởi bỏ chiếc áo gió lộ ra dáng vẻ xinh đẹp có vẻ thích thú.

'' Nha đầu này…'' Chủ nhiệm Trương muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc lắc đầu: '' Trần Nhiên cậu đừng để ý nhé, con nha nha đầu này chính là cái tính cách này, ngoài lạnh trong nóng, nói đối với tôi cũng như mẹ nó cũng đều vậy. ''

Trần Nhiên cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt đâu thể mong chờ người ta nhiệt tình với mình chứ, hơn nữa cậu cũng không phải nhân dân tệ.

'' Mọi người ngồi trước đi, tôi vào bếp hâm nóng lại đồ ăn một chút. '' Dương Vân đi vào phòng bếp bận rộn đồng thời kéo theo Trương Phồn Tinh đi vào, cuối cùng cô ấy không tình nguyện mà theo bà vào bếp.

'' Con đó nha đầu này chuyện gì vậy chứ, đừng suốt ngày treo cái bản mặt ấy…'' Trước khi cửa bếp đóng lại Trần Nhiên loáng thoáng nghe được hai câu.

Chủ nhiệm Trương ho ho vài tiếng nói: '' Nha đầu này từ nhỏ đã cứ như vậy mà lớn lên, thành thói quen xấu rồi, cho dù là đọc sách hay là làm việc thì đều không để ý gì cả. Lại nói đến năm đó muốn cho nó học ở trường học địa phương vậy mà nhất định chạy đến kinh thành sau đó đi hát, một năm hầu hết đều chạy ở ngoài không có mấy ngày ở nhà…''

Nói đến câu cuối, trên mặt của chủ nhiệm Trương không những không có vẻ trách cứ mà còn mơ hồ hiện lên sự tự hào.

Nghe đến ca hát Trần Nhiên bỗng bừng tỉnh, cậu cuối cùng cũng hiểu cái cảm giác quen thuộc vừa lúc kia là từ đâu mà có.

Trương Phồn Chi, cái tên này khẳng định là không quen thuộc, nhưng cái tên Trương Hy Vân thì cậu chắc chắn biết.

Trương Hy Vân, xuất đạo đã hai năm, từng phát hành một album cùng tên Trương Hy Vân, lúc phát hành đã nhận được sự quan tâm. Trong một chương trình tạp kỹ nổi tiếng năm ngoái Thiên lại chi âm cô đã trình bày ca khúc Như vậy, ca khúc chủ đề của album, và từ đó bạo hồng nổi tiếng.

Trong tiệc m nhạc thịnh điển cuối năm giành được giải Ca sĩ mới triển vọng, album thịnh hành, ba hạng mục quan trọng, là ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay, có thể nói là tiền đồ rộng mở.

Trần Nhiên làm sao cũng không ngờ được, con gái của chủ nhiệm Trương vậy mà là một đại minh tinh.

Đối với giới ca sĩ Trần Nhiên vốn dĩ không để ý cho lắm, nhưng Trương Vân Hy này trên bìa album của cô ấy chính là hình ảnh của bản than, trên phố thỉnh thoảng có biển quảng cáo, poster của cô thì đương nhiên là cảm thấy quen mắt rồi.

Trương Vân Hy chỉ là nghệ danh, không ngờ còn có một Trương Phồn Chi như vậy ở đây.

Phồn chi phồn chi, phồn chi diệp mạo. ( ý chỉ gia đình đông con cháu )

Trần Nhiên từng nghe chủ nhiệm Trương nói qua rằng, ông không có con trai, lúc đầu lấy cái tên này là ước muốn của ông về một gia đình như vậy.