Chương 47: Chiến (2)
Lý gia trưởng lão đứng ở giữa lôi đài, ánh mắt quét qua cả hai người, rồi dừng lại ở trên người của Lý Hạo Nhiên, xác nhận hắn đã chuẩn bị xong xuôi, lão mới hô lớn dõng dạc.
- Ta tuyên bố, tỷ võ ... BẮT ĐẦU!
Tiếng hô vừa dứt, lão đã tung người rời khỏi phạm vi lôi đài, nhường lại sân tỷ võ cho Lý Hạo Nhiên và Viêm Thiên Bằng.
Không khí tưởng chừng như đông lại trong phút chốc, mỗi người đứng ở xung quanh đều chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cả hai.
Viêm Thiên Bằng là người ra tay trước!
Ngay khi trưởng lão vừa dứt lời, hắn đã xoay trường thương, tiếng gió rít lên quanh thân như báo hiệu một cơn cuồng phong tàn bạo sắp ập đến, hắn cùng với thương kình mãnh liệt lao thẳng về phía Lý Hạo Nhiên, không hề lưu lại bất cứ cơ hội nào cho đối phương phản ứng.
Lý Hạo Nhiên không hề nao núng, ánh mắt sắc bén tinh tường, thân thể nhè nhẹ lướt đi như chiếc lá theo gió, vô cùng uyển chuyển, nhẹ nhàng tránh khỏi đòn tấn công của Viêm Thiên Bằng.
Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Lý Hạo Nhiên lóe lên như một tia chớp, chuẩn xác đánh vào điểm yếu trong thế thương của đối phương.
Một chiêu trọng kiếm này đã làm mũi thương của Viêm Thiên Bằng chệch choạng, buộc hắn phải hồi thương, ổn định lại thân pháp.
Thế chủ động mà hắn ta kỳ vọng thông qua chiến thuật "tiên phát chế nhân" đã bị Lý Hạo Nhiên hoá giải hoàn toàn chỉ trong một chiêu.
Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng cả lôi đài đã bùng nổ bởi tiếng xé gió, tiếng thương và kiếm va chạm kịch liệt, khiến cho tất cả mọi người bên dưới đều bị cuốn theo từng chiêu thức, không ai dám rời mắt dù chỉ một giây.
Vũ Như Vân và Mộ Dung Phục trừng lớn đôi mắt, cả hai không hề rời khỏi thân ảnh của Lý Hạo Nhiên trên lôi đài dù chỉ là một cái.
Màn trình diễn của đối phương quả thực quá mức kinh diễm, khiến cho hai người bọn họ âm thầm bội phục không thôi.
Đối phương không chỉ nói được mà còn làm được, thể hiện sự vượt trội từ tư duy chiến đấu cho đến kỹ năng thực chiến trên lôi đài.
Ở trên tỷ võ đài, Viêm Thiên Bằng đang tung ra liên hoàn kích mà hắn vô cùng kiêu ngạo, ép Lý Hạo Nhiên phải lùi lại liên tục. Tình thế trên lôi đài thoạt nhìn như thể Viêm Thiên Bằng đang hoàn toàn áp đảo, khiến nhiều người trẻ tuổi dưới lôi đài lầm tưởng Lý Hạo Nhiên đã rơi vào thế yếu.
Nhưng thực chất, Lý Hạo Nhiên đã sớm nhìn thấu bộ pháp và thương pháp của đối phương.
Tuy bên ngoài trông có vẻ như hắn đang bị ép lùi từng bước, nhưng những ai tinh tường đều nhận ra sự tinh tế trong từng động tác của Lý Hạo Nhiên, hắn không những không hề thất thế, mà còn đang giữ một nhịp điệu hoàn hảo để né tránh mà vẫn giữ mình trong trạng thái chủ động.
Nhìn bề ngoài, người ta có thể lầm tưởng rằng Lý Hạo Nhiên bị đẩy vào thế khó, nhưng trên thực tế, bản thân Lý Hạo Nhiên, Viêm Thiên Bằng, và những vị trưởng bối đang quan khán đều nhận ra một sự thật rõ ràng, dù liên hoàn kích của Viêm Thiên Bằng có mạnh mẽ, hung hãn đến đâu, thì nó vẫn không thể chạm được đến vạt áo của Lý Hạo Nhiên.
Ngay cả những vị lão tổ Hóa Thần kỳ ngồi trên khán đài cũng không khỏi gật gù, tỏ vẻ tán thưởng trước phương thức lấy lùi làm tiến của Lý Hạo Nhiên.
Phương pháp này không chỉ thể hiện sự tinh thông trong việc kiểm soát nhịp điệu trận đấu, mà còn cho thấy khả năng ứng biến nhanh nhạy, biết tiến biết thoái, chờ đợi thời cơ chín muồi để phản công.
- Lý huynh, tên tiểu tử này của Lý gia quả thực là thiên tài ngàn năm có một, chúc mừng huynh!
Lão tổ Vũ Dương Tông lên tiếng bình phẩm, ánh mắt vô cùng thưởng thức nhìn bóng lưng bé nhỏ của Lý Hạo Nhiên ở phía xa xa.
Lý gia lão tổ vô cùng nở mặt nở mày, tông giọng vui vẻ, nói lời khiêm tốn.
- Ha ha, Vũ huynh quá lời rồi, tên khuyển tôn này của ta vẫn chưa thể so được với thiếu chủ Vũ Dương Tông đâu!
...
Lý Hạo Nhiên cứ lùi mãi cũng không phải là cách, bởi nếu bị đối phương ép lui ra khỏi lôi đài cũng xem như là thua.
Thương pháp của Viêm Thiên Bằng càng lúc càng mãnh liệt, như tuyết rơi dày đặc ngày chí đông, không để lộ một chút khoảng trống, liên tục ép Lý Hạo Nhiên tiến sát đến mép của tỷ võ đài.
Người xem dưới khán đài không khỏi cảm thấy lo lắng, có kẻ không kìm được mà buông lời trách móc, mắng mỏ Lý Hạo Nhiên.
- Tại sao lại cứ liên tục lùi như vậy, chỉ còn vài bước chân nữa là ra khỏi võ đài rồi, chẳng lẽ hắn định thua ngớ ngẩn như vậy?
Bỗng nhiên, Lý Hạo Nhiên dừng cước bộ, không lùi nữa, trong khoảnh khắc, thân ảnh của hắn vững chãi như thái sơn, Mai Hoa Kiếm Kỹ trong tay hắn bất chợt bùng nổ, cả một góc tỷ võ đài liền bị kiếm khí hoa mai bao trùm.
Hoa mai kiếm khí sắc bén va chạm với từng đợt thương kình, tạo ra từng vụ nổ liên tiếp.
Từng cơn cuồng phong do sự va chạm của hai lực lượng mạnh mẽ ấy quét qua tỷ võ đài, gió thổi phần phật từng cơn mãnh liệt, người xem không chớp mắt lấy một cái bởi sự diễm lệ của võ đài.
Kiếm kỹ Mai Hoa của Lý Hạo Nhiên tinh tế và thanh thoát, từng luồng kiếm khí sắc bén tựa những cánh hoa mai mỏng manh nở rộ giữa cơn cuồng bạo của thương kình.
Kiếm khí hoa mai vừa nhẹ nhàng vừa sắc bén, là thực thể đối lập nhưng lại hòa hợp với thương kình dữ dội, tạo nên một sự cân bằng tuyệt mỹ hoàn hảo, giữa bạo liệt và thanh thoát, như một điệu vũ kỳ ảo của tạo hoá.
Cảnh tượng ấy khiến thiếu niên, thiếu nữ say đắm, ánh mắt dại ra như thể đang ngắm nhìn một kiệt tác của tự nhiên, lặng lẽ mà uyển chuyển, đẹp đến mê hồn.
Đặc biệt là người của Lý gia, bọn họ đang cảm thấy vô cùng tự hào trước kiếm pháp chính tông của gia môn, không những hoa mỹ mà còn vô cùng uy vũ, khác hẳn với người của Viêm gia, bọn họ lúc này chỉ cảm thấy ganh tỵ, hoài nghi với thương pháp mà Viêm Thiên Bằng đang thi triển kia.
Lý Hạo Nhiên lấy nhu khắc cương vô cùng hoàn hảo.
Chính phong cách ứng biến linh hoạt này đã khiến cho mấy vị lão tổ Hoá Thần kỳ không ngừng tán thưởng.
Một chiêu Bạo Vũ Lệ Hoa Châm của Viêm Thiên Bằng đã bị Lý Hạo Nhiên hoá giải trong sự sững sờ của tên họ Viêm.
Vừa mới đây, hắn đã dùng một chiêu này đánh cho Liễu Dương không có lực hoàn thủ, vậy mà lại vô dụng trước Lý Hạo Nhiên, hắn có nghĩ cũng nghĩ không ra, ở cái xứ này, lại có kẻ có thể phá giải được vũ kỹ đến từ thượng giới như vậy.
Viêm Thiên Bằng đột nhiên cảm nhận được một luồng nguy cơ mãnh liệt từ kiếm chiêu của Lý Hạo Nhiên, hắn bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Lý Hạo Nhiên khéo léo ẩn tàng Vô Biên Lạc Mộc vào trong Mai Hoa Kiếm Kỹ, làm cho kiếm pháp vốn thanh thoát dần lột xác, trở thành một thứ vũ kỹ chí cương chí dương, mang theo sát khí sắc bén đến kinh người.
Từng đợt kiếm khí dâng lên từ kiếm chiêu như cơn sóng dữ tợn, ầm ầm lao vào vách đá cheo leo một cách hung bạo, tựa hồ muốn nhấn chìm cả vách đá kiên cố ấy xuống biển sâu.
Viêm Thiên Bằng cảm nhận được sát khí ập đến, tê dại cả da đầu.
Thạch lão đầu và mấy vị cao thủ ở bên ngoài nhịn không được mà kinh hô.
- Hay, hay lắm, tiểu tử!
Mấy lão lúc này đây, chẳng màng đến tiết tháo nữa, bởi vì một chiêu này của Lý Hạo Nhiên quá mức vi diệu đi!
Viêm Thiên Bằng cũng chẳng chịu kém cạnh, thành bại chỉ trong mấy chiêu quyết định này, hắn liều mình thiêu đốt Tiên Khí đang chảy xuôi trong nội thể, linh lực của hắn dâng trào như cơn sóng vỗ rì rào ngoài khơi xa, ầm ầm quán đỉnh vào mũi thương trong tay, toàn lực thi triển tuyệt kỹ Bá Vương Ngạnh Long Thương, tuyệt kỹ mạnh nhất hiện tại của hắn .
Ô giang lạc nhật, bá thương truy long!
Thương kình bùng nổ mãnh liệt, tựa như thần long quá hải, mạnh mẽ ngang tàn, càn quét đến tận chân trời góc bể.
Đầu long kình hung hãn lao tới trước, không chút kiêng nể mà thôn phệ toàn bộ Vô Biên Lạc Mộc kiếm khí của Lý Hạo Nhiên, khí thế hung hãn, không thể nào cản nổi, làm người ta cảm thấy nghẹt thở không thôi.
Cả sảnh tiệc ồ lên một tiếng náo động không gian trước một chiêu này của Viêm Thiên Bằng, cả hai càng đánh càng làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi.
Một chiêu này của hắn ta nếu như Lý Hạo Nhiên không thể chống đỡ, bại cục của Lý Hạo Nhiên đã định!
Vũ Như Vân đứng bật dậy, đè nén cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể, ánh mắt gắt gao quan sát nhất cử nhất động của Lý Hạo Nhiên, tự nhủ bản thân.
"Lý huynh, tuyệt đối không được để thua hắn!"
Lý Hạo Nhiên vốn dĩ muốn che giấu một phần thực lực nhưng lại bị Viêm Thiên Bằng dồn ép, buộc hắn không thể không triển lộ tài năng.
Trường hồng quán nhật, hàn phong táp khởi.
Tiêu diêu cửu thiên, hữu phượng lai nghi!
Ẩn trong kiếm khí xanh lục đầy sinh cơ ấy, một tia kiếm khí xung thiên dần dần lộ diện, trong vô thức người ta cảm nhận được sự bức bách vô hình đến từ kiếm chiêu trong tay Lý Hạo Nhiên.
Hắn chém ra một kiếm, nhẹ nhàng, thanh thoát, một đạo kiếm kình nhanh chóng huyễn hóa thành hình, giống như một đầu phượng hoàng rực rỡ, cường ngạnh đối chọi với bá long thương khí của Viêm Thiên Bằng.
Vũ kỹ hai bên giằng co kịch liệt, dư uy tản mát ra tạo thành những vòng tròn linh khí hoàn lưu không ngừng tàn phá xung quanh.
Mặt sân tỷ võ bị kiếm khí và thương khí chém cho nát bươm, giống như một đại hán dùng đao chém loạn trên thớt gỗ, để lộ ra những vết hằn chi chít.
Lý Hạo Nhiên hừ lạnh, hắn đem toàn bộ linh lực trong nội thể quán đỉnh vào kiếm chiêu.
Khí tức của hắn lập tức phát sinh biến hoá, đầu phượng hoàng kiếm khí trong tay hắn không ngừng trở nên rực rỡ, từng bước đẩy lùi bá long thương khí của Viêm Thiên Bằng trong ánh mắt ngỡ ngàng và cay đắng của tên kia.
Viêm Thiên Bằng gắng gượng quá sức, khoé miệng rỉ máu tươi, ánh mắt kiên cường bất khuất, cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng.
Nhưng dù hắn có làm thế nào cũng không thể thay đổi cục diện, cơ thể của hắn đã đến cực hạn, đầu bá long thương khí của hắn từng bước bị đẩy lùi, dần dần tan biến vào thiên địa.
Phụng hoàng kiếm khí của Lý Hạo Nhiên lao tới như một hung thần giết tới trước mặt của Viêm Thiên Bằng.
Viêm Thiên Bằng cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực, hắn sẵn sàng cho một đòn chí mạng đến từ đối phương.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, Lý Hạo Nhiên đã thu chiêu, Viêm Thiên Bằng ngã khuỵu trên mặt đất, ánh mắt thất thần nhìn Lý Hạo Nhiên.
Không gian bất giác chìm vào tĩnh lặng, đột nhiên tiếng la hét của đệ tử Lý gia làm cho không gian im ắng nghẹt thở kia bùng nổ trở lại, tiếng kinh hô váng trời của bọn họ làm tai Viêm Thiên Bằng ù đi.
Hắn ta đã thua!
Khục!
Viêm Thiên Bằng bị tiên khí phản phệ, ho ra một búng máu lớn, cơ thể lung lay sắp đổ.
Viêm gia gia chủ tung mình lên sân, chắp hai tay thành quyền, hướng Lý Hạo Nhiên trịnh trọng nói.
- Đạ tạ Lý công tử hạ thủ lưu tình!
Chu Cẩm Tú trên đài cao, nở một cười mãn nguyện, Lý Hạo Nhiên làm rất tốt, hắn đã giúp nàng thể hiện cả khí khái độ lượng nên có.
"Tiểu tử này càng nhìn càng thuận mắt!"
Lý Hạo Nhiên chắp hai tay thành quyền đáp lễ của Viêm gia gia chủ.
- Tiền bối, chỉ là tỷ võ luận bàn, đến điểm là dừng, ngài cũng không cần phải khách khí như vậy với vãn bối!
Viêm gia gia chủ liên tục gật đầu, trong ánh mắt vô cùng cảm kích Lý Hạo Nhiên.
Chu Dĩnh Hi ngồi ở bên cạnh a di, nở một cười rạng rỡ nhìn Lý Hạo Nhiên, nàng lúc này chỉ muốn ngay lập tức chạy đến bên hắn mà thôi.
"Tuyệt quá!"