Chương 17: Quân Sư

Dù chỉ là mới biến đổi sang một hình thái mới nhưng Nam cảm tưởng như mình sớm đã ở trạng thái này, mọi thứ hoàn toàn quen thuộc với cậu. Thậm chí ngay cả giai đoạn suy yếu thường xuất hiện trên phim lại không xuất hiện trên người cậu, điều này khiến Nam cảm thấy có chút vui mừng. Cậu chợt nhớ về tình trạng cơ thể của bản thân, nếu đúng như Người Dẫn Đường nói thì bây giờ cậu đang ở dạng Nhân Hình, Nam tự hỏi khi ở dạng khác thì cậu sẽ có biến hóa thế nào.

- Bán Long Phượng.

Nam ngay lập tức triệu hồi ra dạng thứ hai của bản thân, dù gì thì bây giờ cậu cũng đang rất tò mò thứ đó sẽ trông như thế nào. Ngay khi lời Nam vừa dứt, cơ thể cậu ngay lập tức xảy ra biến đổi. Những cái vảy đen nhánh với họa tiết ngọn lửa nhanh chóng mọc ra trên khắp cơ thể Nam tạo thành một lớp áo giáp tự nhiên trông vô cùng cứng cáp. Trên đầu Nam xuất hiện hai cặp sừng trông bá khí cực kì. Sau lưng cậu một đôi cánh đang rực cháy cũng mọc ra, trông nó như tập hợp của những ngọn lửa với nhiều màu sắc khác nhau. Ở phần hông Nam cũng mọc ra một cái đuôi vô cùng dài, Nam cảm nhận được cái đuôi này có khả năng kéo dài hay thu lại tùy ý vậy nên độ dài này không phải là độ dài thật sự của nó, ở phía cuối cái đuôi là một ngọn lửa màu đen bùng cháy vô cùng dữ dội, tuy vậy cậu lại không cảm nhận được chút nhiệt khí nào toát ra mà thay vào đó thì nó lại có chút lạnh lẽo. Hai tay của Nam mọc ra những cái gai vô cùng sắc nhọn và móng tay cậu cũng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Tuy vậy, bàn chân cậu là bàn chân chim với những cái vuốt sắc bén. Nhìn tổng thể thì Nam đã trở thành một dạng nửa Rồng nửa Phượng tuy không liên quan nhưng lại hòa hợp đến lạ.

Tuy có được đồ chơi mới nhưng Nam lại cảm thấy có chút phiền lòng, chừng nào thì cậu mới được cho đi theo con đường pháp sư đây, cho nguyên bộ giáp thế này chẳng khác nào bảo Nam đi thẳng lên chiến trường. Vui buồn lẫn lộn, Nam không biết nên bày sang vẻ mặt nào mới phải, vui thì cũng không hẳn nhưng buồn thì cũng chả phải. Cuối cùng, một nét cười khổ hiện lên mặt của Nam, cậu thật sự chỉ muốn đi con đường của một pháp sư thôi mà.

Đúng lúc này, đôi tai dài của Nam khẽ rung lên cảnh báo cậu có một thứ gì đó đang tiếp cận với tốc độ vô cùng nhanh. Không một chút nghĩ ngợi, Nam ngay lập tức quay đầu về phía đó, và không ngoài dự đoán của cậu, người đang phóng tới chính là Xích Long và Hắc Thử, hai tên đó phóng như điên về phía của Nam như hai con thiêu thân lao đầu vào lửa mà không hề nghĩ ngợi. Thấy chúng tiếp cận được một khoảng, Nam bắt đầu thủ thế, đây là hình dạng mới của cậu, nếu chúng không nhận ra mà tấn công thì cậu sẽ ngay lập tức đáp trả.

Nhưng trái với suy nghĩ đó, Xích Long và Hắc Thử bay đến trước mặt Nam, thấy cậu bình an vô sự chúng lập tức quỳ xuống rồi kêu lên:

- Xin ngài đừng rời bỏ chúng thần!

Hả? Lại cái mịa gì đây? Chúng thật sự nghĩ cậu sẽ bỏ rơi chúng à? Nam đâu có điên mà tốn cả đống Ma lực rồi vứt đó. Thở dài một hơi, Nam bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình, dĩ nhiên giới hạn của cậu không chỉ ở cái thế giới này, bởi chỉ là cấp 100 thì đó không phải là giới hạn của Nam, cấp độ đó nếu Nam muốn thì chỉ cần hạ lệnh rồi đám lính của cậu sẽ thay cậu đi thu thập kinh nghiệm. Vả lại cấp bậc 100 thì một ngày Nam có thể gọi lên 2 - 3 tên chứ chả đùa, thậm chí bây giờ Xích Long đã vượt qua cấp 100 rồi, và ngay cả Hắc Thử cũng không bị giới hạn cấp độ nữa.

- Người Dẫn Đường, có phải thế giới này rất yếu không?

- Đáp: Đúng, thế giới này nếu so với các Đại Thế Giới thì rất yếu, yếu đến thảm hại. Ở thế giới này cấp 100 là cao nhất nhưng ở các Đại Thế Giới thì cấp 500 cũng chỉ là cỏ rác.

Nam đã đoán trước được hiện thực là thế, nhưng được chính tai mình xác nhận không khỏi khiến cậu có chút nhụt chí. Nam có thể dễ dành chinh phục được thế giới này nhưng chưa chắc gì đã chinh phục được các thế giới khác. Vậy nên vấn đề cấp bách hiện tại là mạnh lên, bằng mọi cách phải mạnh lên rồi thu phục cái thế giới này, rồi các thế giới tiếp đó, rồi sẽ đến Đại Thế Giới!

- Đứng lên đi, thời gian tiếp theo sẽ rất bận rộn đấy.

Bây giờ một kế hoạch hoàn chỉnh đã xuất hiện trong đầu của Nam. Bắt đầu cho công cuộc chiếm lấy thế giới này sẽ là sự xuất hiện của Nam, sau đó sẽ là sáp nhập của Đế Quốc, nhưng nếu chúng cứng đầu thì Nam không ngại diệt hết đám đó đâu, dù sao thì Undead cũng được tính. Sau Đế Quốc thì các quốc gia khác hẳn là sẽ đề phòng, nam sẽ có hai lựa chọn hoặc là dùng vũ lực hoặc là dùng đàm phán nhưng dưới cơ sở là nếu chúng không chấp thuận thì hủy diệt. Mặc dù chính sách có chút huyết tinh nhưng Nam tin rằng đó là cần thiết, mặc dù một trong những yêu cầu để kích hoạt Người Lãnh Đạo là thuộc cấp phải tuyệt đối trung thành cũng như không thể cưỡng ép họ, nhưng dưới thời gian dài tẩy não cậu không tin mình không làm được chuyện đó.

- Chậm đã, tôi có chuyện muốn nói!

Đúng lúc Nam đang vừa đi vừa nghĩ thì một giọng nói vang lên chặn đứt dòng suy nghĩ của cậu. Nam nhăn mày nhìn về phía giọng nói, có thể là vì cậu suy nghĩ quá nhập tâm nên không biết được mình đã bị tiếp cận. Ở chỗ phát ra giọng nói chính là Elax, đúng, là cái tên quân sư của Cuồng Nhân Quốc đấy. Hắn mang theo mình một cái túi to không biết đựng cái gì bên trong nhưng khá chắc nó là khá là nặng. Nam nhìn tên đó, khó chịu nói:

- Chuyện gì? Cuộc giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, các ngươi còn muốn cái gì?

Nam không ngại hợp tác với Cuồng Nhân Quốc thêm một lần nữa bởi quốc gia này có quân đội rất mạnh nhưng lại khuyết thiếu về trí óc, nếu Nam dành chút tâm tư cậu dám chắc mình có thể thu phục được quốc gia này. Nhưng nó không có nghĩa là Nam lúc nào cũng rảnh và có thể bị làm phiền bất cứ lúc nào chúng muốn, nếu chúng không đưa ra được câu trả lời hợp lí thì Nam không chắc chúng sẽ sống tiếp được không. Elex có lẽ cũng biết việc mình chặn đường Nam thế này là cực kì thô lỗ cũng như tính mạng hắn đang trên bờ vực dập tắt, nếu không có một câu trả lời hợp tình hợp lí thì coi như mạng hắn đi tong. Biết vậy nhưng hắn trông vẫn vô cùng cứng cỏi, không chút nào bị nỗi sợ áp chế:

- Cho ta làm thuộc hạ của ngươi, dù là chỉ là lính quèn cũng được. Chỉ cần cho phép ta theo ngươi thì cái gì ta cũng chịu.

Nam nghe vậy tròn xoe mắt, trên đời vẫn còn loại người thế này sao? Chấp nhận làm thuộc hạ cho người khác không cầu hồi báo. Nếu đây là trong một bộ shounen kinh điển thì Nam hẳn sẽ ngay lập tức chấp nhận, nhưng đáng tiếc rằng đây là thực tế nên không có chuyện đó được, hẳn phải có một lí do gì đó. Nghĩ vậy, Nam chỉ bước lên một bước nhưng thân hình của cậu ngay lập tức xuất hiện trước mắt Elex rồi nhấc cổ hẳn lên như nhấc cổ một con gà. Nam nói:

- Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao? Ta không tin trên đời này còn loại người chấp nhận làm chó cho người khác mà không cần hồi báo. Nếu ngươi nói ra mục đích thật sự của mình thì có lẽ ta sẽ nghĩ lại một chút.

Lời Nam vừa dứt, tên Elex đó nở một nụ cười như đạt được mục đích, hắn ngay lập tức nói:

- Sở dĩ ta đi theo đám Cuồng Nhân Quốc là vì chúng mạnh, có lẽ chúng sẽ cho ta thấy được những đỉnh núi mới nhưng đáng tiếc là chúng chỉ là loại không não. Nhưng ngươi thì khác, ngươi có cái đầu của một thiên tài, sức mạnh của một con rồng, và cả tham vọng lớn đến mức vô lí kia, nếu ta đi theo ngươi chắc chắn ta sẽ được nhìn thấy nhiều thứ thú vị hơn!

Nam nghiêng đầu rồi thả tay, Elex ngay lập tức ngã gục xuống như một lẽ dĩ nhiên. Hắn ôm cổ ho sặc sụa mấy cái rồi nói tiếp:

- Nếu ngươi không tin, thì ta tặng ngươi một món quá nhỏ.

Nói thế, hắn ngay lập tức quăng cái túi bên hông mình về phía Nam. Nhưng ngay lúc đó, hắn lập tức cảm thấy hối hận vì đã không đưa đàng hoàng hơn. Cổ hắn bị một thứ gì đó siết lại, và có một vài giọt nước bắt đầu rơi lả tả trên mặt hắn. Cái túi hắn ném đi ngay lập tức bị tên Long Nhân kia đón lấy một cách dễ dàng rồi chém đôi, để lộ bên trong đó là hai nửa đầu bị cắt vô cùng ngọt, nhưng nếu có trí nhớ đủ tốt thì đây hẳn là tên Bersl kia.

Thấy cảnh này Nam có chút đứng hình, tên Elex này hành sự đúng là nhanh chóng, có lẽ ngay khi xác định sẽ đi theo Nam hắn đã hạ thủ với thủ lĩnh của mình. Nghĩ vậy, Nam cười thầm trong lòng, kẻ có tham vọng càng cao thì càng trung thành nhưng cũng rất dễ phản bội. Nam nói:

- Ngươi có biết ngươi làm vậy chỉ tổ khiến ta cảm thấy ngươi là một tên phản bội khốn kiếp không? Thậm chí ta còn có thể nghi ngờ ngươi là người của Cuồng Nhân Quốc cài vào và ngay lập tức giết ngươi?

Nam nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh của mình, cậu thật sự muốn xem tên này sẽ trả lời thế nào, hắn nên cảm thấy may mắn bởi đã thành công gợi lên một chút hứng thú trong cậu. Biết chủ nhân của mình đã chấp nhận tên con người này, Xích Long và Hắc Thử ngay lập tức lui ra một bên, nhưng khoảng cách không quá xa để nếu có chuyện thì bọn chúng có thể sẵn sàng xả thân vì chủ nhân. Tên Elex kia như chỉ chờ mỗi câu này, hắn nói:

- Hahaha... Ngươi sẽ không nghĩ thế và cũng sẽ không làm thế! Vả lại chẳng phải ngươi có Ma Pháp có thể khiến người khác trung thành sao? Ta chấp nhận để ngươi làm thế.

Elex cười lớn, trông hắn như thể vừa trúng sổ xố vậy. Nam biết lời hắn nói là có lí và biết rõ động cơ đằng sau đó nhưng cậu vẫn muốn tự hắn nói hơn:

- Ồ? Dựa vào cái gì khiến ngươi tự tin như vậy?

- Ta biết ngươi đang thử ta, muốn tự ta nói chứ gì? Thôi được! Đầu tiên, việc ta mang theo cái đầu của chủ cũ đúng là có thể khiến ngươi cảm thấy ta là một kẻ phản bội ăn cháo đá bát, nhưng trước đó ngươi đã hỏi ta mục đich, điều này có nghĩa là một ông chủ không thể thỏa mãn được cấp dưới của mình khiến họ phải đến tìm người khác là vô cùng hợp lí. Đồng thời, việc mang theo thủ cấp của tên đó cũng có nghĩa là ta đã chính thức đối đầu với Cuồng Nhân Quốc, một khi chọn con đường này là không thể chọn lại. Và ta nói ngươi không thể giết ta là vì bên ngươi cũng thiếu quân sư, đúng là tên thủ lĩnh kia có thể dẫn dắt quân đội khá tốt nhưng sở dĩ các ngươi thắng là vì các ngươi có số lượng Undead áp đảo mà thôi, nếu đổi lại là con người thì chưa chắc gì các ngươi đã thắng.

Elex nhìn Nam rồi nở một nụ cười, hắn đã đoán đúng toàn bộ suy tính trong lòng của Nam. Cậu nhìn tên đó, khóe môi cũng tạo ra một nụ cười, tên Elex này đúng là đủ điên nhưng cũng đủ can đảm đấy. Hắn ta biết rõ người dẫn dắt đội quân lúc ấy không phải là Nam mà là một người khác chứng tỏ sức quan sát của hắn rất tốt, ngay cả trực giác cũng rất tốt bởi hắn biết Nam có thể thực hiện được ước muốn của hắn, và tên này đúng là đủ điên để phản lại cả Cuồng Nhân Quốc dưới trường hợp không biết rõ về Nam như vậy chứng tỏ tên này rất có bản lĩnh.

- Ngươi đúng là đủ điên đấy!

- Hahaha.... Quá khen! Quá khen!

Tên này thật sự rất đáng để Nam đầu tư, vừa có đầu óc lại vừa có gan, kết hợp với đội quân Undead không sợ chết của Nam thì thật sự là một cặp bài trùng. Tên này thậm chí còn thâm nho đến mức rào sẵn những gì Nam định nói bằng cách rào trước bằng cách cho cậu sử dụng Ma Pháp khiến hắn trung thành, nếu bây giờ cậu giết hắn và biến hắn thành Undead thì kết quả cuối cùng hắn vẫn là người thắng, nhưng nếu cứ giết không thì lại quá mức phung phí, còn để hắn sống và dùng Ma Pháp để thúc ép hắn thì hắn vẫn là người thắng. Suy đi tính lại, dù bằng cách này hay cách khác thì tên này vẫn là kẻ thắng, đúng là nói chuyện với mấy tên não to này thật sự quá mức mệt mỏi mà.

- Tốt thôi, ngươi sẽ là quân sư của ta, tên ngươi sau này sẽ là Phong Hồ. (Hồ li điên)

Lần này Nam không cần xác nhận lại một lần nữa bởi Người Dẫn Đường đã quan sát tất cả và nó biết phải làm gì. Nam đã biến đổi chủng tộc vậy nên trữ lượng Ma Lực bây giờ của hắn được nâng lên một tầm cao mới, hiện tại ban thêm một cái tên nữa cũng không phải là việc khó khăn gì. Ngay khi Nam vừa dứt lời, Phong Hồ đã ngay lập tức quỳ rạp xuống, nói:

- Đa tạ ngài ban tên!

Cùng với lời đa tạ đó Ma Lực trong người Nam lại một lần nữa bị rút ra một cách không thương tiếc, nhưng điều khiến Nam kinh hai là số lượng Ma lực này thật sự quá nhiều rồi, ít nhất cũng phải gấp 2 lần số lượng của cả Xích Long và Hắc Thử cộng lại. Cái này khiến Nam không khỏi hỏi Người Dẫn Đường:

- Sao lại nhiều như vậy?

- Đáp: Số lượng Ma Lực hao tổn tùy thuộc vào khả năng và tốc độ trưởng thành của cá thể đó. Số lượng càng nhiều đại biểu cho khả năng trưởng thành càng lớn, tốc độ trưởng thành càng nhanh. Nói trắng ra là ai chiếm được nhiều Ma lực của ngài nhất thì kẻ đó sau này sẽ càng mạnh lên một cách điên cuồng.

Nam nghe lời giải thích của Người Dẫn Đường rồi âm thầm ghi nhớ vào trong tim mình, xem ra sau này phải cẩn thận hơn chút rồi, gặp phải tên nào mà khả năng trưởng thành quá lớn chắc cậu chết sớm mất. Không quan tâm đến chuyện đó nữa, Nam lại nhìn về phía Phong Hồ, tên này tốt xấu gì sau này cũng sẽ trở thành một thủ hạ đắc lực của cậu.

Ma Lực bao quanh cơ thể của Phong Hồ rồi ngay lập tức thâm nhập vào cơ thể hắn. Hồ Li Tộc thường được mệnh danh là một trong những chủng tộc quỷ kế đa đoan nhất, chúng có cái đầu vô cùng nhiều sạn và có ngoại hình rất mỹ miều và yêu dị. Nam thì tuấn lãng xuất trần, nữ thì mỹ miều xinh đẹp nhưng tựu chung lại đều là có cái đầu cực kì thông minh. Quá trình biến đổi của Phong Hồ diễn ra rất nhanh, có thể là vì đám Ma lực kia đều dành để tạo thành hai cái tai hồ li trên đầu và một cái đuôi cáo cho hắn, còn lại thì chắc là dồn vô não hết rồi.

Quá trình rất nhanh đã kết thúc, cho Nam thấy được thành quả cuối cùng của quá trình biến đổi, cậu thật sự ước gì tên này là nữ, nếu là thế thì cậu có thể đường đường chính chính thị tẩm rồi, nhưng đáng tiếc hắn lại là nam. Sở dĩ cậu có suy nghĩ như vậy là bởi vì ngoại hình của tên Phong Hồ này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đây là cái nhan sắc gì vậy? Nói đẹp trai cũng đúng mà xinh gái cũng chẳng sai. Nói cường tráng không sai nhưng nói thư sinh cũng đúng. Làn da mềm mại và mượt mà, mái tóc dài thướt tha xuống tận eo, cái đuôi hồ li và cặp tai là một trong những phụ kiện chết người nhất, chúng tạo ra một sự thu hút khó tả cho Phong Hồ. Nếu không phải Nam biết tên này là nam giới thì chỉ sợ cậu đã say như điếu đổ rồi ấy chứ.

- Đa tạ ngài, chủ nhân!

Phong Hồ nở một nụ cười mỉm, một nụ cười so với hoa hậu thế giới còn đẹp hơn gấp mấy lần. Tên đó cúi đầu xuống cảm tạ với Nam, để lộ ra cái gáy ngọc tinh xảo của mình khiến Nam không khỏi nhìn lại mấy lần. Người đẹp thế này thì đúng là mặc cái gì cũng đẹp, dù tên Phong Hồ đang mặc chiến giáp của Cuồng Nhân Quốc nhưng nó không có nghĩa là nó làm giảm đi nét đẹp phi giới tính này, ngược lại còn tạo ra một khí chất khó tả.

- Được rồi, đứng thẳng lên đi, sau này ngươi là quân sư của ta.

Nam nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, vờ như không thấy tên Phong Hồ rồi đi thẳng về phía trại doanh của mình. Nói thật nếu không phải cậu tự nhủ thầm bản thân là trai thẳng thì chỉ sợ đã tinh trùng thượng não rồi chứ chả đùa.

---------------------------------------------

Tình hình là tác mới sửa xong con laptop lúc 7 rưỡi tối nên cố lắm mới viết được 2 chương à :<<< Tác đảm bảo chương sau có sắc luôn nhưng mấy tác tả không hay đâu nên đừng mong chờ gì nhiều :<<