Tiểu Vương đã rời khỏi bàn, vẻ mặt phẫn nộ, thậm chí có chút dữ tợn, kỳ thật ngồi với hắn còn có một đôi nam nữ nhưng bọn họ không đứng dậy, bọn họ rất quen Tiểu Vương này, biết hắn có sở thích biến thái là đi ăn hay đi chơi đều rất hoan hỉ sờ mông nữ phục vụ.
Những năm gần hắn đắc thủ vô số lần, đây là lần đầu tiên bị người ta tát, không nổi điên mới lạ.
- Tôi không đánh anh, là anh đụng phải tay tôi! Lá gan Tiếu Ngọc Khiết thật sự không nhỏ, quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Vương, thoạt nhìn không hề sợ hãi.
- Tiện nhân, mày muốn chết! Tiểu Vương thẹn quá thành giận, đã mở miệng nói tục, muốn ra tay.
- Ngon thì tới đây, tưởng có anh rể làm đồn trưởng thì to lắm sao, tôi không sợ! Tiếu Ngọc Khiết nắm lấy cái ghế kéo ra, giống như muốn đập người.
Hoàng Tương Tương vừa lặng lẽ nói cho Tiếu Ngọc Khiết, gia hỏa họ Vương này thì không có gì nhưng anh rể hắn chính là đồn trưởng đồn công an thành bắc, nếu làm to chuyện ra thì không ổn, dù gì Tiếu Ngọc Khiết cũng chỉ mới mười lăm tuổi, đúng là sử dụng lao động trẻ em, truy cứu thì chắc chắn không hay.
- Em gái Tiếu Ngọc Đình to gan thật! Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói.
- Mình có phải nên nghiên cứu to gan và ngực bự có liên quan gì không nhỉ? Đường Kim hì hì cười, nhìn chằm chằm vào ngực Hàn Tuyết Nhu: - Honey, chắc chắn là em còn to gan hơn!
Hàn Tuyết Nhu kiều mị liếc Đường Kim một cách xem thường: - Anh có muốn giúp cô bé không đó? Linh tỉ còn đang chờ...
- Không sao, bọn họ không chờ được thì có thể đi trước mà. Đường Kim chẳng hề để ý nói, hắn giờ chỉ muốn về nhà đóng phim với Hàn Tuyết Nhu, kiểu phim mãnh liệt như thế mới là thể loại hắn yêu nhất.
- Anh đừng mượn cớ không đi, anh không đi thì em đi một mình, anh cứ về trước cũng được. Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, hiển nhiên là đã hiểu được ý đồ của Đường Kim.
Đường Kim đang muốn nói gì đó đột nhiên hắn nghe Tiếu Ngọc Khiết nói một câu làm hắn nghẹn họng nói không nên lời
Mười giây trước đó.
Tiểu Vương phách lối kêu la: - Anh rể ta là đồn trưởng thì sao? Mày giỏi thì có một anh rể làm đồn trưởng đi, tao sẽ quỳ xuống xin lỗi mà, không thì quỳ xuống cho lão tử!
Sau đó, Tiếu Ngọc Khiết nói một câu làm Đường Kim khiếp sợ: - Đồn trưởng thì đã sao? Anh rể tôi là Đường Kim, đồn trưởng là cái gì?
Hàn Tuyết Nhu cũng kinh sợ, nàng dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim: - Anh là anh rể cô bé?
Cách đó không xa, Hàn Tiểu Linh cùng Hà Diệu Tổ cũng dùng quái dị nhìn Đường Kim, hai người cũng giật mình, chẳng trách Đường Kim không đi!
Đường Kim cảm giác mình thực vô tội, hắn thật không phải là anh rể Tiếu Ngọc Khiết a, Tiểu Đậu Nha mặc dù có gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt to tròn, nhưng cô bé ăn uống không đầy đủ, dáng người như mầm đậu, thật sự không làm cho hắn có bất cứ ý đồ gì được.
- Anh rể mày là Đường Kim? Tiểu Vương kia cười ha ha: - Sao mày không nói luôn anh rể mày là Đường Dần đi! (*Đường Dần: Đường Bá Hổ, không biết nữa thì google thần công nhé)
- Đó mới là anh rể anh! Tiếu Ngọc Khiết căm tức nói: -Tôi cảnh cáo anh, đừng khi dễ tôi, anh rể tôi biết thì anh xong đời, anh rể anh cũng xong đời!
- Đừng lấy Đường Kim ra làm tao sợ, lão tử không dễ dọa, coi như Đường Kim đến đây lão tử cũng sẽ không buông tha mày! Tiểu Vương biết Đường Kim là ai, thậm chí đã từng gặp Đường Kim, bất quá hiển nhiên là hắn không tin nha đầu này có quan hệ gì với Đường Kim, Đường Kim là ai mà em vợ hắn phải ở đây làm phục vụ? Đánh chết hắn cũng không tin a!
- Đường Kim ở đây anh cũng sẽ không buông tha? Một giọng nói đột nhiên vang lên: - Anh giữ lời chứ?
- Lão tử nói chuyện đương nhiên giữ chữ tín, Tiểu Vương ta đã nói là... Là... Là... Tiểu Vương cơ hồ không do dự trả lời, rất hung hãn, nhưng chưa kịp nói hết hắn đã thấy một thiếu niên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt dị thường, trở nên cà lăm nói không hết câu. Lúc này hắn đang nghi mình gặp quỷ, sao lại c.m.n trùng hợp như vậy?
- Anh nói được thì sao? Dĩ nhiên người nói là Đường Kim, tuy rằng hắn cảm thấy mình vô tội, nhưng em gái Tiểu Đậu Nha có phiền toái, hắn dĩ nhiên không thể không quản.
- Ta... Ta đã nói, là, là là đánh rắm, đúng vậy, là đánh rắm! Tiểu Vương buồn rười rượi: - Ngài, ngài coi như là cái rắm, đừng tính toán...
Bốn phía vô số người trợn mắt há hốc mồm, này, chuyện gì xảy ra vậy?
Còn Tiếu Ngọc Khiết hưng phấn dị thường kêu một tiếng: - Anh Đường Tinh!
Vốn cách xưng hô này độc quyền thuộc về Tiểu Đậu Nha, bất quá Tiếu Ngọc Khiết nghe được Tiểu Đậu Nha gọi như thế nên cô bé cũng gọi như vậy.
- Anh thật sự là làm tôi quá thất vọng. Đường Kim nhìn Tiểu Vương nói: - Làm người phải có chữ tín, làm sao anh nói lại không tính đây? Anh tuyệt đối không thể buông tha cô bé, ít nhất cũng phải dùng cái mông gặp mặt tay cô bé vài cái chứ!
- Dạ dạ dạ, đại ca em sai rồi, bất quá không cần ô uế tay nàng, để em tự ra tay... Tiểu Vương mặt như mướp đắng nói, sau đó vừa tự bạt tai mình vừa nhìn phản ứng của Đường Kim lại vừa oán thán, sao lại để em vợ đến đây làm việc a, sao trời không đánh chết thằng cờ hó này đi!
Nhìn Tiểu Vương tự tát mình, đến Tiếu Ngọc Khiết cũng choáng váng, anh Đường Tinh lợi hại như vậy? Nàng cũng chỉ là nghe tỷ tỷ nói Đường Kim rất lợi hại, hơn nữa tận mắt nhìn Đường Kim đánh ông chủ vô lương mà không sao. Nhưng nàng thật không nghĩ tới Đường Kim uy lực lớn như vậy, không cần động thủ khiến người ta sợ như vậy.
Nhưng có một phục vụ, quái dị nhìn Đường Kim, thầm nghĩ người này nãy thì làm một tên côn đồ Hoắc gia võ quán sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, bây giờ thì khiến cậu em vợ của đồn trưởng tự bạt tai mình, đây quả thực là tuyệt thế hung nhân a!
- Được rồi, nhìn anh biết điều như vậy, tôi cho anh một cơ hội. Đường Kim cũng không quá để ý, dù sao hắn và Tiếu Ngọc Khiết không có quan hệ gì đặc biệt: - Sau này an toàn của cô bé giao cho anh, cẩn thận đừng để đầu anh đụng phải tay tôi!
- Tạ ơn lão đại nhiều, tạ ơn lão đại nhiều! Tiểu Vương nhất thời vui mừng quá đỗi, lúc trước thấy mình xui xẻo, giờ lại thấy mình quá may mắn, có thể toàn thân trở ra dưới tay Đường Kim, đúng là siêu cấp may mắn a!