Chương 10: Giải Khai Tâm Tình

Đình phong cũng không có tâm trạng hơn thua với hệ thống hốt hoảng vội vàng quay trở lại tiểu viện.

vừa bước vào tiểu viện Đình Phong như mơ hồ cảm nhận được một luồng khí u oán tang tóc một thân hình thiếu nữ nằm trong vũng máu một tay còn cầm một con dao nhưng lại không làm Đình Phong cảm thấy sợ hãi mà lại khiến lòng Đình Phong bỗng nhiên như bị ai đó ra sức bóp chặt.

vỗn Đình Phong rất hoang mang chỉ nghĩ ra ngoài một chút lúc trở về sẽ nói chuyện với nàng nhưng lại không nghĩ tới tiểu ngọc lúc tỉnh dậy không phát hiện hắn cứ nghĩ hắn không cần nàng ,không muốn chịu trách nhiệm việc tối qua nên mới bỏ đi ,nữ nhân thời đại này rất coi trọng trinh tiết.

Đình Phong ánh mắt đờ đẫn nhìn thân thể tiểu ngọc nằm dưới đất từ khi nào gương hắn đã đẫm lệ phải nói từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa từng rơi lệ vì bất cứ điều gì ngay cả lúc phát hiện phản bội, lúc bị chà đạp hắn cũng không .nhưng bây giờ hắn không thể giữ nổi vẻ cúng rắn của bản thân .chỉ một sai lầm rất nhỏ cũng phải khiên ta hỗi không kịp.

Đình Phong tiến lại bên thân thể tiểu quỳ xuống ôm lấy thân thể nàng vào lòng đặt lên trán nàng một nụ hôn cứ thế ôm lấy nàng.

một lắt sau âm thanh hệ thống vang lên đây tười cười :

"kí chủ ngươi có chuyện gì thế nhưng lại bi thương tới mức độ này ta con tường là ta nhìn lầm hay ko đó"

Hắn ánh mắt u oán giọng đầy trách móc tới cực điểm:

"hệ thống ngươi là máy móc không thể nao thấu hiểu cảm xúc của ta nhưng cũng không thở cười trên nỗi đâu củ ta được chứ"

hệ thông ương ngạnh nói:

"ai nói hệ thống tra không thể cảm nhận cảm xúc chứ chẳng qua ta thấy ngươi đối với một người vẫn còn cứu được mà như muốn đậy nắp người ta"

hắn không giám tin kinh hô nói:

"cái gì nàng nàng vẫn còn sống ngươi có thể giúp nàng sao"

"vậy thì có gì chứ bất cứ đại phu bác si nào cũng có thể nàng chỉ là mất máu quá nhiều nên ngất đi kí chủ chỉ cần băng bó vết thương thêm giúp nàng điều hòa chân khí không quá hai ngày nàng sẽ tỉnh"

Đình Phong không dám chần chừ lập tứ xé rách y phục điểm huyệt cầm máu dúp nàng rồi dúp nàng điều khí.

tuy hệ thống đã nói tiểu ngọc sẽ không có việc gì nhưng hắn cũng không dám buông l nguỏng suốt một ngày một đêm ngồi bên dường nàng không xe dịch một tấc .

Nhưng hắn cũng chỉ là người thường làm sao không muốn ngủ tới nửa đêm ngày hôm sau hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ.

tới gần sáng cuối cùng tiểu ngọc cũng chịu tỉnh lại mở mắt nhìn xung quanh nàng khó hiểu lầm bẩm nói :

"không phải ta chết rồi sao sao vẫn còn tại nơi này,không lẽ bây giờ ta là hôn ma sao,nhưng có vẻ cảm giác làm hôn ma cũng không tệ lắm"

giờ nàng mới phát hiện Đình Phong nàng sắc mặt lại u oán nói với hắn:

"tất cả là tại ngươi chẳng lẽ ta đáng sợ thế sao "

thật ra nãy giờ nghe nàng nói Đình Phong đã muốn tỉnh dậy mắt vẫn không mở thì thào nói:

"tiểu ngọc tiểu ngọc nàng đừng bỏ ta"

tiểu ngọc nhìn hắn cưới mắng:

"tên mặt trắng đáng ghét rõ ràng là có tình cảm với ta thế mà còn bỏ đi"

nàng nàng cúi đầu thở dài nói tiếp:

" đáng đời ngươi chúng ta bây giờ âm dương cách biệt giờ có muốn cũng không được aizz"

đột nhiên một vòng tay rắn chắc ôm lấy nàng dùng môi áp vào môi nàng, nàng không biết làm gì chỉ vụng về đáp lại Đình Phong nàng đầu óc choáng váng quay cuồng nghĩ:

"đây đây rốt cuộc là sao chẳng phải ta chết rồi sao"

một lắt sau Đình Phong mới buông ra tiểu ngọc vuốt ve tóc nàng nói:

"tiểu ngọc cho ta thêm một cơ hội được sao ta nhất đinh sẽlà tướng công tốt sẽ không bao giờ phụ lòng nàng nữa"

nghe những lời này của Đình Phong Tiểu Ngọc không hiểu sao khéo mắt dần ướt ôm chặt lấy hắn nói:

"um tướng công ta cũng yêu chàng "

đây không phải lần đâu nàng khóc vì Đình Phong nhưng lần này khác hẳn nó được mang đến từ hạnh phúc.

một lát sau cả hai mới tách ra đầy ngượng ngùng nhìn nhau.