2 Năm sau, do biện tình càng càng nặng, khiến mẹ của Hạo Anh không qua khỏi, hiện tại Hạo Anh đã 18 tuổi, cậu vừa đủ tuổi trưởng thành thì người thân duy nhất cũng ra đi.
Như ông trời ấn định, cha mẹ cậu không thể ở bên cạnh cậu nữa khi đã đủ 18 tuổi, sau khi tích góp được một ít tiền và hàng xóm hỗ trợ, cậu cũng làm xong cái đám tang cho mẹ mình.
Sau khi xả tang 49 ngày cho mẹ mình, Hạo Anh cũng thu dọn hành lý chuyển đi nơi khác sinh sống, trước khi đi thì Hạo Anh cũng đi qua nhà những người hàng xóm đã từng giúp đỡ mình.
Cậu đi để nói lời tạm biệt cũng như cảm ơn họ, cũng như cảm ơn họ đã luôn quan tâm đến mẹ con cậu, người mà cậu mang ơn lớn nhất là bà chủ tiệm gạo, người đã cho cậu công ăn việc làm, hỗ trợ cậu kiếm ra tiền để nuôi sống bản thân và người mẹ bệnh tật.
Bà Chủ Tiệm Gạo cũng thương cho hoàn cảnh Hạo Anh, bà còn cho cậu ít tiền để dùng cho sau này, mặc dù số tiền đó không có bao nhiêu, nhưng đó là lòng thương của bà dành cho Hạo Anh.
Hạo Anh cười tươi : “Con xin phép dì con đi, nếu sau này có dịp con sẽ quay lại thăm dì và mọi người.”
Bà chủ cũng hơi hơi buồn, bà vốn coi Hạo Anh là con cháu trong nhà chứ có coi cậu như kẻ làm đâu, bà chủ tiệm gạo cũng biết mỗi người có một cuộc sống riêng, lý tưởng sống cũng không giống nhau.
Dù bà chủ tiệm gạo muốn giữ Hạo Anh ở lại làm việc, bà cũng dư sức nuôi Hạo Anh, nhưng bà biết nơi này tồn tại quá nhiều ký ức đau buồn với Hạo Anh.
Bà Chủ nói : “Ừ, con cũng lớn rồi, nên tìm một công việc đàng hoàng hơn mà kiếm tiền lo lấy vợ đi, nhớ mời dì đó.”
Hạo Anh cười gãi đầu, cậu khá ngại vấn đề này : “Dạ con biết rồi, thôi cũng tới giờ lên xe rồi, tạm biệt dì.”
Hạo Anh nói xong thì hơi cúi đầu chào bà chủ tiệm gạo, dù gì đây cũng là ân nhân của cậu, một cái cúi đầu không quá đáng.
Cậu xoay người đi về nhà, xách balo lên vai, nhìn lại căn nhà lần cuối trước khi đi, nơi đây có bao kỷ ức về cha mẹ cậu, giọt nước mắt bất giác rơi.
Hạo Anh cười tươi : “Chào cha mẹ, con đi.”
Hạo Anh quay đầu đi ra bến xe, bắt đầu cho một trang hành trình mới trong cuộc sống, bây giờ mới thật sự là cuộc sống của riêng cậu.
Thành Thiên Đô, nơi này là thủ đô của đất nước, những người giàu có thường sinh sống ở đây, do đó mọc lên những dịch vụ thương mại cũng như giải trí xa xỉ.
Hạo Anh bước xuống xe, nhìn ngắm những tòa cao ốc chót vót, những chiếc xe sang trọng, tiếng người đông đúc đi qua đi lại, ai cũng nhìn Hạo Anh với cặp mắt khinh thường và ghét bỏ.
Vì ai cũng mặc những bộ đồ sạch sẽ gọn gàng, người thì đeo những món trang sức đắt đỏ, Hạo Anh thì làm sao có tiền mặc những bộ đồ như thế.
Cậu như con vịt giữa bầy hạc, xấu xí và dơ bẩn, đó là những gì người ta trao cho cậu bằng ánh mắt, Hạo Anh đi đến đâu thì luôn có những người né tránh cậu còn xì xào bàn tán.
Cứ như Hạo Anh là sinh vật ngoài hành tinh mới đáp xuống nơi này, cậu thì cũng cảm thấy lạ lạ, sao họ cứ nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ như thế.
Nhưng thôi, cậu cũng lắc đầu bỏ qua, vì hiện tại cậu cần tìm chỗ ở và một công việc, Hạo Anh muốn lên Thành Thiên Đô là vì nghĩ làm việc ở đây sẽ mau chóng có tiền hơn.
Đi loanh quanh cả mấy tiếng đồng hồ cậu vẫn chưa tìm được nơi để ở, vì toàn là khách sạn cao cấp, hoặc là nhà một người giàu có nào đó.
Hạo Anh ngồi bên lề nghỉ mệt, đi bộ cả mấy tiếng đồng hồ thì con trâu còn biết mệt chứ nói chi gì cậu.
Chỗ Hạo Anh ngồi lại là trước cửa một cái khách sạn cực kỳ to, nó cao khoảng 200m, nhìn vào thì đã thấy hoành tráng rồi.
Hạo Anh ngồi thì chỉ ở bên cạnh thôi, nhưng người của khách sạn thì thấy chướng mắt, những vị khách còn ra vẻ ghét bỏ.
Một vị khách nói : “Sao khách sạn này lại có ăn mày thế nhỉ?.”
Một vị khách nữ khác cũng nói : “Đúng thế, thật là bẩn thỉu, người đâu không đuổi hắn đi đi!.”
Nhân Viên khách sạn đi ra quát : “Đi đi, ngồi cái gì, cút đi chỗ khác.”
Hạo Anh tự nhiên bị quát lớn thì giật mình chứ, quay qua thấy người nhân viên khách sạn đang đứng đó nhìn mình thì cậu không nói, đứng dậy đi tiếp.
Người nhân viên khinh thường nói : “Đồ cái thứ ăn mày.”
Hạo Anh cũng bực chứ, cậu không gây sự với người ta thì thôi đi, còn bị chửi, bị quát như thế, bố cha ai chịu đựng cho nổi.
Nhưng cậu cũng biết mình không nên gây sự, hiện tại cậu mới bước chân lên đây, còn chưa quen biết ai, nếu gây sự mà để công an bắt vào trại thì khổ rồi.
Lang thang cho tận trời tối, thì Hạo Anh đi đến một công viên cũng khá rộng, cậu đi lại ngồi xuống một cái ghế đá mà dành cho những người tản bộ nghỉ chân.
Mặc dù trên người cậu có một ít tiền, nhưng nếu cậu dùng nó để mua đồ ăn ở đây thì vẫn không đủ, hay thậm chí là người ta còn không thèm bán cho cậu.
Nên giờ cậu vừa mệt mỏi, vừa đói, Hạo Anh cảm thấy hơi buồn, bây giờ cậu mới biết có gia đình, có cha mẹ chăm lo nó tốt thế nào.
Nơi đất xứ quê người, những ánh mắt khinh thường, cậu lấy tấm ảnh chụp cậu và cha mẹ ra ngắm nhìn, Hạo Anh khóc, cậu khóc vì những sự sỉ nhục người ta dành cho cậu sáng giờ.
Cậu khóc vì nhớ cha nhớ mẹ, cha mẹ chưa bao giờ nói nặng với cậu một lời, cậu cảm thấy bị tổn thương, nhưng lại không dám làm gì họ.
Hạo Anh biết mình phải sống thật tốt, để cha mẹ ở dưới cửu tuyền cũng yên lòng mà đầu thai, nên cậu không thể làm việc gì khiến bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm được.
Khóc một hồi, cậu lau đi nước mắt rồi cười tươi : “Cha mẹ, con sẽ sống tốt, hai người đừng lo lắng.”
Nói rồi cậu cất kỹ tấm ảnh đi, vì đây là thứ duy nhất cha mẹ để lại cho cậu, nó là thứ vô giá trong lòng cậu.
Dựa lưng vào chiếc ghế đá lạnh lẽo, nhìn ngắm khung cảnh lung linh của nơi phồn hoa này, cậu đang suy nghĩ tương lai mình sẽ như thế nào, có thể sống ở nơi đây hay không.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ vu vơ thì có một tiếng hét lớn : “Cứu!!!.”
Lặp tức cậu quay đầu qua nhìn theo hướng âm thanh đó vang lại, cậu thấy hai gã đàn ông đang bịt miệng một cô gái và chuẩn bị lôi nàng lên một chiếc xe đang đậu gần đó.
Hạo Anh không suy nghĩ nhiều, cậu bật người chạy thật nhanh về phía 3 người đó, cậu đạp vào lưng một kẻ đang giữ chân cô gái, khiến hắn lăn nhào về phía trước.
Tên kia thấy đồng bọn mình bị tấn công thì thả cô gái ra, hắn móc trong túi ra một con dao tấn công về phía Hạo Anh.
Hạo Anh mặc dù chưa được tập luyện võ, nhưng cậu cũng có IQ kha khá, cậu giơ chiếc balo của mình ra đỡ con dao, tên kia thấy mình đâm hụt thì rút con dao ra chuẩn bị chém về phía Hạo Anh.
Khi hắn rút con dao ra thì chưa kịp tấn công lần hai, đã bị Hạo Anh dùng chiếc balo đó tán thẳng vào đầu khiến hắn ngã qua một bên, hắn đập đầu xuống đất nên cảm giác hơi choáng váng.
Nhân lúc cơ hội tốt, Hạo Anh tiến về phía tên bị cậu đạp ngã đó, tặng thêm một cú vào đầu rồi bế cô gái chạy thật lẹ vào góc khuất.
Hạo Anh biết do cậu tấn công bất ngờ nên mới thành công đánh được hai tên đó, nhưng nếu cậu đứng lại háo thắng thì cậu bị đâm chết là cái chắc, bọn này đã đến tầm bắt cóc thì rất manh động.
Do một loạt hành động như thế, còn cơn đói và mệt mỏi sáng giờ, cả hai thứ nó dồn dập khiến cậu như có thể ngất bất cứ lúc nào.
Không biết có phải là do cha mẹ ở trên trời có linh thiên hay không, mà cậu dù biết bản thân rất mệt, nhưng chân thì chạy lẹ như vịt.
Sau khi chạy được 10p, cách công viên đó cũng một khoảng kha khá thì cậu vấp té, như là do cơ thể đạt tới giới hạn rồi hay sao đấy, cậu chỉ tự té vậy thôi, chứ chẳng có phải vấp vào cục đá hay thứ gì đó.
Cú té khiến cả hai nằm dưới đất, làm cho cô gái tỉnh dậy, có lẽ do thuốc chưa thấm lâu mà bị va chạm mạnh nên khiến cô gái này tỉnh dậy.
Cô gái nhìn xung quanh thì thấy mình đang nằm dưới đất, bên cạnh còn có một người thanh niên, nhìn qua nhìn lại thì cô gái đã biết mình thoát khỏi tay của kẻ bắt cóc.
Cô gái từ từ đứng dậy, phủi bụi bẩn trên quần áo, nàng lấy trong túi quần ra một chiếc điện thoại.
Cô gái nói với người bên kia điện thoại : “Cho người đến đón ta.”
Rồi nàng cúp máy không cần đợi người bên kia trả lời, cô gái tiến lại Hạo Anh, ngồi xuống lục trên cơ thể cậu để coi có thông tin gì về cậu không.
Nàng lấy được chứng minh nhân dân của Hạo Anh, một tấm ảnh, còn có một tờ giấy báo tử của mẹ cậu.
Sau một hồi xem xét thì cô gái cũng đoán được sơ sơ về hoàn cảnh của Hạo Anh, nàng nhìn lại chiếc balo nằm lăn lóc bên cạnh, nó có một vết thủng cỡ hai đốt tay.
Cô gái biết vì sao có vết thủng này, và biết thứ gì đã gây ra, cô gái tìm một chỗ để ngồi xuống đợi người tới rước, còn Hạo Anh thì cô gái mặc cho cậu nằm đó.
15p sau, có 3 chiếc xe màu đen tiến lại, mở cửa bước xuống xe là 12 người mặc vest đen lịch lãm, nhìn họ rất đô con, nhìn như những vệ sĩ bảo vệ nhân vật khủng trong các bộ phim.
Một kẻ tiến lại chỗ cô gái cúi đầu : “Xin lỗi cô chủ.”
Cô gái lạnh nhạt nói : “Chuyện này từ từ ta tính với ngươi, còn bây giờ vác tên kia về.”
Nói rồi nàng chỉ tay về phía Hạo Anh đang nằm, Người mặc vest đen không hỏi gì thêm, đi lại dùng một tay đã đưa Hạo Anh lên vai của hắn rồi tiến về phía những chiếc xe.