Dịch :Phàm Ka
Nhóm dịch :Asia Group
links page:https://www.facebook.com/Asia-Group-LNtruy%E1%BB%87n-ch%E1%BB%AF-108603390724434
------------------------------------------------------------------------------
-Trần Nhiên à, tối nay con gái tôi trở về, lúc đó cậu cũng đến, một gia đình cùng ăn bữa cơm nhé.
Lời này của chủ nhiệm nói ra Trần Nhiên không phản ứng lại mà sững sờ một lát nói: '' Trương thúc, nhà chú tổ chức tiệc gia đình, tôi đến thì không thích hợp cho lắm đâu...''
Trương chủ nhiệm trả lời: '' Sao lại không thích hợp, tôi luôn đối đãi với cậu như con trai của mình, vậy cậu chính là người nhà của tôi, người trong nhà tôi tổ chức tiệc cậu đến thì làm sao chứ, trừ phi chính miệng cậu nói ra không coi tôi là chú của cậu.''
Trần Nhiên vội vàng đáp: ''Trương thúc nói gì vậy chứ, chủ yếu là do tôi chưa từng đến nhà chú, bây giờ cứ như vậy mà đến không biết có phải có chút đường đột hay không?''
“Không đường đột, không đường đột một chút nào hết, dì Vân của cậu sớm đã muốn cậu qua, chỉ là gần đây chúng ta công viêc bận cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, cũng đúng lúc con gái tôi trở về, coi như chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên." Chủ nhiệm Trương không cho Trần Nhiên đường từ chối.
Nếu như đã nói đến mức như thế này rồi Trần Nhiên cũng không thể nói gì khác mà chỉ có thể đồng ý.
Chủ nhiêm Trương dặn dò: " Chúng ta đã bận rộn làm việc nhiều ngày như vậy rồi, tôi cho cậu nghỉ phép nửa ngày, cậu đi mua quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc, đợi đến khi tiệc nhớ ăn mặc có tinh thần một chút."
Trần Nhiên vốn dĩ không để ý việc này, chung quy chỉ là đến nhà lãnh đạo ăn cơm, mọi người đều là tan ca rồi lập tức đến, hình tượng có vấn đề một chút cũng không sao.
Nhưng chủ nhiệm đã cho cậu nghỉ phép nên đương nhiên cậu nên trưng diện ăn mặc một chút, lần đầu gặp mặt nên tạo một ấn tượng tốt.
Trương chủ nhiệm tên đầy đủ là Trương Sùng Ninh, là chủ nhiệm của kênh truyền hình công cộng tỉnh Thiệu Nam.
Trần Nhiên mới chuyển từ thực tập sinh lên chính thức, theo đạo lý mà nói thì chắc sẽ không có bất kỳ liên quan đến Trương Sùng Ninh mới phải.
Đại khái là khoảng hai tháng trước, khi đó Trần Nhiên mới xuyên qua cả người vẫn còn hoảng hốt lơ mơ.
Hôm đó gió lớn, trên lầu có một mảnh thủy tinh rơi xuống dưới, Trần Nhiên nhìn thấy bên dưới có người lập tức ý thức được mà đẩy người này ra vì vậy mà miếng thủy tinh trực tiếp đập vào tay cậu, và cậu được đưa vào bệnh viện.
Người bị Trần Nhiên đẩy ra khi đó chính là Trương Sùng Ninh.
Tay của Trần Nhiên chỉ bị thương nhẹ, nằm viện vài ngày là đã phục hồi lên rất nhiều nhưng Trương Sùng Ninh vẫn khăng khăng ở bệnh viện thêm mấy ngày.
Thường xuyên qua lại với nhau hai người dần dần thân quen mà gọi nhau là chú cháu.
Có mấy dịp Trương Sùng Ninh muốn mời Trần Nhiên đến nhà chơi nhưng đài truyền hình lại có chương trình mới, cho dù là Trần Nhiên hay Trương Sùng Ninh đều bận tăng ca, không có thời gian.
Trương Sùng Ninh khá là thích Trần Nhiên, buổi trưa đi ăn gọi cậu, trước mặt đồng nghiệp cũng không tránh né, luôn giới thiệu với người khác cậu ấy là cháu của mình.
Sau một thời gian dài, trong đài truyền hình không ít người đều biết chủ nhiệm chương trình của đài chính là chú của Trần Nhiên. Mặc dù không tránh được sau lưng có người nói cậu đi cửa sau nhưng đại đa số mọi người đều rất tốt bụng, không vì cậu là người mới mà khiến cậu gặp phải những chuyện bất công.
Trương Sùng Ninh là một người nghiêm túc đương nhiên sẽ không thiên vị Trần Nhiên ví như việc đặc cách mà đề bạt cậu.
Cách làm này ban đầu là lợi dụng thân phận của mình tạo cho Trần Nhiên một sự thuận tiện khiến cậu có thể thuận lợi lên chính thức.
Sau một thời gian làm việc cùng, ông ấy mới phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều rồi, Trần Nhiên mặc dù chỉ mới là một người trẻ tuổi mới tốt nghiệp nhưng cậu ấy ở một vài phương diện nào đó lại rất xuất sắc, chỉ cần năng lực như vậy là có thể nhẹ nhàng vượt qua kỳ thực tập.
Cũng chính vì như vậy, ông ấy đối với Trần Nhiên càng thêm yêu thích.
...
Buổi sáng, Trần Nhiên nghỉ phép, nghe lời mà đi chỉnh trang bản thân một chút.
Đặc biệt là đi cắt lại đầu tóc một chút và mua thêm một bộ quần áo mặc vào trông rất có tinh thần.
Cậu ấy lớn lên tương đối đẹp trai, không phải đến mức kinh thiên động địa nhưng cũng rất hút mắt, việc chỉnh trang bề ngoài này được 9/10.
Xuyên qua là điều ngoài ý muốn, rất nhiều việc nhiều chỗ cậu không biết nên nói như nào mới được, duy chỉ có một điều cậu rất hài lòng đó là cái thân xác này có nhan sắc so với kiếp trước của cậu đẹp trai tương đối ngang nhau.
Về phần quà cáp, cậu liền đi mua một rất nhiều sản phẩm bảo vệ sức khỏe.
Ngoài ra thì cậu không biết nên mua gì mới tốt, Trương Sùng Ninh có một chút nghiện thuốc lá nhưng ông ấy lại bị quản rất nghiêm, sau khi tan ca đều phải đánh răng, ăn một viên kẹo thơm để tránh có mùi thuốc lá.
Thuốc, khẳng định là không thể tặng, nghĩ đi nghĩ lại thì tại đài truyền hình công việc rất bận có lúc phải tăng ca, mua một chút sản phẩm bảo vệ sức khỏe như dầu Vạn Kim vẫn hơn.
Đi đi lại lại tiêu mất không ít tiền, Trần Nhiên cảm thấy có một chút đau răng. Ba tháng làm thực tập sinh lương của cậu không nhiều, trong nhà có một em gái vừa mới lên Đại học, tiền của cậu phần nhiều đều là gửi về nhà, thời gian tiếp theo có lẽ sẽ thiếu túng một chút.
Cũng may cậu vẫn chưa có bạn gái, khi học đại học có một người giúp đỡ có một chút hảo cảm nhưng sau đó người ta nổi danh rồi nên cậu còn không hiểu rõ sao.
Không có một vài sở thích đặc biệt nào, độc thân cũng không tiêu hết mấy tiền.
" Tất cả điều này, người không biết còn nghĩ là tôi đi xem mắt"
Trần Nhiên một mình vẫn vui vẻ, lúc mới đi làm hôm đó còn ăn diện cẩn thận một chút xong sau đó thì lại tương đối tùy ý. Thời gian này cùng tổ chuyên mục làm việc cũng không quá chú ý hình tượng, bây giờ ăn diện như vậy đã là trọng thể rồi.
Lên tàu điện ngầm, mọi người qua qua lại lại.
Trần Nhiên ngáp một cái, hai ngày hôm nay nghỉ ngơi không tốt nên có chút mệt mỏi.
Lần xuyên qua này của cậu so với người khác mà nói thì tương đối lo lắng, không có hệ thống bàn tay vàng, cũng không có lão gia gia nào đi theo bên người.
Thế giới ngoài một vài biến đổi ra thì những thứ khác đêu không khác mấy, dùng một câu để nói thì đó chính là đều hiểu được hết.
Kiếp trước cậu là một người bình thường có vẻ ngoài không tệ, kiếp này xem tình hình thì dường như cũng sẽ trôi qua như vậy.
Trần Nhiên vậy mà không có một chút oán hận người lại còn có một chút lòng cảm ơn. Nếu không phải được xuyên không thì tại thời khắc bị chiếc xe tải hàng tăng tốc kia đâm thì cậu đã chết rồi,
Phải đủ bao nhiêu mới sống được 1 lần, ông trời có lẽ đáng tiếc cho cậu.
Đến được tiểu khu, Trần Nhiên nhìn lại địa chỉ, cậu nói vài câu với người gác cổng rồi tự mình đi vào.
Không gọi điện thoại cho chủ nhiệm Trương, nếu gọi thì người trong nhà sẽ xuống đón, làm phiền người khác như vậy thì không tốt.
Có một chiếc xe hơi từ bên cạnh cậu lái qua bíp còi một tiếng, Trần Nhiên ngẩng đầu xem một chút, cậu tránh sang bên cạnh nhường đường. Người lái chiếc xe ô tô đó là một cô gái mang khẩu trang màu đen nhìn không rõ tướng mạo, nhưng nhìn qua thì cô gái này da rất trắng, khí chất cũng không tồi.
Đây là một tiểu khu đã cũ, có lẽ đã rất lâu rồi, lúc mới đầu xây dựng không xây nhà để xe, đều là đỗ ở trong tiểu khu, có xe ra vào cũng không phải điều gì lạ.
Trần Nhiên tìm thấy tầng số 4, ngay lúc gần vào đến thang máy thì lại nghe thấy một tiếng bíp.
Trần Nhiên quay đầu lại nhìn, chính là chiếc xe vừa nãy, vị trí đỗ xe của cô gái kia đã có một chiếc xe con đỗ ở giữa nên đã chiếm mất hai chỗ đỗ.
Cô gái kia bíp coi xe liền mấy tiếng những vẫn như cũ không có ai để ý.
Chiếc xe từ từ lui về sau, xem ra la muốn tìm một chỗ đỗ xe khác.
Ngay lúc Trần Nhiên quay lại bước vào thang máy thì bỗng nhiên tiếng động cơ xe nổ vang lên, chiếc xe con màu đen kia mạnh mẽ tăng tốc đâm mạnh bịch một tiếng đam trực tiếp vào chiếc xe đằng trước trước ánh mát chằm chằm và há hốc miệng của Trần Nhiên.
Chiếc xe con kia đang đậu giờ bị đâm đến biến dạng, bị đụng dán vào tường, thảm không nỡ nhìn.
"Hứ...''
Trần Nhiên vốn dĩ đối với xe có chút bị ảnh hưởng, nhìn thấy đụng xe như vậy thân thể liền run rẩy.
Cô gái này có khí chất thanh cao lạnh nhạt, thật không ngờ tính cách lại mạnh mẽ như vậy.
Có xe chiếm vị trí đỗ, không hề nghĩ đến việc gọi điện thoại cho chủ xe để người ta chuyển đi mà trực tiếp đâm thẳng vào xe người ta, thật là khoa trương mà.
Loại con gái này, lấy rồi ai chịu nổi cơ chứ?
Nam nhân lấy vào rồi chắc chắn sẽ bị bạo lực gia đình mỗi ngày.
Xe hơi bị đụng, cuối cùng trên lầu cũng âm thanh rồi, tiếng ầm ầm không dứt.
Trần Nhiên nhìn tình hình này đoán chừng đã đủ ầm ĩ, đợi lát nữa có lẽ thang máy sẽ không đủ dùng, tự mình lên lầu trước rồi nói sau.
" Số 3 lầu 12..."
Tìm thấy địa chỉ, Trần Nhiên bấm chuông cửa.
Người mở cửa là vợ của chủ nhiệm Trương tên Dương Vân, khi còn nằm viện từng gặp mặt bà, bà đối với Trần Nhiên không hề xa lạ, nhìn thấy cậu tay túi lớn tay túi nhỏ mà phàn nàn:" Cậu nói xem cậu đến thì đến thôi, cũng không phải đi đâu, còn mang theo những thứ nay, để xem Trương thúc của cậu nhìn thấy lại nói cậu cho xem.''
" Cũng chỉ là một số sản phẩm bảo vệ sức khỏe, Trương thúc tăng ca nhiều, chăm sóc cho chú ấy một chút thôi ạ." Trần Nhiên cười nói.
Dương Vân mời Trần Nhiên vào nhà sau đó nói:" Quan hệ của chúng ta không cần đem theo mấy thứ đồ này, cậu lần sau đến mà còn mang theo mấy thứ đồ này thì Trương thúc của cậu nhất định sẽ không vui đâu. Nào, cậu mau ngồi xuống, tôi đi gọi chú cậu."
Trần Nhiên vừa đi vào nhà đã nhìn thấy chủ nhiệm Trương vội vàng đi đến.
" Trần Nhiên cậu đến rồi, cậu ngồi trước đi, tôi có một chút chuyện phải ra ngoài một lát..." Chủ nhiệm Trương có vẻ hơi gấp gáp.
Dương Vân kéo tay ông lại nhỏ tiếng hỏi:" Ông đây là muốn đi làm gì vậy, Trần Nhiên đang ở đây mà."
" Đụng rồi, tôi phải xuống xem sao.'' Chủ nhiệm Trương nhỏ giọng nói như chỉ sợ Trần Nhiên nghe được.
Dương Vân " À '' một tiếng " Lại đụng rồi?."