Nghe thấy vậy sắc mặt hắn khẽ biến nghĩ thầm: có nên bái không ta, cứ bái như thế này thì lợi cho cô ta quá, nhưng mà có một sư phụ đẹp như vậy thì cũng sướng.
Nghe được câu nói của Hoàng Cẩm Nhi thì sắc mặt của A Long và Người đàn ông trung niên đó đặt biệt là A Long.
-nhóc đồng ý đi, luyện dược sư là nghề cao quý nhất trong tất cả các nghề, bái sư vào luyện dược sư thì không cần phải lo cái ăn cái mặc nữa.
Còn sắc mặt của người đàn ông đó thì biến hóa chút rồi bình thường lại rồi nói:
-Cẩm Nhi cậu bé đó là người của chúng tôi, Nàng làm thế cũng hơn quá chút chứ.
Nghe được câu nói đó cô ta cũng không có phản ứng gì chỉ quay lại nói:
-Hừ Tiêu Lôi ai cho ngươi gọi thẳng tên của ta, với ngươi được phép gọi ta bằng "Nàng" khi nào? đừng tưởng ta không biết ý của ngươi, mời ta đến đây để nhờ ta luyện giúp "Phá Linh Đan" để người đột phá Võ Tướng.
-đúng rồi nếu cô giúp ta luyện "Phá Linh Đan" thì ta sẽ để cậu bé này lại cho cô, nhưng điều kiện là cậu bé kia phải đồng ý mới được.
-TA ĐỒNG Ý. Tiêu Lôi vừa nói xong hắn liền "băm" vào một câu.
Nghe thấy câu của Nhật Thiên Tiêu Lôi mặt nhăn một cái rồi hắn quay lại kéo Nhật Thiên ra một góc nói thầm:
-nhóc ngươi chắc chắn muốn bán "ả" làm sư phụ chứ.
chắc chứ có gì mà không chắc nữa..có một sư phụ là luyện dược sư cấp bảy đã nghĩ là thấy sướng rồi.
-luyện dược sư cấp bảy không quan trọng nhóc có biết biệc danh của "ả" là gì không?
-là gì?
-"Nhi Ớt Ế"
-Nhi Ớt Ế..sao mà có cái biệt danh kỳ lạ vậy.?
-bởi vì ả chả khác gì ớt cay cắn phát là bỏng lưới, nói điều không hợp ý ả là ả lao vào đánh khi hợp ý ả thì thôi, nên bây giờ chưa có ai thèm lấy ả, nên ả vẫn Ế cho đến giờ.
-Ê Tiêu Lôi ngươi chán sống rồi à...dám nói xấu lão nương cho đệ tử đầu tiên của lão nương nhận..ngươi dạo này hay chán thở lắm rồi đấy..cần lão nương thành toàn cho không.
Nghe được giọng của Cẩm Nhi mặt hắn tái mét thoắt cái đã đi ra nơi khác co rúm ngồi trên ghế rồi nhìn sang Cẩm Nhi nói:
-nào đâu ta chỉ khai thông tư tưởng cho thằng bé thôi mà.
-hừ tý lão nương tính sổ với ngươi sau.
Rồi Cẩm Nhi quay sang nhìn Nhật Thiên Rồi nói:
-Thằng mắc dịch Tiêu Lôi hắn nói xọa đó, ta mới có 35 chưa thèm lấy ai chứ không phải ta ế đâu nhóc.
Nhật Thiên nhìn Cẩm Nhi một cánh khó tin rồi nói
-người 35 tuổi, nhìn người như 20 vậy.
-hì hì..nhóc mới tý tuổi đầu không nên nói dối..tặng nhóc viên linh đan nhị phẩm này.
Hắn nhìn viên linh đan trong tay trong lòng thầm nghỉ:-không có gì dễ kiếm tiền hơn là khen phụ nữ trẻ đẹp.
Cẩm Nhi cười rồi liếc sang Tiêu Lôi đang ngồi cúm rúm trên ghế rồi nhìn sang Nhật Thiên rồi nói:
-nhóc có muốn bái ta làm sư phụ không. À mà giới thiệu kỹ lại cho ngươi biết Ta là Hoàng Cẩm Nhi luyện dược sư cấp 7, lão sư dạy thay của Học viên 3 sao Đông Hà.
--Lão sư dạy thay, chứ trước kia người ở đâu.
-trước kia ta ở học viên Thiên Hà ở Tam Thiên đại lục đ đây lịch luyện và tìm kiếm thiên tài ở Cửu Thiên Đại Lục.
-Tam Thiên Đại Lục rất xa nơi đây phải không?
-Xa thì cũng xa mà ngồi truyền thống trận một chút là đến mà điều này không quan trọng nhóc có muốn bái ta làm sư phụ không.
-Đồng ý đi, ả này cũng sắp xong nhiệm vụ ở đây rồi ngươi bái sư xong ả ta quay về Tam Thiên đại lục chắc sẽ mang ngươi theo.-giọng của Thiên Thư đột nhiên lại vang lên trong dầu hắn.
Hắn thấy Thiên Thư nói vậy rồi nhìn sang Cẩm Nhi rồi nói: Đồ nhi bái kiến sư phụ.
-Hăc hắc đồ nhi ngoan sau này sư phụ sẽ không bạc đãi ngươi, ta sẽ dạy hết những gì ta biết cho ngươi để ngươi trở thành luyện dược sư giỏi nhất.
-Đồ nhi cảm ơn sư phụ.-Hắn ngoài thì nói vậy chứ trong lòng:- ta có Thiên Thư những gì ngươi biết chưa chắc ta không biết.
Bỗng nhiêu nhắc đến thiên thư hắn lại sực nhớ ra một chuyện:
-ê thiên thư.
-gì nửa.
-ngươi có biết gia tộc cô bé Tên Vô Song kia là gia tộc gì không?
-gia tộc cô bé kia tên là Mộ Dung gia, còn cô bé kia là con của tộc trưởng Mộ Dung gia. rồi còn gì nửa không.
-được rồi có gì tý tao gọi mày tiếp mày phắn đi được rồi.
Hắn nhìn lên Cẩm Nhi đang ngồi cười nói với Tiêu Lôi rồi nói:
-Sư phụ người có biết Mộ Dung gia không.
-có ngươi hỏi để làm gì. có việc gì à gia tộc đó khinh thường ngươi hay bắt nạt ngươi ta sẽ đến vặn cổ tên kia.
-à có chút việc nhỏ thôi. Khi trước đệ tử được cô bé tên là Mộ Dung Vô Song tặng bánh bao với chiếc áo bông này chứ không là đệ tử chết lạnh và đói rồi, con muốn nhờ người giúp cô bé đó vào học viên luôn được không ạ.
-à ta tưởng ai bắt nạt ngươi chứ..chuyện đó thì đơn giản mà cũng không cần ta giúp cô bé kia thiên phú rất cao nên được đặt cách vào học rồi, sau này còn ta cũng sẽ dẫn nó đến Học viên Thiên Hà học tập.
-vậy à..thế là đệ tử lo bò trắng răng rồi.
-hả lo bò trắng răng là gì? bò là thứ gì?
-à không có gi đâu kiểu như lo lắng vô ích ấy mà.
Cẩm Nhi nhìn hắn một cách chăm chú rồi bỗng nhiên mặt của cô ta áp vào mặt của Nhật Thiên rồi nói:
-à hay là ngươi thích cô bé đó rồi..đừng lo ngươi là đệ tử của ta ngươi thích ai cứ rước về.
Nghe được câu nói của Cẩm Nhi hắn mặt đỏ lên liền nói:- không đệ tử chỉ muốn báo đáp cô bé kia thôi chứ không có ý gì khác.
-thôi kệ ngươi..rồi bây giờ theo ta về học viện báo danh.
Vừa nói xong Cẩm Nhi liền kéo Nhật Thiên ra ngoài, thấy vậy Tiêu Lôi mặt nhăn lên một chút rồi đứng lên cản lại rồi nói:
-Cẩm Nhi ngươi chưa giúp ta luyện "phá linh đan" đó nha
-rồi rồi ta sẽ luyện giúp ngươi, chuẩn bị 3 phần dược liệu và 100 viên hạ phẩm linh thạch.
-hả khi trước nói có 2 phần va 50 viên thôi mà.
-hừ không thấy ta có thêm đệ tử à..phải nuôi thêm nó thì phải tăng giá gấp đôi, còn tăng phần dược liệu ai bảo ngươi nói xấu ta trước mặt đệ tử của ta.
-rồi rồi thế cũng được. Đây 3 phần dược liệu và 100 viên linh thạch đây
Tiêu Lôi liền xoa chiếc nhẫn hắn đeo trên tay rồi tự nhiên 1 đống dược liệu bay ra và cả 100 viên đá màu xanh da trời hình lục giác khá đẹp mắt.
Thấy cảnh đó hắn ngạc ngiên hỏi:-ủa nó từ đâu bay ra vậy.
-đó là nhẫn trữ vật do luyện khí sư luyện chế ra giá thành tùy theo không gian bên trong rộng hay chật- giọng của Cẩm Nhi vang bên tai hắn.
-vậy à tiện ghê.
Cẩm nhi đến gần chố dược liệu rồi dơ cánh tay có đem chiếc nhẫn lên bỗng có một lực hút, hút tất cả những thứ đó vào trong nhẫn.
-Tuần sau ến nơi ta mà lấy đan dược..đến muộn ta tiếp tục tăng giá đừng trách.
-rồi đi thôi.-Cẩm Nhi mang hắn đi ra ngoài rồi đi lên chiếc xe ngựa đang chờ ngoài cửa.