Chương 7: Vương Phủ

Đứng trước một tòa kiến trúc vô cùng tráng lệ mọi thứ đồ trang trí đều được bài trí rất tinh xảoĐình Phong không thể kìm được lên tiếng thán phục :

"Thiên Long Tự này ko hổ là tự miếu của hoàng thất đại lý đúng là không tầm thường ,đã mất công đên thế giới này một chuyến thì phải chơi cho đã "

Rồi Đình Phong quay lại nói với hệ thống một tiếng:

"hệ thống ta làm vậy ko sao chứ"

Hệ thống lập tức trả lời:

"kí chủ chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ kí chủ muốn là gì tại thế giới này cũng được miễn là làm được thì chịu được"

Nghe hệ thống nói hắn liên tưởng tới mấy màn chém diết trên phim ảnh cảnh mình bị người ta chém tả tơi mà lạnh cả sống lưng.Đình Phong có gắng tự an ủi bản thân: "dù sao bây giò công phu của ta cũng xem là nhất lưu cao thủ đâu tới nỗi thê thảm như thế a"

Nhưng đột nhiên một tiếng kêu cứu thảm thiết truyền đến dành hết sự chú ý của hắn,từ phí xa hắn nhìn thấy một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi đanh không ngừng chật vật có gắng xua đuổi một con lợn rừng đang giận dữ.

không để ý được nhiều hắn lập tức khia triển lăng ba vi bộ phi thân rồi phóng ra một chưởng đánh về phía con lợn rừng,ngay lập tứng nó bị đẩy ra hơn năm mét không rõ sống chết.

hắn đang muốn tiến lại phía đứa trẻ thì lập tức cảm nhận từ phía sau có một luồng khí sắc bén phóng đến ,lập tức triển khai lăng ba vi bọ tránh đi

nhìn lại một đám trung niên nam tử đang tiến lại nói:

"ác tặc ngươi rốt cuộc là ai tại sao lại muốn hại con trai ta"

hắn không khỏi cười khổ mình đi cứu người khong được một tiếng cảm ơn lạ còn bị người nhà người ta đem ra đánh,nhưng lập tức lại có một thân ảnh chắn trước mặt hắn nói:

"phụ vương đây là ân công đã cứu con người không được làm hại người ấy ấc tặc mà người nói đang nằm bên kia"

giờ phút này trung niên nam tử không khỏi ngẩn người nhin theo tay đứa trẻ một con lợn rất lơn đang nằm im phơi bụng chẳng có phản ứng.

bây giờ hắn mới hiểu ra mặt đầy xấu hổ tiến về phía đình phong cúi đầu nói:"mọi chuyện vừa nãy chỉ là hiểu là mong công tử bỏ qua .công từ đã cứu con ta là có ơn với đoàn chính thuần này có ơn với hoàng tộc đại lý.mời công tử cùng chúng ta về vương phủ để ta thể hiện biết ơn"

Nghe Đoàn Chính Thuần nói Đình Phong ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng kích động:

"hắn nói hắn là đoàn chính thuần thế thằng nhóc ta vừa cứu không phải đoàn dự sao .haha ta vốn đang ngĩ cách tiếp cận hắn nhưng cuối cùng lại đơn giản thế này đúng là ở hiền thì gặp lành mà"

hắn liền vui vẻ nhận lời mời

đây là lần đầu tiên Đình Phong biết thế nào là cười ngươi hắn vô cùng thích thú đi tới đi lui dọc khắp đoàn người

Nhìn cảng này hai cha con Đoạn Dự vừa buồn cười lại vô cùng ngạc nhiên hỏi:"công tử sao cưỡi ngựa thì có gì mà ngươi phấn kích thế chứ""phải đó ân công ca ca huynh võ công giỏi như vậy thì phải là người trong giang hồ chứ làm sao có chưa từng cưỡi ngựa chứ"

Đình Phong hắn mới cảm thấy mình thất thố lấy ko biết nói như thế nào đâu thể nói mình xuyên không đến đây được chứ hắn cố gắng lấy bừa mọt cái lý do nói

"à về chuyện này ta cũng nói thật khi còn nhỏ vì một lần ngã ngựa nên không dám thự cưỡi lần nào nữa đến giờ mới dám cưỡi lại một lần thật không ngờ lại vui đến thế nên có phần thất thố xin các vị đừng chê cười"

Đoàn Chính Thuần nghe hắn nói thì bật cười:

"đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng ai cũng có nỗi khổ riêng khó trách khó trách"

Đình Phong không để ý tới nhóm người phía sau đánh ngựa chạy nhanh lên phía trước.

đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên:

"lúc nãy kí chủ bị tấn công hệ thống đã kíc hoạt khả năng siêu cấp trí nhớ lưu trữ lại thông tin về nhất dương chỉ kí chủ phải chăng muốn học tập "

nghe được hệ thống nói hắn thần sắc lập tức tốt lên vui vẻ nói:

" tất nhiên là phải học tuy nhất dương chị không thể so sánh với lục mạch thần kiếm nhưng cũng rất lợi hơn nữa phạm vi tấn công còn rất xa dùng đánh lén chơi xỏ thì tuyệt hảo"

đúng lúc này một giọng nói non nớt vang lên bên tai:

"ân công đại ca huynh nghĩ gì mà nhập tâm vậy"

đoàn dự không biết từ khi nào đã tiến đến gần hắn,nghe đoàn dự gọi mình Đình Phong có cảm giác ăn trôm bị bắt tại trận hốt hoảng nói :

"không có gì không có gì ta chẳng qua nhớ nhà thôi mà đệ cũng không cần gọi ta là ân công gọi ta ta đình phong đại ca tốt lắm"

Đình Phong phản ứng như vậy là vì nhất dương dù là mình nhớ được nhưng cũng là học trộm nếu để người ta biết cũng chẳng hay ho gì.

đoàn dự hắn đình phong tại phản ứng kì lạ như thế nhưng cũng không muốn hỏi nhiều nói:

" vâng đình phong đại ca ,một lắt nữa về tới nhà đệ đệ nhất định phải hảo hảo chiêu đãi huynh huynh cũng không được từ chối "

hắn cũng lấy lạ bình tĩnh cũng lấy lại tự nhiên cười nói:

"đệ đã có ý tốt tất nhiên ta làm sao phụ lòng đệ được chứ đến lúc đó có khi đệ còn cảm thấy ta phiền phức muốn đuổi ta đi không chừng haha"

đoàn dự bây giờ còn rất ấu trĩ nghe hắn nói tưởng thật vội vàng cam đoan nói:

"Đình phong đại ca huynh nói gì kì vậy là ân nhân của đệ làm sao phiền được chứ huynh muốn ở lại bao lâu cũng được"

hắn cũng buông lỏng nói :"được rồi ta sẽ không khác khí"