Chương 46: Chiến (1)
Chu Cẩm Tú dùng ánh mắt không hài lòng nhìn về phía Viêm Thiên Bằng.
Nàng đã khoan dung, tạo cho hắn cơ hội để lấy lại thể diện và tôn nghiêm, nhưng giờ đây, sự kiêu ngạo không biết kiềm chế của hắn lại hiện rõ ra bên ngoài, khiến nàng cảm thấy hắn đã vượt quá giới hạn cho phép.
Hắn hoàn toàn có thể lựa chọn một con đường dễ dàng hơn, hợp tác với nàng để tạo ra một cái thang cho Liễu Dương và Liễu gia xuống đài, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng và ngượng ngập này.
Tuy vậy, Viêm Thiên Bằng lại một mực giữ vững lập trường của hắn, kiên quyết theo ý mình mà không để tâm đến tình hình đang diễn ra ở xung quanh.
Chính sự cứng đầu và tự mãn của Viêm Thiên Bằng đã làm nàng cảm thấy bản thân không được tôn trọng, tên này đã đi quá giới hạn của nàng vạch ra.
Chu Cẩm Tú nhẹ nhàng nói với Chu Dĩnh Hi.
- Dĩnh Hi, con đã nhìn thấy chưa? Một khi hắn có thể chà đạp đối phương, hắn cũng như tên Liễu Dương mà thôi, suy cho cùng, hai người bọn hắn đều là cùng một loại người!
Chu Dĩnh Hi ánh mắt nặng trĩu suy tư, nặng nề gật đầu với a di.
Chu Cẩm Tú hy vọng Chu Dĩnh Hi sẽ đúc kết được một bài học sâu sắc sau chuyện này.
Chu Cẩm Tú nở một nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Viêm Thiên Bằng, giọng nói đầy ẩn ý nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý của một quận chúa.
- Viêm Công Tử, quả thật tuổi trẻ khí huyết cường thịnh, tài nghệ siêu quần bạt tuỵ, thật khiến cho người ta không khỏi cảm thấy khâm phục, mở mang tầm mắt. Chọn ngày không bằng đúng ngày, chi bằng hôm nay Viêm công tử so tài với Lý Hạo Nhiên công tử một trận, phân cao thấp một cách danh chính ngôn thuận. Chẳng phải là một trận đấu này sẽ càng hấp dẫn hơn sao?
Liễu Dương bất giác ngừng tay, cả sảnh tiệc chìm vào im lặng, lời đề nghị của nàng đã khiến cho mọi người nín thở chờ đợi câu trả lời từ Lý Hạo Nhiên và Viêm Thiên Bằng.
Trận chiến của hai người bọn họ, tuyệt đối sẽ vô cùng đặc sắc cho mà xem.
Một kẻ mang danh phế vật, vậy mà qua hai trận xa luân chiến liên tiếp, vẫn có thể đánh bại thiên kiêu chi tử của Trung Châu thành, Liễu Dương, khiến người người kinh ngạc không thôi.
Còn một người, lại là thiên tài kiếm đạo trăm năm có một của Lý gia, từng đỡ chín kiếm của cao thủ Hoàng Sư Cẩm Y Vệ, danh chấn bốn phương.
Trận chiến giữa hai người có tài năng kiệt xuất như vậy, có ai mà không chờ mong cơ chứ?
Ánh mắt của Lý Hạo Nhiên vô cùng bình thản, trong sâu thẳm, loé lên một tia hứng thú.
Hắn biết rất rõ, Chu Cẩm Tú đang dùng mình như thiên lôi để trừng phạt sự cứng đầu và quá phận của Viêm Thiên Bằng.
Dù có bị nàng lợi dụng, nhưng điều này cũng không phải hoàn toàn bất lợi đối với hắn, ít nhất, Chu Cẩm Tú cũng đã tỏ rõ thái độ không hài lòng với vị Khí Vận Chi Tử đang đứng trên võ đài kia, bổn sự cũ của Khương Chính Hạo chắc chắn sẽ không tái diễn trên người Viêm Thiên Bằng.
Trận này, hắn không những phải đáp ứng, hơn nữa, còn phải thắng.
Chiến thắng này không chỉ đơn giản là lời khẳng định thực lực của hắn, mà còn giúp hắn có được sự hậu thuẫn của Chu Cẩm Tú, mở ra một con đường thuận lợi hơn khi hắn tiến về Hoàng Đô.
Hắn nhếch mép cười nhàn nhạt, đối phương đã có ý như vậy, hắn cũng sẽ tiện tay thuận nước đẩy thuyền.
Lý Hạo Nhiên đứng dậy, gương mặt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, ánh mắt bình thản nhưng không giấu được nét sắc bén ẩn sâu bên trong.
Hắn chắp hai tay thành quyền để ở trước ngực, cúi đầu một cách cung kính về phía Chu Cẩm Tú, giọng nói trịnh trọng nhưng cũng mang theo một chút khí chất quyết đoán.
- Quận Chúa Điện Hạ, quả thực hạ thần đã nung nấu ý định được đấu một trận với Viêm huynh đây. Nay lại được người mở lời, hạ thần không dám chối từ. Hạ thần sẽ hết sức phụng bồi Viêm công tử một trận, mong rằng có thể học hỏi được thêm từ Viêm công tử!
Đối với biểu hiện này của hắn, Chu Cẩm Tú vô cùng hài lòng, trưởng bối như nàng, thích nhất là những tên tiểu tử biết tiến biết thoái như hắn, không phải là những kẻ ngạo mạn, quá phận như tên kia.
Viêm Thiên Bằng nhếch miệng, nụ cười đầy vẻ ngạo mạn và tự tin, ánh mắt hắn liếc nhìn Lý Hạo Nhiên như kẻ nắm chắc phần thắng trong tay, hắn dõng dạc nói lớn.
- Quận Chúa Điện Hạ, hạ thần có thể đáp ứng người. Tuy vậy, nếu như Lý Hạo Nhiên thua, hắn phải giao ra lệnh bài Tử Sắc của Hoàng Đô Học Phủ.
Lời nói của Viêm Thiên Bằng vừa dứt, cả quảng trường yến tiệc lập tức trở nên ồn ào, những tiếng bàn tán to nhỏ vang lên khắp nơi như sóng triều dâng trào, ai nấy đều kinh ngạc trước sự ngạo mạn của hắn.
- Hắn điên rồi sao? Đòi cả lệnh bài Tử Sắc ư?
- Quả nhiên coi trời bằng vung! Dám đưa ra điều kiện như vậy, Viêm Thiên Bằng này quả là quá ngông cuồng rồi!
- Nhưng hắn cũng có lý do để tự tin... thực lực của hắn thậm chí có thể hơn cả Lý Hạo Nhiên!
Không ai có thể ngờ rằng tên họ Viêm kia lại có thể lớn mật đưa ra lời yêu cầu táo bạo đến mức này.
Hắn chẳng những không hề e ngại danh tiếng của Lý Hạo Nhiên, mà còn ngang nhiên thách thức vị thiên tài kiếm đạo họ Lý này trước sự chứng kiến của vô số người.
Nhưng đứng ở vị trí của Viêm Thiên Bằng mà nói, yêu cầu táo bạo này không chỉ đơn thuần là sự kiêu ngạo hay lòng tự tôn nhất thời của hắn, hắn thật sự rất cần tấm vé thông hành này để thay đổi vận mệnh của bản thân.
Có Hoàng Kim Sắc Lệnh Bài của Hoàng Đô Học Phủ, hắn sẽ trở thành người có tư cách bước vào thế giới của những bậc vương tôn quý tộc, nơi mà chỉ cần có quyền lực và thực lực, hắn sẽ được tôn trọng.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ giá trị của một tấm lệnh bài kia.
Lý Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn Viêm Thiên Bằng, ánh mắt ẩn chứa một tia sát khí sắc bén nhàn nhạt, đối phương thực xem hắn là một viên đá mài đao?
Hắn duy trì sự im lặng, chờ đợi phán quyết tiếp theo của Chu Cẩm Tú.
Chu Cẩm Tú cười như không cười, ánh mắt ánh lên vẻ sắc sảo khi nàng nhìn về phía Viêm Thiên Bằng.
- Viêm công tử, ranh giới giữa tự tin và ngạo mạn vô cùng mỏng manh! Tự tin là tốt, nhưng không nên thái quá! ... Được thôi, ta chấp nhận yêu cầu này của công tử! Nhưng, nếu công tử thua, từ nay về sau, công tử vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội được đặt chân vào Trung Viện và Thượng Viện của Hoàng Đô Học Phủ nữa.
Hình phạt này, phải nói là vô cùng nặng nề.
Với tư chất của Viêm Thiên Bằng, chỉ cần nỗ lực trong vài năm, hắn có thể vào Trung Viện, thậm chí chục năm sau có thể tiến vào Thượng Viện. Nhưng nếu hắn đồng ý với lời đề nghị này của nàng, mà thất bại, thì tương lai của hắn sẽ vĩnh viễn dừng lại ở Hạ Viện.
Sự căng thẳng bao trùm khắp quảng trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Viêm Thiên Bằng, chờ đợi phản ứng của hắn.
Liệu hắn có chấp nhận đánh cược cả tương lai của mình ở một trận đấu này hay không đây.
Viêm Thiên Bằng quả quyết nói.
- Quận Chúa Điện Hạ, một lời đã định!
Chu Cẩm Tú nhìn Lý Hạo Nhiên một cái thật sâu, khẽ gật đầu, khích lệ và cổ vũ tinh thần chiến đấu của hắn.
Thạch lão đầu lắc đầu ngao ngán nhìn Viêm Thiên Bằng, thở dài, "Tiểu tử này quá mức ngông cuồng, tự đại rồi!". Đoạn, lão lại nhìn về phía Lý Hạo Nhiên, hy vọng Lý Hạo Nhiên có thể dạy cho tên kia một bài học thích đáng.
Lý Hạo Nhiên tung mình đi vào sân tỷ võ, hai tay ôm chuôi kiếm, thành quyền, hướng Viêm Thiên Bằng nói.
- Viêm huynh! Mong được chỉ giáo!
Viêm Thiên Bằng vô cùng kiêu ngạo, chỉ mũi thương về phía Lý Hạo Nhiên, nói.
- Lý huynh! Ta hy vọng huynh có thể xuất toàn lực, một trận này ta sẽ không lưu thủ! Đừng để ta và mọi người thất vọng!
Lý Hạo Nhiên cười lạnh, tên này quả nhiên biết cách làm loạn tâm cảnh của người khác trước khi chiến đấu, nhưng tiếc là những lời lẽ xúc phạm và khiêu khích này, Lý Hạo Nhiên hắn đã nghe đến phát chán rồi.
Chút lời nói vặt vãnh này vẫn chưa đủ để hắn đặt vào trong lòng.
Chu Dĩnh Hi ở trên võ đài, ánh mắt dán chặt trên thân ảnh của Lý Hạo Nhiên, trong lòng nàng lúc này vô cùng hy vọng hắn có thể đánh bại tên họ Viêm phách lối, không biết điều kia.
Cả quảng trường nín thở, chờ đợi khoảnh khắc trọng tài hô lên hai chữ, bắt đầu!