Chương 384: Các Ngươi Cút Đi!

- Ngươi là ai?

- Sao ngươi dám nói vậy với tổ trưởng Canh?

Hai tiếng quát giận dữ của hai người đi cùng tổ trưởng Canh vang lên giống như hận không thể nhào tới dùng tay tiếp xúc thân mật với Đường Kim vậy.

- Di, hai người các ngươi đúng là tình thâm ý trọng với người đàn bà mặt bánh bao này a! Đường Kim ngạc nhiên.

- Ngươi câm miệng cho ta! tổ trưởng Canh căm tức nhìn Đường Kim: - Ta là tổ trưởng tổ điều tra ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Canh Hồng, ngươi là ai? Ai cho ngươi quyền nói hươu nói vượn ở đây?

Tần Khinh Vũ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Đường Kim rất khá, nhanh chóng đáp trả lại Canh Hồng những gì vừa nói với nàng.

- Ai thèm quản ngươi là Canh Hồng hay là Canh Lục, tóm lại là xéo ngay đi cho ta! Đường Kim trừng mắt nhìn Canh Hồng, cô ta xấu thì không sau nhưng nhìn thấy ghét thì đúng là có tội.

- Khẩu khí không nhỏ, để ta xem ngươi có can đảm ngăn cản chúng ta thi hành công vụ không nào? Canh Hồng giận quá hóa cười: - Tần Khinh Vũ, cô đã không phối hợp thì tôi bắt buộc phải đưa cô đi.

Vung tay lên, Canh Hồng quát một tiếng: - Đem cô ta đi!

Hai người đàn ông nghe được mệnh lệnh thì nhào tới như sắc lang thấy mỹ nữ chứ không phải nhân viên công vụ bắt người vậy.

Đương nhiên, Tần Khinh Vũ cao quý ưu nhã như vậy có thể khiến người ta thấy cảm thấy sôi máu muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi cũng là bình thường thôi.

Bất quá trên đời đâu phải cứ nghĩ gì là làm nấy được, khi hai người này cách Tần Khinh Vũ hai mét thì Đường Kim đã ra tay.

Chính xác mà nói là Đường Kim xuất cước, hắn đá nhanh hai cước đá hai người này ngã xuống đất rồi, sau đó một cước đạp ngay giữa hai chân một người làm hắn lăn lộn trên sàn.

- A... Trong tiếng kêu gào thảm thiết người này trự tiếp lăn ra khỏi phòng khách.

- Các ngươi đã không phối hợp, vậy ta cũng chỉ đành dùng biện pháp cứng rắn thôi à. Đường Kim nói rồi đá một cước vào người đàn ông còn lại.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết người đàn ông này cũng rất phối hợp lăn khỏi phòng.

Quay đầu lại nhìn Canh Hồng, Đường Kim lười biếng hỏi: - Này bà mặt bánh bao lục lục hồng hồng gì đó, bà muốn tự cút hay để tôi giúp nào?

- Ngươi...ngươi lại dám... Canh Hồng dùng tay chỉ Đường Kim, sắc mặt có chút tái nhợt, tức giận, hơn nữa là khó có thể tin.

Canh Hồng công tác nhiều năm ở Ban Thanh tra Kỷ Luật, những năm gần đây cô ta điều tra một đống quan chức cấp cao, bọn họ trước mặt cô cũng phải thành thành thật thật, điều này làm cô ta ngày càng kiêu căng, cô không ngờ có người dám ra tay với mình

Đường Kim đá một cước tiễn Canh Hồng ra gặp hai đồng nghiệp.

- Lười nói lời vô nghĩa với bà! Đường Kim không có tâm tình dây dưa với bà mặt bánh bao này, đá luôn một cước cho xong chuyện.

Quay đầu nhìn Tần Khinh Vũ, Đường Kim có chút buồn bực hỏi: - Khinh Vũ tỷ tỷ, em nghe nói Hạ Ngọc Thư đang bị điều tra nhưng chuyện này mắc mớ gì đến chị vậy?

- Chị qua lại với Hạ Ngọc Thư không ít, nên có ít tin đồn, Ban Thanh tra Kỷ Luật kia điều tra Hạ Ngọc Thư mấy ngày nhưng không có chứng cứ gì nên chuyển sự chú ý sang chị. Tần Khinh Vũ đơn giản giải thích một chút: - Bọn hắn yêu cầu chị tố cáo Hạ Ngọc Thư nhận hối lộ, chỉ cần làm thế sẽ không tố cáo chị, nhưng chị đã làm sai bao giờ đâu mà tố.

- Ngững người này là muốn chỉnh Hạ Ngọc Thư còn muốn chỉnh cả chị sao? Đường Kim hỏi, nếu mục tiêu của bọn họ là Hạ Ngọc Thư thì không sao, nhưng nếu liên quan đế Tần Khinh Vũ thì phải quan tâm hơn đấy.

Tần Khinh Vũ nao nao, thoáng suy tư một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: - Theo lý thuyết hẳn không phải hướng về chị, nếu không thì họ sẽ không thể không biết đến sự tồn tại của em được.

- Đầu năm nay, người ngu sao mà nhiều vậy! Đường Kim có chút cảm khái.

Cảm khái xong, Đường Kim liền nói đến chính sự: - Đúng rồi, Khinh Vũ tỷ tỷ, chị lên đây với em một chút.

Đường Kim nói xong liền đi nhanh lên lầu, bước về phòng ngủ của hắn, Tần Khinh Vũ tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng cũng đi cùng.

-Đường Kim, sao vậy? Tần Khinh Vũ nhẹ giọng hỏi.

- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị xem cái vòng tay của em nè. Đường Kim đưa tay trái ra: - Em vừa phát hiện vòng tay này rất đặc biệt, không thể để người khác nhìn thấy được, ở đây có nhiều tấm ảnh có nó nên em phải cất đi.

- Được. Tần Khinh Vũ tuy rằng không rõ vòng tay có cái gì đặc biệt, nhưng nàng vẫn lập tức đồng ý: - Để chị hủy đi!

Nghĩ nghĩ, Tần Khinh Vũ lại bổ sung: - Để chị dặn Dao Dao nữa.

Đường Kim gật đầu, hủy đi là tốt nhất, lúc nãy hắn không nói vì sợ Tần Khinh Vũ không đồng ý, nàng chủ động là tốt nhất.

Ngoài cửa biệt thự Tần gia, Canh Hồng đang gọi điện thoại.

- Tần Khinh Vũ không chỉ có không phối hợp điều tra, còn dám dùng bạo lực tập kích chúng ta, Lâm Tân Minh, anh phải lập tức bắt cô ta lại! Canh hồng rống lên vào điện thoại, xem ra cô ta rất thân quen với cục trưởng mới nhận chức rồi.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tân Minh trầm mặc một chút, sau đó mới hỏi: - Canh Hồng, người đánh cô có phải là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi?

- Lâm Tân Minh, sao anh biết? Canh Hồng ngẩn ra, đến giờ cô ta còn chưa biết tên người đó mà.

Lâm Tân Minh trầm ngâm một lát rồi nói: - Canh hồng, người kia, tôi không bắt được, nếu cô muốn bắt thì báo lên tỉnh đi chứ cả Ninh Sơn này không ai dám động vào hắn đâu.

- Anh nói cái gì? Anh không bắt được? Anh là cục trưởng cục công an mà một người cũng bắt không được sao? Canh hồng dị thường phẫn nộ, đến cuối cùng rõ ràng gầm hét lên: - Anh là đã là cục trưởng rồi mà vẫn là phế vật vậy sao?

Canh Hồng đỏ mặt cúp điện thoại: - Tuấn Sơn, ta bị người đánh, mang ít người tới giúp ta trút giận!