“ Được chuyện đó ta sẽ đáp ứng cô .” Băng Thần nhìn thật kỹ cô gái này một lát , rồi sau đó chua xót nói ra
“ Rồi vậy ngươi bắt đầu đi .”
Đông Phương Tình quật cường nhìn thẳng vảo chỗ Băng Thần đang ngồi , nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt đấy sẽ thấy được một chút sợ hãi cô đang cố giấu đi .
“ Không gấp đâu ngươi về nghỉ ngơi một ngày đi ta cần chuẩn bị nữa .” Băng Thần nhẹ nhàng nói với cô , trong giọng nói có một chút quan tâm , hắn muốn cô giảm đi áp lực nhiều nhất có thể với hắn , hắn chỉ có thể làm điều này cho cô .
Sau đó Băng Thần truyền âm cho tên gác cổng đứng ngoài cửa , giúp Đông Phương cô nương về phòng nghỉ ngơi .
Khi thân ảnh hai người khuất xa dần hắn cũng đứng lên bước đi về phòng , hôm nay hắn phải uống cho say để quên đi cái lỗi lầm này .
Lại đến bên hậu hoa viên , nồi xuống quơ tay một cái chiếc nhẫn băng lam phát sáng trên bàn lập tức xuất hiện mười bình rựu màu bạc .
Trước khi uống hắn giăng ra một kết giới bằng Thượng Cổ Hộ Thủ Trận , vì hắn không muốn có chuyện xảy ra ngoài ý muốn , mặc dù biết đây là Chí Tôn Điện là nhà của hắn nhưng cái kinh nghiệm tỷ năm tung hoành cho hắn biết , chỉ có chính mình mới đáng tin cậy .
Sau khi xong xuôi hắn ltừ từ đổ rựu ra chén , đổ hết chén này đến chén khác rồi ly này lến ly khác , hắn cứ uống mãi , uống mãi cho đến khi hắn đã gục xuống bàn lúc nào không hay .
Bỗng một tiếng nói như vàng anh đánh thức hắn dây . “ A Bố ca ca .” Tiếng nói cứ liên tục , liên tục .
]
Hắn từ từ dưới đất bò dậy hai tay vẫn còn đang ôm đầu do chóng mặt , khoảng ít phút sau hắn lấy lại tinh thần nhìn xung quanh .
Hắn ngạc nhiên xung quanh hắn một màu trắng toát , rồi phía trước mặt hắn từ từ hiện ra một bóng dáng quen thuộc , một bóng dáng đã làm hắn phải hối hận khi không bảo vệ được . Bóng dáng đã cho hắn trải qua cảm giác tình yêu cũng như là sinh ly tử biệt . Mặc cho hắn đã là một người đã từng đứng trên đỉnh của cả vũ trụ mặt hắn lúc này phải nói là quá kích động giọng nói run rẩy hòa quyện với sự sung sướng nói ra: “ A Nhất là nàng phải không ? .”
Gương mặt ấy mỉm cười , nhìn hắn vẫn ôn hòa như ngày nào sau đó nàng gật đầu .
“ Ta không phải nằm mơ chứ , nàng vẫn còn sống sao ?.” Hắn vui vẻ cười nhưng trên mắt hắn đã bị bao phủ bởi một tầng hơi nước , nhưng cường giả không thể nào khóc , lý trí của hắn mách bảo hắn như vậy .
Hắn đang tự gạt bản thân của mình , hắn biết nàng đã chết rồi hắn đã từng ôm lấy nàng rồi cảm nhận cái sự sống đó từ từ mất đi , nhưng hắn đang tựu gạt bản thân hắn là nàng nàng vẫn còn sống .
“Chàng nhớ cái khoản khắc mà chúng ta vui đùa bên nhau không ngày tháng đó thật là vui chàng nhỉ ?.” A Nhất ôn hòa nói ra trong giọng nói của nàng có một chút gì đó vui vẻ , một cái kỳ ức khiến nàng vui vẻ .”
Băng Thần cũng cười với nàng quả thật với hắn thời khắc đó thật sự quá khó quên .
“ Chàng nhớ ta nói với chàng điều gì không .?” A Nhất cười hỏi Băng Thần , thấy hắn vẻ mặt suy nghĩ nàng liền cười mỉm rồi cắt gãy lời hắn . “ Lúc đó ta đói bụng ta muốn về nha nấu cơm ăn , nhưng đường về nhà khá xa lúc đó có một con thỏ rừng bỗng đi chạy ngang qua , chàng định bắt cho ta ăn nhưng ta không muốn ta không muốn vì mình mà người khác bị tổn thương chảng hiểu không .”
Lúc đó Băng thần mới chợt nhớ ra sau đó cuối đầu xuống hắn hiểu ý mà A Nhất muốn nói cho hắn biết điều gì , hắn vì cô mà định tổn hại một người con gái vô tội đó là điều A Nhất ko thích , dù cho cô có sống lại thì cũng không thể bình thản được .
“Nhưng ta có lỗi với nàng , ta không bảo vệ nàng và gia gia an toàn .” Băng Thần run run nói ra trong khi nói hai hàng nước mắt đã chảy lúc nào không hay .
“Kiếp này không duyên cớ chi huynh phải cưỡng cầu , huynhs sống thật tốt là điều tốt nhất huynh dành cho muội rồi .” A Nhất đau khổ nói ra thật ra ai mà không mong sống với người mình yêu đời đời kiếp kiếp A Nhất cũng vậy , nhưng nàng lại không biết vì lý do đó để hại một cô gái vô tội .
Nói xong A Nhất từ từ tan biến chỉ để lại tiếng kêu của Băng Thần trong vô vọng .
“ A Nhất đừng đi đừng đi đừng bỏ ta .” Băng Thần nằm trên mặt bàn giọng nói đau khỏ nói ra hai tay cố gắng nắm lấy thứ gì đó nhưng đôi mắt vẫn nhắm lại. Khoảng một lúc sau hắn từ từ mở mắt ra thấy xung quanh vẫn là cảnh vật quen thuộc , hắn không cam lòng lắc đầu , hắn lại nhắm mắt muốn gặp A Nhất thêm lần nữa nhưng chỉ là vô vọng .
Hắn vô vọng rồi , hắn nhắm nghiền mắt lại sau đó đập thật mạnh xuống bàn bằng bạch ngọc làm cho cái bàn vỡ nát dư chấn xung quanh làm cho rạn nứt cả một phương viên triệu dặm .
Rồi hắn bước đi từ từ theo ánh mặt trời lặn đi rồi khuất xa dần nơi đó .