Chương 4: Tình địch

Sau đó Vân Trầm dẫn Hứa Thanh Di đến phòng làm việc của anh. Vừa bước vào phòng đã thấy hơi thở lạnh lẽo rồi. Đồ vật hay trang trí cũng chỉ toàn một màu đen trắng. Hơn nữa số lượng đồ đạc cũng không nhiều. Anh chỉ cho cô một số tài liệu cơ bản. Còn rất tận tình mang hết ra sofa chỗ cô ngồi hướng dẫn. Hứa Thanh Di cũng rất nghiêm túc học hỏi, trong lúc vô ý gần như dựa sát vào anh. Tóc khẽ vén lên để lộ gáy cùng cần cổ trắng nõn gợi cảm. Mùi hương thơm nhẹ từ người cô khiến Vân Trầm có chút mất tập trung, liền dừng lại một chút.

Hứa Thanh Di liền quay lại, mặt đối mặt với anh.

-Có chuyện gì sao?

-Không có, tôi chỉ sợ tôi nói có chút nhanh. Chúng ta tiếp tục đi.

Hứa Thanh Di gật đầu. Không hỏi thêm nữa.

Ánh mắt lúc nãy của Vân Trầm có chút kì lạ nhỉ? Nhìn thì như không có gì nhưng mà sâu bên trong có chút gì đó nóng bỏng kìm nén.

Quyến rũ thật sự a. Muốn rung động quá đi!

Vừa đúng lúc này có người bước vào. Là một cô gái mặc đồ công sở, trên tay còn cầm một tập tài liệu dày. Cô ta vừa bước vào là biểu cảm vui tươi niềm nở nhưng vừa nhìn thấy Hứa Thanh Di ngồi sát bên cạnh Vân Trầm biểu cảm lập tức thay đổi.

Trực giác của Hứa Thanh Di liền báo động. Tình địch đến rồi!

Cô ta đứng lại một chút, không thấy Vân Trầm đi ra đành phải tiến gần lại.

Nhìn kĩ thì cô ta cũng khá xinh đẹp. Một nét đẹp kiểu trưởng thành, già dặn. Khí chất cũng khá được, có một sự chuyên nghiệp nhất định.

Vân Trầm liền giới thiệu cô ta cho Thanh Di:

-Hứa tiểu thư, đây là thư ký của Hứa Tổng, Trịnh Mẫn.

Hứa Thanh Di nở nụ cười xinh đẹp chói lóa:

-À ra là cô ấy à? Thành thật xin lỗi tôi chưa nghe ba ba nhắc đến cô bao giờ. Tôi là Hứa Thanh Di, thất lễ rồi, thư ký Trịnh.

Trịnh Mẫn có chút bất ngờ xen lẫn hoảng hốt. Không ngờ cô gái này là là đại tiểu thư Hứa gia a!

-Hứa tiểu thư quá lời rồi. Tôi đến thông báo họp cho phó tổng Vân. Mười phút nữa là họp rồi ạ.

Vân Trầm lãnh đạm gật đầu. Sau đó liền quay sang nói với Hứa Thanh Di:

-Hứa tiểu thư, cô cũng tham gia họp đi, tiện thể hiểu thêm về tình hình công ti.

Hứa Thanh Di giả vờ ngại ngùng nói: "Cái này hình như không được hay lắm...". Quả nhiên Trịnh Mẫn ngay lập tức bật lại:

-Đúng vậy phó tổng Vân! Hứa tiểu thư sao có thể tham gia họp được? Cô ấy cũng chỉ là một tiểu thư thôi mà!

Hứa Thanh Di âm thầm cười đắc chí. Lộ đuôi cáo rồi nhé!

Vân Trầm lạnh lùng nhìn Trịnh Mẫn. Khiến cô ta không khỏi sợ hãi:

-Thư ký Trịnh, Hứa Thanh Di chỉ tham gia học hỏi chứ không đóng góp ý kiến. Hơn nữa đây là lệnh của Hứa tổng. Thân là thư ký, cô nên giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.

Trịnh Mẫn nhận ra mình đã thất thố, chỉ đành uất ức nhận sai.

-Tôi hiểu rồi, mời Hứa tiểu thư đi theo tôi.

Vân Trầm đứng lên đi trước. Hứa Thanh Di cũng đi ngay phía sau anh. Trịnh Mẫn xóc lại tập tài liệu trong tay. Có lẽ vì quá nhiều mà có một số bị rơi ra. Cô ta ủy khuất nhìn Vân Trầm.

Hứa Thanh Di cười thầm, ngay lập tức nhặt lên cầm, còn tốt bụng nói:

-Thư ký Trịnh, đây đều là tài liệu quan trọng của cuộc họp phải không? Lần sau cô cẩn thận hơn nhé. Nếu thấy quá sức thì cứ nhờ tôi cũng được.

Hứa Thanh Di còn cố tình nhấn mạnh từ "quá sức". Trịnh Mẫn cố gắng mỉm cười đáp lại:

-Vâng, cảm ơn Hứa tiểu thư.

Hứa Thanh Di càng cười tươi hơn. Muốn đấu với tôi? Cô còn non lắm.

Sau đó cả ba người tiến đến phòng họp. Hứa Thanh Di nhờ vào tài ứng xử của mình nhanh chóng xóa bỏ định kiến "tiểu thư kiêu ngạo, ăn hại..." trong lòng mọi người, gây ấn tượng cực tốt. Vân Trầm cũng hài lòng nhìn cô, chỉ có Trịnh Mẫn là khó chịu che giấu.

Lục Triết tặc lưỡi nhìn Hứa Thanh Di:

-Thanh Di, trình độ lừa người của bà lại tăng lên rồi à? Ra tay nhanh chóng thế.

Hứa Thanh Di đến ngồi cạnh hắn, không quên đạp cho hắn một cái. Lục Triết bị đạp đau nhưng vì mặt mũi cũng không dám kêu to, chỉ đành thì thầm bên tai cô.

-Thanh Di à, bà không thể nữ tính một chút hả? Uổng công tôi còn định nói cho bà mấy tin hữu ích như này. Bà có biết trong công ty bao nhiêu người thích Vân Trầm không? Trong đó còn có một người vô cùng nguy hiểm, trình độ nhan sắc gì đấy đều xuất sắc, còn từng học chung đại học với Vân Trầm đó!

Sau đó hắn liền kiêu ngạo hất mặt nhìn Thanh Di. Biểu thị: Van xin ông đây đi! Tâm trạng tốt tôi liền nói cho bà biết!

Thanh Di nhìn hắn đầy khinh thường:

-Thư ký Trịnh Mẫn à?

Lục Triết lại thêm một lần bị hố, ngơ ngác nhìn cô:

-Sao cái này bà cũng biết thế?

-Tôi vừa chỉnh cô ta ở trong kia xong. Cũng bình thường, mấy thủ đoạn lặt vặt không có gì đáng nói.

-Tôi thấy cô ta được đó chứ. Lúc nào cũng kiêu ngạo như nữ vương vậy. Lúc mới vào tôi còn thử tán đấy, mà kết quả thì chẳng ra sao.

-Khẩu vị của ông ngày càng tệ rồi. Phải mau chóng quay lại chiến trường thuộc về mình đi. À mà cái cô Trịnh Mẫn đó trước mặt Vân Trầm cứ cố gắng tỏ vẻ ủy khuất, tội nghiệp. Bị tôi chỉnh không phản lại được tí nào luôn.

-Không hổ là Thanh Di haha...Tôi chưa thấy cô ta thảm thế bao giờ đâu. Trong công ti cô ta là sinh vật giống cái duy nhất gần gũi với Vân Trầm đấy.

Trong lúc Lục Triết và Thanh Di đang say sưa tám chuyện thì Trịnh Mẫn đã lại gần Vân Trầm. Giả vờ ngây thơ nói một câu:

-Phó tổng Lục và Hứa tiểu thư thân thiết thật đấy. Còn có tin đồn họ là một cặp nữa. Phó tổng Vân anh có thấy vậy không?

Vân Trầm yên lặng không nói, trong ánh mắt có chút dao động cực nhỏ. Trịnh Mẫn cũng không dám nói gì nữa.

Thân là phó tổng một, Vân Trầm là người sẽ thay Hứa tổng chủ trì cuộc họp này.

Ánh mắt sắc sảo, giọng nói trầm ấm mà không kém phần dứt khoát. Mỗi quyết định đều có sự cân nhắc kĩ lưỡng, khiến không ai dám phản bác. Tác phong làm việc của anh thật sự khiến nhiều người cảm khái.

Hứa Thanh Di chăm chú quan sát anh. Quả nhiên lúc đàn ông làm việc là quyến rũ nhất mà.

Tan họp, Vân Trầm có việc cần nói riêng với hội đồng quản trị phải đi trước, liền giao Thanh Di cho Trịnh Mẫn hướng dẫn. Hai cô gái ngồi đối diện nhau, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Trịnh Mẫn dịu dàng nói:

-Hứa tiểu thư năm nay cũng mới hơn hai mươi tuổi nhỉ? Không cần gọi tôi là thư ký Trịnh đâu. Cứ gọi là Mẫn tỷ cũng được.

Hứa Thanh Di cười lạnh, lần đầu tiên trong đời có người dám bảo cô gọi mình bằng chị đấy. Thật sự rất kiêu ngạo đó.

-Không cần, ở công ti như thế này tôi vẫn nên gọi là thư ký Trịnh thì hơn. Chúng ta cũng đâu thân thiết lắm.

Biểu cảm thân thiện trên mặt Trịnh Mẫn liền biến mất. Thay vào đó là sự kiêu ngạo khó chịu. Rõ ràng cô ta chẳng có gì thua kém mà sao lại phải gọi con bé này là tiểu thư, còn mình thì bị gọi là thư ký chứ?

Cô ta lập tức đổi giọng.

-Hứa tiểu thư sao tự dưng cô lại muốn đến công ty học hỏi làm gì vậy? Không phải trước đây cô đều chỉ đi đến các loại tiệc rượu, vũ trường sao?

-Tôi đi đâu là việc của tôi, đến lượt cô quản sao? Công ti này là của cô à?

Trịnh Mẫn càng khó chịu hơn, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.

Hứa Thanh Di lại càng cười tươi:

-Sao? Giờ không có Vân Trầm ở đây liền không thèm diễn nữa à? Tôi nói cái tác phong này của cô thật quá không chuyên nghiệp rồi. Ghen tỵ cũng quá rõ ràng đi.

Trịnh Mẫn nghe vậy nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm.

-Đương nhiên rồi, tôi sao có thể được chuyên nghiệp như Hứa tiểu thư đây, bao nhiêu kinh nghiệm như vậy mà.

-Quá khen, tôi còn kém cô rất nhiều về khoản tự cho mình là đúng đấy.