Vừa vào nhà đã thấy mẹ Hứa hiền dịu đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Hứa Thanh Di không nói nhiều, trực tiếp ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến. Bộ dạng ham ăn đến phồng má làm ba mẹ Hứa bật cười.
-Con chỉ đi học xa nhà thôi mà sao chẳng khác gì chết đói vậy?
-Thì đúng rồi đó mẹ. Con vừa phải học vừa phải làm, phấn đấu không ăn bám ba mẹ, cực kỳ vất vả khổ sở. Từ đó đến giờ đã được ăn bữa cơm nào đàng hoàng như mẹ nấu đâu huhu. Con quá là tội nghiệp mà. Cho nên là...
Ba Hứa như đã biết trước ý cô, lườm một cái rồi nói:
-Cho nên là ba mẹ nên thường xuyên "trợ cấp" cho con chứ gì?
-Ặc...sao ba lại nghĩ con như thế nhỉ?
-Thôi đi cô nương, tôi đi guốc trong bụng cô rồi!
-Khụ...hay chúng ta bỏ qua vấn đề này đi, tập trung ăn được không?
-Lúc nào cũng chỉ lo ăn, thật không bằng một phần con nhà người ta mà. Con xem Tiểu Trầm kìa, cố gắng học tập người ta đi.
-Ba à, con mới gặp anh ta một lần thôi đó.
-Một lần cũng là gặp. Thằng nhóc đó giỏi lắm đấy. Một mình cố gắng học tập phấn đấu bao năm trời. Hơn con có sáu tuổi thôi mà đã lên làm phó tổng Hứa Thị rồi. Không bao giờ nhờ vả xin "trợ cấp" như con đâu nhé!
-Giỏi vậy sao? -Hứa Thanh Di có chút bất ngờ. Không gia thế, không quan hệ mà có thể leo lên được chức phó tổng tập đoàn Hứa Thị, lại còn được ba cô tán thưởng như vậy, không biết phải tài giỏi đến mức nào.
-Chứ còn gì nữa! Mà con cũng vô ý thật. Lúc nãy là Vân Trầm lái xe về trước ba mẹ. Ba bảo nó gọi con dậy mở cửa vào trước mà nó lại để con ngủ, chờ đến lúc ba mẹ về mới gọi con đó. Lái xe suốt đêm, còn chờ con hai tiếng. Con xem lại mình đi. Thật là...
-Ặc, thật vậy luôn? Thế giờ con phải làm sao?
Hứa Thanh Di càng ngạc nhiên hơn. Vân Trầm trông lạnh lùng vậy mà ấm áp ngoài sức tưởng tượng nha.
Ba Hứa dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô.
-Đúng là hơi tội nghiệp người ta nhưng nước phù sa sao có thể để chảy ra ruộng ngoài. Thanh Di, con thấy thằng bé thế nào?
-Hả???
Hôm nay cô bị sốc hơi nhiều nha. Papa đây là muốn làm mối a? Còn cái đoạn "tội nghiệp người ta" là sao??? Ý nói cô không xứng hả?
Hứa Thanh Di phụng phịu.
-Ba! Ba làm như con thê thảm lắm không bằng!
-Chứ còn gì nữa? Nhìn lại bộ dạng lúc này của con đi. Cứ coi như câu lúc nãy là ba nói chơi, quên đi nhé.
Ba Hứa thở dài bất lực.
Hứa Thanh Di cũng cúi xuống nhìn lại bản thân. Dép bông đầu thỏ, đồ ngủ bông xù hơi nhếch nhác nhưng vẫn đáng yêu lắm. Mặt thì...ờm...giống gấu trúc mà gấu trúc thì đáng yêu, kết luận vẫn là mình khả ái. Tóc tai có chút loạn nhưng không sao cả, thêm vài phần cá tính. Hứa Thanh Di cố gắng tự an ủi bản thân.
Khụ...nhìn hơi thảm chút thôi mà...bình thường vẫn xinh đẹp rạng ngời, không sao cả...thật sự không sao cả mà...
Aaaaaaaaa
Thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống quá, bộ dạng thê thảm như này mà lại để cho một soái ca thấy. Hứa Thanh Di ơi là Hứa Thanh Di, mày như vậy là tự bóp chết đi tương lai của mình rồi!!!
-Ba à, đừng nói như vậy mà. Ngoại hình con tuy không đẹp nhưng tâm hồn con phong phú. Chưa kể con còn có ba mẹ tuyệt vời như này. Ba phải tin con chứ!
-Hừ, con chỉ được cái mồm thôi. Nghỉ ở nhà vài ba bữa rồi qua công ti học hỏi đi. Ba mẹ đi có việc. Có gì cứ gọi Tiểu Lục, nó hướng dẫn cho.
Hứa Thanh Di sầm mặt. Chắc chắn ba mẹ lại đi đu lịch show ân ái đây mà, lại để cô ở nhà một mình. Cơm chó đến bất ngờ quá huhu.
Ba ngày tiếp theo cô chỉ ở nhà ngủ, ăn chơi xả láng, hoàn toàn buông thả, sống cuộc sống của một trạch nữ tiêu chuẩn.
Sau khi kết thúc những ngày tháng nghỉ ngơi, Hứa Thanh Di tiếp tục đi tìm Lục Triết -tiểu trúc mã của cô, hy vọng kéo dài những ngày tháng ăn chơi.
Nhưng chưa kịp nói mấy câu với cậu ta thì cô đã muốn bùng nổ.
-Tiểu Lục Tử! Ông đùa tôi à??? Khó khăn lắm mới về nhà chơi được một bữa, muốn kiếm huynh đệ đi giải tỏa, ôn lại chuyện xưa mà ông lại trốn là sao?
-Khụ, Thanh Di à, bà bình tĩnh chút đi. Nghe như này rát tai lắm a! Dù sao hiện tại tôi cũng giữ chức phó tổng hai của Hứa thị nhà bà đấy. Sao có thể trốn việc được!
-Thôi ông mau lượn đi giùm tôi. Trở về sống đúng bản chất công tử ăn chơi phá phách của mình đi. Ông không làm nữa là Hứa Thị biết ơn ông lắm đấy, thật.
Lục Triết đen mặt. Thì đúng là hắn có dùng một chút lợi thế quan hệ rộng để lên làm nhưng mà dù thế vẫn phải nghiêm túc làm việc chứ. Vì mục tiêu gây ấn tượng tốt với Lục lão gia tử, tương lai giành được quyền làm chủ Lục gia, nhất định phải chăm chỉ a!
Hứa Thanh Di nhìn Lục Triết hăng hái như thể nhìn thằng thiểu năng. Chỉ thiếu nước đập hắn một trận mà thôi.
Lục Triết: "..."Tôi đã làm gì sai???
-Thanh Di à, nếu như tôi không cố gắng, để quyền thừa kế rơi vào tay đứa khác là tôi ra đường ở thật đấy. Lúc đó sống sót còn là một vấn đề lớn chứ đừng nói đi chơi với bà. Tôi còn chưa muốn làm ăn mày đâu.
-Cái gì mà làm ăn mày chứ? Ông mà ra đường ở thật tôi cũng có cách giúp ông.
Lục Triết mắt như phát sáng:
-Thật á? Bà nuôi tôi hả?
-Không, tôi giúp ông tìm một phú bà. Đảm bảo ông ngồi không cũng có tiền chảy vào túi, cả đời sung sướng. Đấy thấy không? Tương lai rạng ngời thế còn gì? Khỏi cần cảm ơn. Giờ thì nghỉ đi, đi chơi nào.
-...Thanh Di, bà đừng lôi kéo tôi vào con đường đầy tội lỗi này nữa. Không thì bà cứ nghe lời bác Hứa, đến công ti học hỏi chút cũng được mà.
-Không có hứng thú.
-Ặc, ở công ti có một phó tổng mới cực kỳ đẹp trai, vừa lạnh lùng vừa khí chất, cam đoan hợp khẩu vị của bà.
Hứa Thanh Di như sực nhớ ra điều gì.
-Vân Trầm à?
-Đúng rồi đó! Sao bà biết? -Lục Triết nhìn cô tò mò.
-Ông không cần phải biết làm gì, tôi đương nhiên là có bản lĩnh của tôi. Ông thắc mắc cũng không có tác dụng gì đâu. -Hứa Thanh Di kiêu ngạo.
-Tiểu Lục Tử này, tôi tự dưng nghĩ kĩ rồi. Học tập là chuyện quan trọng nhất của đời người. Chúng ta không nên bỏ lỡ một cơ hội học hỏi nào. Phải có tinh thần cầu thị, tiến bộ. Đến công ti đi.
Lục Triết muốn cạn lời luôn.
-Thanh Di, bà chém gió cứ như thật ấy, tôi suýt nữa là tin rồi.
-Lắm lời, đi nhanh lên! Lúc về còn đi chơi nữa chứ!