- Tôi không phải là phú nhị đại, bây giờ thì tôi chỉ là phú nhất đại mà thôi.
Đường Kim nói thầm một câu nhưng mà hắn cũng không có phản kháng lại, dường như hắn cứ đứng yên ở nơi đó, tùy ý để tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia còng tay hắn lại.
Xem hắn không chống cự gì thì tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia lại càng xác đinh người này thật sự là một tên trộm xe, nếu như mà Đường Kim là phú nhị đại thì làm gì mà thành thành thật thật đứng yên như thế.
Cộp!
Đem Đường Kim còng lại, trên mặt của tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia lộ ra vẻ đắc ý, hắn nhìn vào Đường Kim, trong giọng nói mang theo vài phần khinh thường: - Bây giờ tôi đã còng cậu lại rồi, xem cậu có thể làm gì tôi?
Trên mặt của Đường Kim hiện ra vẻ cổ quái:
- Anh đã còng tôi lại rồi sao?
- Hả?
Đột nhiên Tiếu Thiền lại kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Sao lại còng tôi a? Tôi không phải là người trộm xe, sao mà mấy người lại có thể tùy tiện còng tay tôi lại đây?
- Cái gì?
Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi kia nghe được như thế thì biến sắc, hắn cúi đầu xuống nhìn thì nhất thời liền choáng váng, điều này tại sao lại như vậy, rõ ràng là hắn còng vào tên giả phú nhị đại trang bức này nào, như thế nào mà hiện tại còng tay lại nằm trên cổ tay của nữ sinh kia đây?
Đường Kim nhìn vào Tiếu Thiền, bộ dạng vui sướng khi người khác gặp họa:
- Tiếu Thiền a Tiếu Thiền, cái này thật sự là lạc thú a, người ta muốn còng cô, là muốn vô lễ với cô đó a. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Đường Kim chết bầm, cậu nói hươu nói vượn cái gì đó hả?
Tiếu Thiền nghe Đường Kim nói như thế thì liền tức giận.
Đường Kim lắc đầu, một bộ dạng cảm khái:
- Kỳ thật thì tôi cũng thấy được anh cảnh sát trẻ giao thông trẻ tuổi này có ánh mắt thưởng thức quá kém đi, cô có cái gì tốt mà cần phải vô lễ đây? Tuy rằng cô có khuôn mặt xinh đẹp nhưng mà dáng người của cô lại quá kém, nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không vô lễ với cô. - Rốt cuộc thì cậu đang nói nhăng nói cuội gì đây?
Tên cảnh sát trẻ giao thông trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nổi giận hướng về Đường Kim mà quát một tiếng.
- Tôi không có nói bậy bạ gì cả, chỉ có anh đang làm lung tung lang tang thôi.
Đường Kim lắc đầu thở dài:
- Hiện tại thì nhu cầu của cảnh sát giao thông lại tăng lên a, kỳ thật thì nếu như anh muốn vô lễ với người ta thì cũng không cần làm ở ban ngày ban mặt như thế này a. - Có phải là cậu giở trò quỷ hay không hả?
Tên cảnh sát trẻ giao thông trẻ tuổi kia căm tức nhìn vào mặt của Đường Kim, hắn cảm giác được sự việc có chút không thích hợp, không có đạo lý gì mà hắn lại còng tay của nữ sinh kia. - Được rồi, tiểu Trương, trước tiên cứ mở còng tay ra đã.
Cảnh sát giao thông trung niên lúc này đã mở miệng, lúc mở miệng nói chuyện thì ánh mắt của hắn tỏ ra hoài nghi liếc mắt nhìn Đường Kim một cái. Rõ ràng vừa rồi hắn đã thấy cảnh sát trẻ giao thông trẻ tuổi tên là tiểu Trương kia đã còng lấy tay của Đường Kim, như thế nào mà chỉ trong vòng chớp mắt thì chiếc còng tay kia lại nằm trên tay của cô bé kia đây? Việc này thật sự là có chút tà dị mà.
Tên cảnh sát trẻ giao thông trẻ tuổi được gọi là tiểu Trương kia liền lấy chìa khóa mở còng tay ra nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị mở còng tay cho Tiếu Thiền thì đúng vào lúc này Đường Kim lại mở miệng nói chuyện: - Haiz, cái chìa khóa này thì anh nên đưa cho tôi mở thì hơn, bằng không thì anh thừa dịp mở còng tay cho bạn học tôi rồi vô lễ với cô ấy thì làm sao bây giờ đây? - Có phải là cậu có ý định gây chuyện không?
Tên cảnh sát trẻ giao thông trẻ tuổi tiểu Trương kia liền tức giận nhìn vào Đường Kim.
- Được rồi tiểu Trương, đưa chìa khóa cho cậu ấy đi.
Cảnh sát giao thông trung niên khẽ nhíu mày, nói.
- Vâng, chú Tài.
Tuy rằng tiểu Trương không cam lòng nhưng mà cuối cùng hắn vẫn đưa chìa khóa cho Đường Kim.
Đường Kim cười hì hì rồi cầm lấy chìa khóa sau đó liền đi về phía Tiếu Thiền để mở còng tay cho nàng, nhưng mà khi chiếc chìa khóa được bỏ vào còng thì còng tay lại không mở ra được, Đường Kim kêu ai nha một tiếng: - Nguy rồi, chìa khóa đã bị gãy rồi.
- Hả?
Tiếu Thiền liền đưa hai tay của mình lên nhìn, phát hiện chiếc chìa khóa đã bị gãy còn nằm ở bên trong, nhất thời thì nàng liền tức giận:
- Đường Kim, có phải cậu cố ý phải không?
- Như thế nào mà tôi lại cố ý đây?
Đường Kim làm ra một bộ dạng bô tội:
- Cô có thấy cái chìa khóa bị gãy còn nằm trong còng không? Cô cảm thấy rằng tôi có thể làm gãy chìa khóa không? Không thể a, cho nên nói việc này cũng không phải là lỗi của tôi.
Cuối cùng, Đường Kim cảm thán một câu:
- Đầu năm nay hàng giả tràn lan trên thị trường thật nhiều a, ngay cả còng tay và chìa khóa của cảnh sát lại có thể là hàng kém chất lượng như thế.
- Cậu cảm thán cái gì nữa? Xem thử làm cách nào để lấy chiếc chìa khóa trong đó ra, rồi mở còng cho tôi.
Tiếu Thiền có chút nóng nảy.
- Tôi làm sao mà biết được, cũng không phải là do tôi còng cô a.
Đường Kim vẫn làm ra một bộ dạng vô tội như cũ:
- Hay là cô nên tìm người mà mà còng tay cô lại á.
- Chìa khóa thật sự là bị gãy rồi sao?
Lúc này thì cảnh sát giao thông trung niên mới nhíu mày, hỏi.
- Không tin thì ông xem đi.
Đường Kim liền đưa chìa khóa bị gãy đến cho tên cảnh sát trung niên kia.
Tên cảnh sát giao thông trung niên được tiểu Trương gọi là chú Tài kia liền cầm lấy nửa chiếc chìa khóa bị gãy, hắn cảm thấy chuyện này có quá chút tà môn, cái chìa khóa này bị gãy cũng thật sự là trùng hợp đây. - Cô bé, hiện tại chìa khóa này đã bị gãy rồi, chúng tôi cũng không có biện pháp gì cả, chỉ sợ là phải làm phiền cô đi theo chúng tôi đến cục cảnh sát. Đến nơi đó thì chúng tôi mới nghĩ biện pháp để mở còng tay cho cô.
Chú Tài này thoáng trầm ngâm một chút rồi nói.
- Hả?
Tiếu Thiền có chút buồn bực, chuyện gì đang xảy ra đây? Như thế nào mà nàng lại gặp xui xẻo như thế?
Nhìn thấy bộ dạng buồn bực thì Đường Kim có chút đắc ý ở trong lòng:
- Nha đầu chết tiệt kia, dám lừa ca sao, ca cũng gài cô một phen.
Nhìn thấy bộ dạng Đường Kim tỏ ra vui sướng khi người khác gặp phải họa thì Tiếu Thiền lại càng cảm thấy người này thật sự rất đáng giận:
- Cảnh sát thúc thúc, người này cũng bị bắt vào cục cảnh sát luôn, phải không?
- Này, việc này không có quan hệ gì đến tôi cả.
Đường Kim lập tức tỏ ra thanh minh nói.
- Như thế nào mà lại không quan hệ gì với cậu hả? Cũng bởi vì cậu trộm xe mới làm hại tôi như vậy.
Tiếu Thiền căm giận nói.
- Nè, tôi nói lại lần nữa cho các vị nghe rõ, chiếc xe này không phải là do tôi trộm và tôi cũng không có trộm xe.
Đường Kim có chút mất hứng, trong lòng lại mắng Lâm Thiên Hùng một câu, cũng oán thầm Nhạc Trung Hằng vài câu, lão Nhạc này không phải là đem Lâm Thiên Hùng đi rồi sao? Như thế nào mà cũng chưa xử lý việc này cho tốt đây? - Trước tiên cũng đừng có cãi nhau nữa, tôi đi gọi điện thoại trước.
Chú Tài đi qua một bên gọi điện thoại, ước chừng vài phút sau thì hắn trở lại, ánh mắt có chút quái dị nhìn vào Đường Kim, hỏi:
- Cậu là Đường Kim sao?
- Đúng vậy, toi chính là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim gật gật đầu.
- Vậy mời cậu đưa chứng minh cho tôi xem.
Chú Tài lại nói.
- Đây.
Đường Kim tùy tay lấy ra thẻ chứng minh đưa cho chú Tài.
Chú Tài cầm lấy thẻ chứng minh của Đường Kim rồi sau đó trả lại cho hắn:
- Tôi mới vừa tra xe qua thì quả thật chiếc xe này hiện tại đã đăng ký tên của cậu nhưng mà chủ cũ của chiếc xe này đang trên đường đến đây, nếu như mà cậu không có ý kiến gì thì vui lòng chờ đợi ở đây một lát, cùng nói chuyện với chủ cũ của chiếc xe này, đem mọi chuyện nói rõ ràng. - Không thành vấn đề, tôi cũng đang muốn đợi tên gia hỏa không chịu giữ lời kia đến đây để tính sổ một trận.
Đường Kim liền một lời đáp ứng.
- Cảnh sát thúc thúc, xe này thực là của hắn a?
Vẻ mặt của Tiếu Thiền tỏ ra không tin.
- Là của hắn.
Chú Tài gật gật đầu.
Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi gọi là tiểu Trương kia liền lặng lẽ im hơi lặng tiếng, trong ánh mắt nhiều ít có chút không cam lòng, còn có chút ghen tị, người này thật sự là phú nhị đại sao? - Oa, lại là một chiếc Lamborghini kìa.
Đột nhiên Tiếu Thiền khoa trương kêu lên một tiếng, nghe tiếng kêu của Tiếu Thiền thì mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một chiếc Lamborghini màu đen, đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía bên này.
Tuy rằng còn cách xa nhau mấy trăm mét nhưng mà Đường Kim cũng nhận ra, tên lái xe không phải là ai khác, mà chính là Lâm Thiên Hùng.
Lâm Thiên Hùng lái rất nhanh, trong nháy mắt thì chiếc Lamborghini đã liền xuất hiện cách mọi người không đến trăm mét, mà đúng lúc này đột nhiên Lâm Thiên Hùng lại nhảy lên, rồi lấy một tư thế tiêu sái xuất hiện ở trên không trung. - Oa, rất đẹp trai a.
Tiếu Thiền nhìn thấy Lâm Thiên Hùng đang ở trên không thì thấp giọng nói nhỏ một câu.
- Mau tránh ra.
Đột nhiên chú Tài rống lên một tiếng, trong giọng nói có hiện ra vẻ hoảng hốt.
- A.
Tiếu Thiền kêu lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên nàng phát hiện được, tuy rằng nam tử kia đã rời khỏi chiếc Lamborghinikia nhưng mà chiếc Lamborghini kia vẫn không có tắt máy, thậm chí là tốc độ cũng không giảm, chiếc Lamborghini này đang phóng với vận tốc 300km/h, vọt về phía bọn họ.