Tuyết Nguyệt Viên! là một tòa biệt viện nằm cách dãy nhà lớn của Trần Phủ rất xa, cũng có thể nói nó gần như tách ra riêng biệt, đây là nơi ở của Ngạo Vân cùng Hồng Nguyệt, và một người tỷ tỷ của hắn, cũng chính là con gái của Hồng Nguyệt và trượng phu nàng sinh ra, tên là Trần Hồng Tuyết.
Cũng chính từ lúc Hồng Nguyệt tấn thăng Võ Sư cảnh giới, lại mang chiến lực kinh người, có thể bức đến một số Đại Võ Sư cũng phải cúi đầu, nhưng nàng không thích ở lại Trần Phủ, vì vậy chọn nơi này làm chỗ ở mà dọn vào, và khi nàng bước vào Đại Võ Sư đoạt đến chức vị Tam Trưởng Lão, với tính cách bá đạo lại thiết huyết của mình, nàng đã cưỡng ép trục xuất một số "hạ nhân" cũng chính là tai mắt của các phe cánh trong gia tộc, hiện tại nơi này hoàn toàn đã thuộc quyền quản lí của nàng.
Bên trong Tuyết Nguyệt Viên này, có đủ loại hoa cỏ mang nhiều màu sắc rực rỡ, có ong bướm vờn quanh, chim chóc ríu rít, có hồ nước nhỏ màu thanh lục sóng biếc nhộn nhạo, trong hồ nuôi đủ loại cá đang tung tăng bơi lội, hành lang nơi này theo địa thế mà lượn quanh, từng viên đá cuội lát thành con đường mòn nối liền các nơi trong vườn cùng thanh trúc bao quanh, ở trong này mỗi người đều có tiểu viện của mình riêng mình.
Lúc này Ngạo Vân đã tự thay cho mình một bộ Hắc Y trông khá bình thường, phất tay thu toàn bộ quần áo quý giá vào balo hệ thống, những bộ quần áo này là do Hồng Nguyệt đã cho người may cho hắn vào tháng trước, tuy chúng có hơi nhỏ so với hắn hiện tại, nhưng hết cách rồi hắn cũng cần có thứ để mặc chứ, nên đành vậy.
Đẩy cửa đi ra ngoài, Ngạo Vân hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành của thế giới này, vừa đi vừa nhìn ngắm bốn phía như quen thuộc lại xa lạ này hắn cảm giác rất khó tả, quen thuộc vì trong ký ức hắn đã nhìn thấy nơi này rất nhiều lần nhưng có lẽ đây mới là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến nơi này đi.
Ở hắn đang liếc ngang liếc dọc thì phía sau có một cánh tay nhẹ nhàng chụp vào vai hắn, theo sau đó là một giọng nói trong trẻo, thanh lãnh vang lên:
"Tiểu Vân ca, huynh định đi đâu nữa thế?, lại muốn đi tu luyện nữa rồi sao??, bài học của một tháng trước huynh đã quên rồi sao?" Giọng nói thanh thuần ôn nhu lại chứa một tia oán trách khiến người ta thương tiếc vô cùng.
Ngạo Vân xoay người lại, trong phút chốc hắn như ngừng thở, nhưng rất nhanh lại định thần lại vì nhờ có Hồng Nguyệt mà hắn có thể miễn dịch đối với sắc đẹp khá nhiều, ít nhất sẽ không như mấy tên não tàn gặp gái thì IQ auto về số âm, nhưng phải công nhận thiếu nữ trước mắt này rất đẹp, như là Nhân Gian Tuyệt Sắc vậy, Mỹ Mâu như thu thủy, làn da ngọc ngà trắng hồng như tuyết, dung nhan chim sa cá lặn, tuổi cũng chỉ ngang hắn mà thôi nhưng đã có phong thái họa quốc ương dân rồi.
Hắn vươn tay ra cốc nhẹ lên trán của cô gái nhỏ trước mắt này, sau đó dùng tay niết nhẹ gò má kiều nộn của nàng nói:"Đã nói với muội bao nhiêu lần rồi?, Vân ca thì kêu Vân ca tại sao phải thêm chữ Tiểu phía trước hả Liên Nhi........?"
Cô gái này tên Trần Thanh Liên, là thiếp thân nha hoàn và cũng là thanh mai trúc mã của hắn, nàng vốn là cô nhi bị bỏ rơi được Hồng Nguyệt mang về nuôi đồng thời làm bạn với hắn, vì nàng sợ hắn sau khi biết mình ko có thiên phú tu luyện sẽ dẫn đến tự bế, tuy nguyên chủ rất hay cáu gắt với Hồng Nguyệt, nhưng lại rất xứng đáng trong vai một người ca ca, đó là những khi Thanh Liên bị bắt nạt bởi những đứa trẻ trong tộc hắn lại bất chấp tất cả mà lao lên đánh nhau với bọn chúng nhưng lần nào cũng bị hội đồng nên chỉ việc nằm và ăn đòn mà thôi.
"Oa!!!... Vân Ca huynh thật đáng ghét lại cốc đầu người ta lỡ sau này không cao lên nỗi thì làm sao bây giờ" Thanh Liên gạt tay hắn ra, sau đó vừa xoa xoa trán vừa đối với hắn hờn dỗi nói.
Ngạo Vân cười haha, xoa xoa tay, cảm thấy tiểu nha đầu này rất thú vị, suy nghĩ một chút thì nói: "được rồi!!, lần sau ra ngoài huynh sẽ dẫn muội đi chơi để tạ lỗi được chưa?".
"Hừ hừ, xem như huynh còn có lương tâm, tha cho huynh lần này!!".Thanh Liên quơ quơ nắm đắm nhỏ hừ hừ nói.
"Ta bây giờ muốn đi Hắc Giao Sơn Mạch để lịch luyện, nhưng trước gia tộc niên hội ta sẽ trở về nên muội cứ nói với Tuyết Tỷ là không cần lo cho ta!!". Nói xong Ngạo Vân cũng không muốn cùng cô gái nhỏ này dài dòng nữa, quyết đoán hôn lên đôi môi son đỏ mộng thơm ngát của nàng một ngụm, bắt đầu tham lam mút lấy.
Thật thơm! thật mềm! thật ngọt!.
Đó là những gì Ngạo Vân cảm nhận được lúc này.
Thanh Liên đang bất ngờ trước lời nói của Ngạo Vân, nhưng trước khi nàng muốn lên tiếng phản đối thì bất chợt bị người nàng thầm mến tập kích đôi môi nhỏ thì trong óc nàng trống rỗng, đến khi nàng định thần lại thì thân ảnh của Ngạo Vân đã không thấy đâu rồi.
"Vân ca thật đáng ghét!!! dám tự tiện hôn người ta, đây là nụ hồn đầu của người ta đó... nhưng...nhưng mà cảm giác lúc nãy thật tuyệt nha!!" Tiểu nha đầu níu níu góc áo ngượng ngùng thầm nghĩ, sắc mặt phiếm hồng, trông kiều diễm như đoá liên hoa đang e thẹn vậy, trong ánh mắt đã tràn đầy nhu tình, cái miệng nhỏ mân mê bĩu môi, nhưng sau đó khóe miệng lại kéo ra một độ cong tinh xảo, đôi mắt cũng híp lại thành nguyệt nha, cả khuôn mặt đều lộ ra ý cười ngọt ngào, chứng tỏ tâm tình của nàng đang rất vui vẻ.
Vì căn viện này của Hồng Nguyệt tách biệt với những nơi ở khác của Trần gia nên hắn đi đường mà không gặp một tên nhị thế tổ hay tiểu thiên tài não tàn nào cản trở cả, Trần phủ rất lớn, có thể chứa tới hơn 3000 người, trong đó có hơn 500 người là người Trần gia còn lại thì chỉ là người hầu được thuê hoặc là Hổ Vệ do Trần gia chiêu mộ mà thôi.
Hắn một đường không nhanh không chậm nhưng cũng tốn 15 phút để tới Cổng chính của Trần gia, ở đó có 2 tên Hộ Vệ cảnh giới không cao chỉ Luyện Thể Thập Trọng vì đã tuổi trung niên mà chưa bước vào Hậu Thiên được, điều này chứng tỏ tiềm lực chỉ là dạng lót đáy, nên mới chỉ có thể làm tên gác cổng mà thôi.
Ngạo Vân bình tĩnh đi ra cổng chính, hai tên kia cũng biết Ngạo Vân là một tên phế vật có tiếng ở Trần gia vì Võ Mạch phá toái nhưng lại rất kiên cường thậm chí nói là điên cuồng trong việc tu luyện mặc cho cảnh giới hắn vẫn không hề tiến bộ, bọn họ cũng chỉ khâm phục ý chí của hắn mà thôi còn lại thì vẫn khinh thường vì thế giới này thực lực vi tôn.
Nhưng khác với những số phận bi ai khác hắn có một người mẫu thân tốt, là một Đại Võ Sư cường giả, nên không một tên người hầu nào dám khi dễ hắn cả kể cả những tên tay chân của một số trưởng lão, chấp sự trong gia tộc cũng vậy, bởi vì Hồng Nguyệt lúc còn trẻ nổi tiếng bao che khuyết điểm.
Nàng từng là thiên tài trước 20 tuổi đã là tiên thiên võ giả, nếu không phải liên tiếp trải qua nhiều chuyện làm cho nàng mười mấy năm nay tu vi trì trệ, tiến cảnh chậm chạp, hiện tại chỉ mới bước vào Đại Võ Sư Sơ kỳ mà thôi.
Nếu không có những việc đó thì có lẽ bây giờ nàng đã là Võ Linh thậm chí càng mạnh hơn nữa, dù vậy cái danh Thiên Tài không phải để chơi cho vui, chiến lực của nàng vẫn rất mạnh đấy, Trần Gia có 9 vị trưởng lão, yếu nhất cũng là Võ Sư Đỉnh Phong, Đại trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão lần lượt là Đại Võ Sư Viên Mãn cùng Đại Võ Sư Đỉnh Phong cảnh giới.
Trong gia tộc chính là lấy thực lực luận địa vị, nên Hồng Nguyệt có thể lấy cảnh giới Đại Võ Sư sơ kỳ làm được chức Tam Trưởng Lão, cũng đủ chứng minh chiến lực kinh khủng của nàng.
Trở lại với chuyện chính, hai tên hộ vệ chỉ cảm khái tên này càng lớn lại càng đẹp trai ra chứ tu vi thì vẫn chẳng ra làm sao, Ngạo Vân chả quan tâm hai tên này nghĩ gì, kiến hôi mà thôi.
Trong đầu hắn hiện tại đang lục soát lại ký ức của bản thân để tìm kiếm thông tin về Hắc Thạch Thành cũng như đường đi tới Hắc Giao Sơn Mạch, Hắc Thạch Thành có 100 vạn dân số với vô số bang phái lớn nhỏ khác biệt, trong đó đứng đầu là ngũ đại gia tộc phân biệt chiếm giữ Đông Tây Nam Bắc và Trung Tâm của tòa thành này.
Trần gia chiếm đóng Thành Nam, Ngạo Vân chỉ cần đi ra cửa thành Nam 200 dặm thì sẽ bước vào ngoại vi khu vực của Hắc Giao Sơn Mạch, nhưng trước đó hắn muốn đến chợ đi dạo một chút, nói sao thì nói đây cũng là lần đầu tiên đến nay Ngạo Vân xuyên việt mà đi ra khỏi nhà.
Chợ ở Hắc Thạch thành là nhộn nhịp vô cùng, Ngạo Vân còn là lần đầu tiên thấy loại thị trường giao dịch kỳ dị này, nhất thời nhiều hứng thú tùy tiện đi dạo một chút.
Nhìn phố lớn ngõ nhỏ tiếng rao hàng của thương nhân, nhìn trên đường phố chút kỳ dị vật sức rực rỡ muôn màu, hắn lần đầu tiên cản thấy cái thế giới này thật đúng là thú vị, thật giống như trở lại thời cổ đại, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây tưa như một tên nhà quê mới lên thành phố sặc sỡ muôn màu vậy khiến người ta nhìn mà buồn cười.
Ngạo Vân đi tới trước một chỗ cổ lâu tương đối to lớn, nhìn trên tấm cửa hiệu điêu khắc ba chữ to phong cách cổ phác thương kính hữu lực 'Binh Khí Đường', hơi hơi động suy nghĩ một chút thì nhớ ra đây là nơi bán binh khí lớn nhất ở chợ Hắc Thạch này.
Ở Long Nguyên đại lục Binh Khí chia ra các cấp bậc như sau: Phàm, Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Linh, Thánh, Đế, Thần. Mỗi cấp lại phân ra 4 bậc: Sơ, Trung, Thượng, Cực phẩm
Binh khí bình thường giá trị từ 1 đến 100 lượng Bạch Ngân, Phàm Cấp vũ khí thì 1000 đến 1 vạn lượng Hoàng Kim, giá cả này đối với tán tu không có hậu trường có thể nói là đắt đỏ vô cùng,
1 Hoàng Kim bằng 100 lượng Bạch Ngân, 1 lượng Bạch Ngân bằng 1000 đồng.
Một đầu Phàm giai yêu thú bán ra tối đa chỉ được 1000 đồng, một đầu nhất giai yêu thú tài liệu giá bán 10 lượng Bạch Ngân , tối đa 100 lượng Bạch Ngân cũng chính là 1 lượng hoàng kim, nhị giai đã có yêu đan nên giá bán lật ra gấp 10 chính là 1000 lượng Bạch Ngân, tam giai 5000 lượng Bạch Ngân, Tứ Giai 500 lượng hoàng kim , về phần Ngũ Giai đã thông linh không thể lấy tiền tài bình thường định giá mà phải cần có Linh Thạch.
Võ giả dong binh đoàn muốn săn giết một đầu yêu thú cần phải tổ đội, cho nên tiền chia ra cho tất cả mọi người cũng chẳng được bao nhiêu, đặc biệt cấp bậc yêu thú càng cao cần càng nhiều nguời vây giết, lại cộng thêm tiền mua đồ vật trang bị như dược phẩm hồi phục các thứ thì một lần đi săn 1 võ giả thu nhập vào không tới 10 lượng hoàng kim
Còn về Hoàng cấp vũ khí cơ hồ phải 100 vạn kim tệ trở lên rồi, hơn nữa bình thường vẫn là có tiền mà không mua được, cả Hắc Thạch Thành Hoàng cấp binh khí chỉ có ngũ đại gia tộc mới có thể nắm giữ, và còn là trấn tộc binh khí, nói đến hắn cũng có một thanh Hắc Kiếm, mặc dù là chỉ là sơ phẩm nhưng cũng đủ để bọn chúng tranh đoạt đầu rơi máu chảy a.
"Hoan nghênh công tử đại giá quang lâm, nếu ngài muốn mua binh khí thì xin mời tùy tiện nhìn một chút, nếu thấy vừa ý loại nào thì xin hãy gọi ta!!".
Ở hắn vừa cất bước vào tiệm thì một lão giả tiến lên chào đón nói.
Ngạo Vân hướng lão nhân kia gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới chỗ để các binh khí loại kiếm, hắn cũng không muốn nói nhảm nhiều tùy tiện lựa chọn 10 thanh Phàm cấp Sơ Phẩm kiếm vũ khí, tên là Hắc Thạch Kiếm có giá 1500 lượng Hoàng Kim, được rèn từ Hắc Thiết khai thác ở vùng lân cận Hắc Thạch Thành nên được đặt tên như vậy, hay gọi kiếm này là đặc trưng của Hắc Thạch Thành cũng được.
1 vạn 5000 lượng hoàng kim, không phải ai cũng có thể trong một lúc cầm ra được, ít nhất cấp bậc thiếu gia các đại gia tộc như Ngạo Vân là không cầm ra được, dù là Tam trưởng lão Trần Gia, 1 tháng Hồng Nguyệt cũng chỉ được gia tộc cung cấp 1000 lượng hoàng kim mà thôi.
Nhưng ai bảo hắn là bảo bối của Hồng Nguyệt chứ, mấy năm qua nàng cho hắn không ít tiền tiêu vặt, mà hắn lại lo tu luyện mà không tiêu sài gì nhiều, nên hiện tại trong túi tích trữ hơn 2 vạn lượng hoàng kim, một bút này không nhỏ chút nào, thanh toán 1 vạn 5000 lượng, trong túi hắn hiện tại còn hơn 5000 lượng hoàng kim.
Ngạo Vân đi một đường không cản trở tới Hắc Giao Sơn Mạch, lần này đi hắn không chỉ muốn làm nhiệm vụ mà còn muốn chém giết yêu thú để tôi luyện bản thân nâng cao kinh nghiệm chiến đấu của mình lên.
Vì hắn rõ ràng nhất cường giả sẽ không tự nhiên mà sinh ra, cũng không phải sở hữu tu vi cao sẽ được xem là cường giả, mà Cường Giả danh xưng là từ Thi Sơn Huyết Hải giết ra, dùng huyết của chính mình cùng địch nhân đánh đổi....
Ngạo Vân tuyệt đối sẽ không vì đạt đến hệ thống nghịch thiên mà lơ là một phút giây nào, bởi vì như vậy sẽ đem đến cho hắn vô tận tiếc nuối.