Đại lục Skavister là một đại lục rộng lớn với hàng ngàn các quốc gia, tổ chức và cả lãnh thổ của các Ma Vật. Nhưng mạnh mẽ nhất phải kể đến Thập Đại Quốc gồm có: Đế quốc Clisart, Minh Quốc Luatem, Thần Quốc Gism, Thánh Quốc Qustae, Vương Quốc Thú Nhân Yassa, Khôi Lỗi Quốc Dolluna, Cuồng Nhân Quốc Berseek, Long Nhân Quốc Dragus, Vương Quốc Người Lùn Dwarfte, và cuối cùng là một liên minh các quốc gia nhỏ yếu hơn được gọi chung với cái tên là Hợp Quốc.
Trải qua lịch sử hàng triệu năm nhưng trình độ kỹ thuật của họ chỉ dừng lại ở thời kì trung cổ nếu như dùng con mắt của người hiện đại. Nhưng về sự phát triển thì đúng là rất kinh ngạc do họ sở hữu được một thứ: Ma Thuật. Nhờ có nó mà họ đã chiếm được ưu thế trước những Ma Vật mạnh mẽ và giữ được cán cân thăng bằng với nhau, trải qua hàng trăm ngàn năm phát triển Ma Thuật đã đạt đến một ngưỡng không thể nào tin được. Cũng bởi vì thế hầu hết mọi thứ trong cuộc sống đều có sự xuất hiện của Ma Thuật.
Nhưng sự thịnh vượng đó sẽ sớm trở thành quá khứ khi các chiến binh đã chiếm được ưu thế khi đã phát minh ra một thứ: Chiến Kĩ, nó có thể đối đầu trực tiếp với Ma Thuật và ngày càng chứng minh được sự hữu dụng của mình trong chiến tranh. Vị thế của Ma Thuật dù bị Chiến Kĩ đe dọa nhưng mọi người do đã sớm xem Ma Thuật là một phần cuộc sống vậy nên chuyện nó bị trở thành bóng ma lịch sử hẳn sẽ là một thời gian rất dài về sau, mà đã là về sau thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ở hiện tại?
- Cuối cùng ngày này cũng tới....
Trong một căn phòng tối, một giọng nói già nua bất chợt vang lên. Sau khi lời nói đó vừa dứt thì một giọng nói khác chợt chèn vào, có thể nghe rõ đây là giọng của một cô gái:
- Đúng vậy, mỗi một ngàn năm lại có một đại biến cố xảy đến, ta thật sự mong chờ lần này sẽ là gì?
Giọng nói này vô cùng trẻ trung, giống hệt như một cô gái ở tuổi hai mươi đổ về trước. Nhưng giọng nói già nua lúc nãy khi nghe thấy giọng này thì chợt chở nên cung kính hơn rất nhiều:
- Là cô à? Sao tới mà không nói?
- Ha, nói làm gì, dù sao thì tôi cũng sẽ đi sớm thôi nhóc ạ.
Cô gái kia thở dài, nhưng lời nói của cô thật khiến người khác bất ngờ. Dựa theo lời nói thì có vẻ cô còn lớn tuổi hơn lão già kia, thậm chí là còn rất nhiều là đằng khác. Ông lão kia nghe vậy mà không hề bất ngờ chút nào, cứ như đó là hiển nhiên vậy, ông nói:
- Vậy lần này cô tới làm gì? Đại biến cố một ngàn năm trước nghe đâu cô cũng nhúng tay?
- Ai, bỏ đi, chuyện ngàn năm trước thì bỏ đi, ta cũng quên gần hết rồi. Còn chuyện tại sao ta ở đây ấy hả? Đơn giản thôi, vì ta thích.
Một câu trả lời hết sức ngắn gọn và không kém phần gợi đòn. Nhưng ông lão kia dù có nhận câu trả lời như vậy cũng không biểu lộ ra bất cứ sự không hài lòng nào, có lẽ là do ông vẫn còn dưới cơ cô ta khá nhiều hoặc cũng có thể là rất nhiều. Lại thở dài một hơi, cô ta bất chợt nói:
- Mười ngàn năm trước là Ma Thần hiện ra, chín ngàn năm trước là Cửu Đại Anh Hùng, tám ngàn năm trước là Đại Dịch Diệt Chủng, bảy ngàn năm trước chính là Thú Triều, sáu ngàn năm trước là sự xuất hiện hàng loạt các Ma Vương, năm ngàn năm trước là sự ra đời của Đại Anh Hùng Casnta, bốn ngàn năm trước là sự kiện các đại quốc gia lần lượt bị hủy diệt, ba ngàn năm trước là cơn đại cuồng nộ của Long Nữ Vương, hai ngàn năm trước là thiên tai, và gần nhất chính là sự kiện Ma Vương mới xuất hiện gây nên biết bao nhiêu chết chóc...Ai, ta thật không biết đại lục này đã gây ra tội nghiệt gì mà lại phải đón chịu nhiều sự kiện diệt chủng như vậy...
- Hahaha...biết đâu được, phải không?
Lại một giọng nói khác vang lên, đây rõ ràng là giọng ồm ồm của một người đàn ông trung niên. Chỉ bằng việc nghe giọng thôi cũng biết sức khỏe ông ta thế nào, có vẻ như là người có chiến lực mạnh nhất hoặc ít nhất là ngang hàng với cô gái bởi ông ta nói chuyện vô cùng không kiêng nể gì. Cô gái kia dù bị ngắt lời nhưng cũng không lộ ra sự bực dọc gì, chỉ nói:
- Cũng có thể, hôm nay vừa đúng là một ngàn năm, chúng ta liền xem xem rốt cuộc là có đại họa gì ập đến.
Nói rồi ai cũng cười, giống như đối với họ thì mấy cái đại họa này cũng không có gì phải cố gắng để ý cả. Tuy giọng nói và hành động thì không ai lộ ra vẻ lo sợ cả, nhưng từ năm trước trong lòng họ vẫn luôn dâng lên một loại dự cảm bất an về đại biến cố lần này giống như đây mới chính là chân chính ác mộng của cả thế giới. Nhưng dù có dự cảm như vậy nhưng không ai lại có thể nói rõ đó là gì, nó như là một sự vui mừng của một tân vương nhưng cũng là sự sợ hãi dành cho ác quỷ.
Mọi người cười một tràng rồi sau đó nhìn lên bầu trời đêm tuyệt đẹp kia, nơi có những ngôi sao lấp lánh che phủ cả bầu trời tạo nên một khung cảnh nên thơ nên mộng. Tuy lúc nãy cười rất vui vẻ nhưng hiện tại ai cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dù có nói không quan tâm nhưng kì thực ai cũng rất sợ hãi đại biến cố lần này.
Nhưng đáp lại sự khẩn trương của họ chỉ là một sự tĩnh mịch đến cô độc của bầu trời kia, nó không có chút dấu hiệu gì là của sự xuất hiện biến cố tiếp theo. Tuy vậy mọi người không ai nói gì chỉ lẳng lặng đi lại vào phòng, họ biết thứ đó đã tới rồi. Có một điểm chung giữa tất cả các đại biến cố đó là đều sẽ xuất hiện vào đúng thời khắc một ngàn năm, một số sẽ có các loại thiên tượng nhưng một số thì không tỉ như đại dịch vào tám ngàn năm trước hay Thú Triều vào bảy ngàn năm trước. Tuy không thể xác định thứ đó xuất hiện ở đâu, nhưng họ đều biết lần biến cố này sẽ quyết định cho số phận của cả đại lục, thậm chí nếu không thể vượt qua thì tất cả đều có khả năng đi gặp con cháu.
- Ta nghĩ các ngươi đều hiểu lần biến cố này đại diện cho cái gì, vậy nên tạm thời hòa hoãn và hợp tác thì sao?
- Hm, ta không phản đối.
- Tôi cũng vậy.
Với không một chút do dự ba người đã lập tức hình thành một liên minh hòng ngăn chặn đại biến cố lần này. Nhưng họ nào biết thứ họ sẽ đối đầu là tồn tại kinh khủng bậc nào.
Cùng thời khắc ngàn năm vừa tới, tại Thánh Quốc Qustae, trong một căn phòng tối nơi đặt chín bức tượng điêu khắc vô cùng tinh tế và đẹp mắt. Chín bức tượng đó, dưới chân mỗi bức tượng là một biểu tượng gì đó giống như tượng trưng cho họ, có lẽ không khó nhận ra đây chính là Cửu Đại Anh Hùng, chín người khai sinh ra Thánh Quốc Qustae. Bên trong mỗi bức tượng được phong ấn một Ma Pháp cấp bảy, tức là có thể hủy diệt một đội quân ngàn người chỉ bằng một phép thuật và gây ra những thiệt hại to lớn với một quốc gia nào đó nếu bị đánh trúng. Những Ma Pháp cấp bậc ấy không nhiều người có thể sử dụng được, nếu tính đâu ra đấy thì số lượng có lẽ không vượt quá một bàn tay, và đạt tới đỉnh cao thì có lẽ chỉ có hai người.
Lúc này, dưới chân chín bức tượng ấy là một ông lão đầu tóc bạc phơ, thành kính quỳ lạy và niệm những lời cầu nguyện khó hiểu. Bộ dạng thành kính và sùng đạo kia đối với người dân Thánh Quốc có lẽ không còn lạ lẫm gì bởi ông chính là Thánh Chủ hiện tại, Istarus Vob Malagus, Thánh Hoàng Malagus đời thứ sáu. Khi nhận thấy thời khắc ngàn năm đã đến, lời cầu nguyện của ông lại càng thành khẩn và sốt sắng, thậm chí đôi lúc ông còn thét lên như để giải tỏa đi sự sợ hãi trong lòng. Ông là một người vì dân và vì Thánh Quốc, bởi thế ông chưa bao giờ chủ động đi khiêu chiến với các Ma Vật như các đời trước đã làm mà ngược lại ông còn cố gắng giao hữu với họ và đạt được những kết quả khá khả quan. Nhưng hiện tại thì tất cả công sức ấy đã gần như đổ bể khi các cấp dưới của ông lại không hề tán đồng với phương hướng này bởi họ cho rằng tất cả Ma Vật chỉ là thứ tiện chủng và hạ đằng, không xứng đáng để đứng chung mâm với con người.
Họ luôn cố gắng tìm cách chống đối Malagus và những người theo phe ông, thậm chí còn đôi lúc kích động dân chúng để họ hạ bệ ông. Nhưng đối với Malagus, ông không quan tâm chức vị hiện tại, thứ ông quan tâm chỉ là cuộc sống cả người dân và cả sự phát triển của Thánh Quốc vậy nên ông phải từ bỏ địa vị hiện tại và trở thành một nô lệ để những điều ấy thành sự thật....thì cứ vậy đi.
Malagus sau khi cầu nguyện một hồi lâu, ông chậm rãi thở dài, bộ dạng vô cùng già nua. Ông nghĩ bản thân có lẽ đã đến lúc thoái vị và cho một người mới lên nắm quyền thay mình, nhưng đáng tiếc ông còn sự lo lắng về an nguy của Qustae dù rằng hiện tại không có ai dám chính diện đối đầu với nó. Tất cả các đời Thánh Hoàng và cả những người kế nhiệm đều có một mục đích đó là đem giáo lí của mình tới khắp mọi miền đại lục, điều đó không có gì xấu nhưng họ lại lợi dụng nó để làm những điều xấu, ông cảm thấy chuyện này thật sự không chấp nhận được nhưng lại không thể làm gì. Gây ra mâu thuẫn với Ma Vật, buộc tội những người không theo mình là Ác Quỷ, xem thường tất cả sinh linh, xem thường và chán ghét những người không theo giáo lí,... Thật sự hàng ngàn năm phát triển của Thánh Quốc đã gây ra không biết bao nhiêu tội lỗi, Malagus sợ rằng lần này sẽ đến lượt quốc gia này chịu tội cho những gì họ đã gây ra. Bất chợt cánh cửa mở ra, một người mặc áo choàng kín người chậm rãi đi vào, người đó quỳ xuống một chân, nói:
- Thưa Thánh Hoàng tôn kính, đã tìm ra vị trí phong ấn Phượng Hoàng Thượng Cổ.
Nghe được tin này, đôi mắt của ông chợt sáng lên một chút, ông chậm rãi nói:
- Rất tốt, cố gắng nắm giữ nó bằng phương pháp hòa bình....
Người mặc áo choàng kia không nói mà chờ đợi nửa câu sau. Đúng như người đó nghĩ, Thánh Hoàng dừng lại một chút rồi nói ra một cách tàn nhẫn:
- Nhưng nếu không thể nắm giữ, hãy hủy diệt nó. Chúng ta không ăn được thì phải đạp đổ, bằng mọi giá phải cứu rỗi Thánh Quốc khỏi tay bọn chúng.
- Vâng...
Người mặc áo choàng kia đáp lại rồi sau đó biến mất trong bóng tối tựa như chưa bao giờ tồn tại. Thánh Hoàng lặng người nhìn người vừa rời đi, ông bất chợt thủ thỉ:
- Đừng cố gắng làm hại nó, ta có linh cảm rằng đại lục này sống hay chết đều phụ thuộc vào nó.