Chương 89: Tìm Giáo Viên Chủ Nhiệm Của Cậu Tâm Sự

Tiểu Đậu Nha thở hổn hển chạy tới:

- Anh Đường Tinh, không tốt, Đỗ Kiến Phi, cậu ta...cậu ta...

Thân thể mảnh mai Tiểu Đậu Nha vừa mới chạy tới quá nhanh thế cho nên có chút hết hơi, nói nửa ngày cũng không nói ra tới cùng là chuyện gì.

- Tiểu Đậu Nha, ngừng lại trước đi đã, nói chậm một chút.

Tần Thủy Dao nhịn không được mà mở miệng nói, nàng cũng có chút kỳ quái, tuy rằng bây giờ mỗi lần nhìn thấy Đường Kim thì nàng liền nghĩ đến muốn mắng tên gia hỏa này, nhưng mà cảm giác của nàng đối với Tiểu Đậu Nha cũng không tệ. Lúc nãy thì Tiểu Đậu Nha còn đến lớp của Đường Kim để tìm Đường Kim, còn vào lớp học để tìm nàng thế cho nên nàng mới đi ra ngoài giúp Tiểu Đậu Nha tìm Đường Kim.

Đường Kim cũng nhịn không được nữa hỏi một câu:

- Đỗ Kiến Phi lại bị người ta đánh sao?

- Không, không phải.

Cuối cùng thì Tiểu Đậu Nha cũng mở miệng nói:

- Anh Đường Tinh, sáng nay thì Đỗ Kiến Phi đã xuất viện nhưng mà cậu ta vừa mới tới trường học thì giáo viên chủ nhiệm của cậu ta đã nói cho cậu ta biết rằng cậu ta đã bị đuổi học, hiện tại thì Đỗ Kiến Phi đang ở khu giảng đường, em sợ cậu ta....muốn nhảy lầu. - Chỉ bị đuổi học mà thôi, chuyện thật tốt a, tôi cũng đang muốn được đuổi học nè, mà chuyện này cũng đáng để nhảy lầu sao?

Bộ dạng Đường Kim không cho là đúng.

- Đường Kim chết bầm, cậu cho rằng người nào cũng giống như cậu sao? Cũng đều có đầu óc có vấn đề như cậu à?

Tần Thủy Dao tức giận nói.

- Đồ ngốc, cô mới là người có đầu óc có vấn đề, cô không phải đầu óc có vấn đề thì tại sao cô lại là một kẻ ngốc?

Đường Kim không nhanh không chậm nói.

- Đường Kim cậu là heo, không được gọi tôi là đồ ngốc.

Nghe Đường Kim cứ nói mình là đồ ngốc thì cuối cùng Tần Thủy Dao liền nổi điên, hét lớn lên.

- Đồ ngốc, đừng tức giận như vậy nha, cười cho đại gia một cái coi nào.

Đường Kim cười hì hì nói.

- A láo, đừng chạy....

Tần Thủy Dao thét chói tai liền hướng Đường Kim vọt tới:

- Đường Kim chết bầm, tôi muốn giết cậu.

Đường Kim lại lôi kéo Tiểu Đậu Nha bước nhanh rời đi:

- Đi thôi, chúng ta đi coi thử có phải thật sự Đỗ Kiến Phi muốn nhảy lầu hay không?

Đến lúc này, Tần Thủy Dao liền lập tức mất đi đối tượng có thể phát tiết, chỉ tức giận mà đứng đó dậm chân.

Cả hai người cảnh sát bảo vệ cho Tần Thủy Dao cũng cảm thấy có chút bất bình cho Tần Thủy Dao, Đường Kim tên này thật sự là rất không biết thương hương tiếc ngọc.

Khu giảng đường của Ninh Sơn Nhị Trung có sáu tầng, nhưng mà học sinh ở trong này cũng đã lên đến gần năm nghìn học sinh, tất cả mọi học sinh đều học trong trong tòa nhà này, bình thường thì cũng có học sinh lên sân thượng để đứng chơi, nhà trường cũng đã từng khóa cửa sân thương nhưng mà khóa không được bao lâu thì đều bị những học sinh đập phá, dần dà thì trường học cũng không quản nữa. Nhưng mà thì ngày thường cũng có một ít bảo vệ đi tuần trên này, để xem thử có học sinh nào lên đây trốn tiết hay không.

Lúc Đường Kim và Tiểu Đậu Nha đi lên sân thượng của Giáo Học Lâu thì chỉ thấy trên này có một mình Đỗ Kiến Phi, lúc này thì Đỗ Kiến Phi đang nắm lan can nhìn xuống sân vận động ở phía bên dưới, mà sân vận động lúc này cũng có mấy người đang đá banh còn có mấy học sinh đang học tiết thể dục nữa. - Đỗ Kiến Phi.

Tiểu Đậu Nha có chút lo lắng kêu một tiếng.

Nghe được giọng nói của được Tiểu Đậu Nha thì Đỗ Kiến Phi xoay người lại, sau đó trên khuôn mặt của hắn nở ra nụ cười miễn cưỡng:

- Đường Kim, Tiếu Ngọc Đình, các cậu tới rồi.

Thấy vẻ mặt lo lắng của được Tiểu Đậu Nha thì Đỗ Kiến Phi lại cười cười:

- Tiếu Ngọc Đình, đừng lo lắng, tớ sẽ không nhảy lầu mà tự sát đâu, tớ không có yếu ớt như thế, tớ chỉ muốn đứng ở trên này để ngắm phong cảnh trường học một chút thôi. - Bị đuổi học thì có cái gì mà phải nhày lầu, tôi đang rất muốn bị đuổi học đây này, đáng tiếc là lão già hiệu trưởng kia sẽ không đuổi học tôi.

Đường Kim ngáp một cái, hiển nhiên đối với chuyện này thì hắn có chút không cho là đúng, hơn nữa đối với chuyện của Đỗ Kiến Phi thì hắn cũng chẳng quan tâm chút nào. - Đường Kim, tôi không giống với cậu, tôi không có bản lãnh gì cả, tôi chỉ biết đọc sách, nếu như tôi bị đuổi học rồi thì cũng chỉ có thể đến mấy vùng duyên hải để tìm nhà máy nào rồi vào đó làm thôi.

Đỗ Kiến Phi lắc đầu:

- Cậu là một người có bản lĩnh, tuy rằng trước đây bản thân tôi không có biết cậu nhưng mà hiện tại thì cậu cũng không phải là người bình thường, đối với cậu mà nói thì cho dù không đọc sách đi chăng nữa thì cậu cũng có một tiền đồ tốt. Nhưng mà đối với tôi mà nói thì đi chính là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh của mình. - Đỗ Kiến Phi, cậu cũng đừng có qua lo lắng, hiện tại thì giấy thông báo quyết định đuổi học cậu vẫn còn chưa có, nói không chừng vẫn còn có cơ hội..

Tiểu Đậu Nha an ủi.

Đỗ Kiến Phi lắc đầu:

- Tiếu Ngọc Đình, cậu có chút không rõ. Trước kia thì tớ cũng giống như cậu, tớ chỉ cần thành tích học tập tốt nên đối với mọi chuyện tớ đều không sợ nhưng mà bây giờ thì tớ mới chính thức hiểu được. Trần Quân nói rất đúng, hắn không cần động thủ vẫn có thể dễ dàng giáo huấn tớ một trận, lần đánh nhau này rõ ràng là do đám người Trần Quân kia chủ động khiêu khích trước, hơn nữa là ba người bọn hắn đánh một mình tớ. Nhưng mà thầy chủ nhiệm kia của tớ lại nói rằng là do tớ chủ động đánh trước, nên phải đuổi học tớ, mà Trần Quân bọn hắn thì một chút việc đều không có. Kỳ thật thì nguyên nhân cũng rất đơn giản, tớ chỉ là một tên học sinh nghèo đến từ nông thôn, có trong người dăm bảy đồng. Mà bọn hắn chính là những kẻ có tiền, đấu với bọn hắn thì tớ chỉ là kẻ mang thiệt vào người mà thôi. - Mấy tên kia không bị cảnh sát bắt sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

Đường Kim có chút ngạc nhiên, hỏi.

- Bắt rồi, bất quá đêm qua đã thả bọn chúng ra rồi.

Đỗ Kiến Phi có chút bất đắc dĩ:

- Trong nhà của Trần Quân có quan hệ.

- Thầy chủ nhiệm của cậu cũng có chút qua đáng, làm sao có thể tùy tiện đuổi học cậu đượ chứ?

Tiểu Đậu Nha tức giận bất bình, sau đó nàng quay đầu nhìn Đường Kim:

- Anh Đường Tinh, bây giờ chúng ta phải làm sao đâu, thật vất vả lắm thì Đỗ Kiến Phi mới có thể thi được vào trường Ninh Sơn Nhị Trung này, nhưng mà bây giờ đi học chưa đến một tuần mà cậu ấy đã bị đuổi học, nếu như việc này để cho cha mẹ cậu ta biết thì...chúng ta nên làm gì bây giờ đây? - Tớ sẽ không để cho cha mẹ tớ biết chuyện này.

Trên mặt của Đỗ Kiến Phi nở ra nụ cười chua sót:

- Tớ sẽ đến vùng duyên hải để làm công, bất quá, Tiếu Ngọc Đình, tớ hy vọng cậu có thể giữ bí mật này giúp tớ, đừng để cho cha mẹ tớ biết.

- Đỗ Kiến Phi, trước tiên cũng đừng có làm ra quyết định như vậy, chắc chắn là anh Đường Tinh có thể có biện pháp giúp cậu.

Đối với Đường Kim thì Tiểu Đậu Nha có một loại tín nhiệm mù quáng, , ở nàng trong mắt, Đường Kim chính là không gì là làm không được.

Nói xong câu đó, Tiểu Đậu Nha liền mở to đôi mắt của nàng ra nhìn vào Đường Kim:

- Anh Đường Tinh, anh có biện pháp nào giúp Đỗ Kiến Phi không phải bị đuổi học không? Em nghe người ta nói một ngày anh còn trốn ba tiết học, còn đắc tội với giáo viên nữa nhưng mà anh cũng không bị đuổi học a.

Đường Kim thật không muốn quản chuyện tình của Đỗ Kiến Phi đáng tiếc là Tiểu Đậu Nha lại không giống như Đường Kim, nàng luôn tỏ ra tốt bụng với đồng hương thế cho nên Đường Kim cũng không thể mặc kệ làm ngơ được, hắn chỉ đành phải gật đầu: - Kỳ thật thì biện pháp là có, tôi với lão hiệu trưởng kia coi như là cũng có quen biết với nhau chỉ cần tôi đi nói với lão hiệu trưởng một tiếng thì hẳn là không có chuyện gì. - Thật sự sao? Vậy thì chúng ta mau đi tìm hiệu trưởng đi.

Tiểu Đậu Nha vội vàng nói mà ánh mắt của Đỗ Kiến Phi cũng tỏ ra mong đợi mà nhìn vào Đường Kim.

- Tôi không thể nào đi tìm lão hiệu trưởng được, tôi cảm thấy được cũng không cần phải tìm lão hiệu trưởng làm gì.

Đường Kim lại không nghĩ như thế:

- Kỳ thật thì hiện tại tôi còn có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.

- Biện pháp gì?

Tiểu Đậu Nha vội vàng hỏi

Đường Kim không trả lời vấn đề của TIểu Đậu Nha mà nhìn về phía Đỗ Kiến Phi, hỏi:

- Biết thầy chủ nhiệm của cậu hiện tại đang ở đâu không?

- Biết, tiết cuối cùng của chúng tôi chính là do lão ta dạy.

Đỗ Kiến Phi trả lời:

- Lão ta chính là thầy dạy Vật Lý.

- Vậy thì đi thôi.

Đường Kim duỗi lưng một cái:

- Tìm thầy chủ nhiệm của cậu tâm sự một lát đi.