Chương 383: Báo Cáo Với Tôi!

- Đã rõ, cục trưởng. Đường Thanh Thanh vội vàng lên tiếng, trong lòng đã có chút không cho là đúng, từ chuyện hôm qua ở Thiên Kiêu đại tửu điếm nàng đã có địch ý với Lâm Tân Minh, mặc dù thoạt nhìn hắn không cố ý nhắm vào nàng, sau khi Lâm Hoan bị đưa vào bệnh viện cũng không tra tiếp nhưng càng như thế nàng càng hoài nghi.

Trên thực tế, tuy rằng hôm qua là Lâm Hoan chọc nàng nhưng thực tế thì nàng nghi ngờ Lâm Tân Minh hơn bởi vì hai người này đều mới tới, sao tự nhiên chọc vào nàng?

Có thể đầu óc Lâm Hoan có vấn đề chọc vào nàng, hoặc căn bản không biết quan hệ giữa nàng với Đường Kim, nhưng khi hắn bị Đường Kim đánh vào viện mà Lâm Tân Minh đến một câu cũng không hỏi chứng minh Lâm Tân Minh rất rõ chuyện của nàng, cũng biết về Đường Kim.

Một cục trưởng mới đến mà hiểu rõ nàng như vậy có lẽ là hắn xứng với chức vụ, nhưng Đường Thanh Thanh lại thấy hắn đã sớm tìm hiểu rõ về nàng và Đường Kim hơn, điều này nghĩa là hắn đến đây làm cục trưởng tám phần là nhắm vào nàng và Đường Kim.

- Tôi không phải là người ngoài Đường Kim đã có chút mất hứng nói, người kia chính là cục trưởng mới?

Tuy rằng ngày hôm qua Đường Thanh Thanh nói nàng yêu công việc hiện tại nhưng nếu không phải hắn điều nàng về lại đội trọng án thì nàng phải chịu vất vả như thế này sao?

Đường Thanh Thanh không cho Đường Kim xen vào nhưng nếu người ta tự chủ động tìm đến thì hắn phải thay Đường Thanh Thanh xả giận chứ.

- Cậu là bạn trai của Đường Thanh Thanh? Lâm Tân Minh giả bộ không biết Đường Kim, nghiêm túc nói: - Cảnh sát chúng tôi có nguyên tắc giữ bí mật, trong khi tra án dù là ai cũng không thể luận đàm...

Một tờ giấy chứng nhận xuất hiện trước mặt Lâm Tân Minh cùng với giọng nói mất hứng của Đường Kim: - Nếu như vậy thì ông báo cáo vụ án với tôi đi!

Vẻ mặt Lâm Tân Minh khẽ biến, không ít người đang quan sát từ xa cũng cảm thấy vui vẻ theo chuẩn cười trên đau khổ của người khác.

- Rõ! Lâm Tân Minh lập tức khôi phục sắc mặt, bắt đầu cung kính kể lại: - Vụ án phát sinh khoảng mười hai giờ đêm qua...

Lâm Tân Minh tỉ mĩ kể lại mất chừng mười phút nhưng vào tai Đường Kim chả được bao nhiêu, toàn lời vô nghĩa, nói mãi cũng không thấy tung tích hung thủ đâu.

Bất quá, Đường Kim bây giờ chỉ muốn hắn báo cáo mà thôi, cục trưởng mà to à? To bằng bố sao?

Thành viên tổ trọng án cũng rất thoải mái, Lâm Tân Minh mới tới mấy ngày đã đắc tội không ít người, bây giờ thấy hắn bị Đường Kim chỉnh dĩ nhiên ai cũng cao hứng rồi.

- Được rồi, tiếp tục tra án đi, có tin tức gì nhớ rõ nói cho Đường Thanh Thanh, để cô ấy báo cáo với tôi. Nghe xong Lâm Tân Minh nói, Đường Kim mới phất tay đuổi hắn đi.

- Rõ! Lâm Tân Minh vừa xoay người, nụ cười trên mặt liền biến mất

Hắn vốn chỉ muốn thử một chút không ngờ Đường Kim lại khó đối phó đến vậy.

- Quả thật không thể đối kháng chính diện với hắn. Lâm Tân Minh tự nói với mình, sau đó sắc mặt lại khôi phục bình thường.

- Thanh tỷ, chị muốn về một lát không? Đường Kim chuyển sự chú ý sang Đường Thanh Thanh.

- Thôi, đỡ người khác nói chị lạm quyền. Đường Thanh Thanh lại ngáp một cái: - Tiểu đệ, mang giúp chị một ly cà phê đi!

- Được rồi. Đường Kim nhanh chóng rời đi, chỉ vài phút sau đã đem một ly cà phê quay lại.

Đường Thanh Thanh uống vội rồi đuổi người: - Tiểu đệ, hay là em đi đi, em ở đây chị không thể làm việc được.

- Thanh tỷ, nếu nghi ngờ ai thì báo tên cho em nhé. Đường Kim cũng không tính ở lại.

- Ừ! Đường Thanh Thanh gật gật đầu.

Mấy phút đồng hồ sau, Đường Kim liền rời khỏi phố cổ đi đến biệt thự Tần gia.

Bởi vì nghi ngờ chuyện nhà họ Cổ có quan hệ với vòng tay của hắn, Đường Kim nghĩ nên nhắc nhở Tần Khinh Vũ một tiếng, mà hắn nhớ ảnh trong phòng hắn có chụp chiếc vòng tay, Tần Thủy Dao cũng từng hỏi hắn về chiếc vòng tay cho nên hắn phải hủy mấy tấm ảnh kia và nhắc nhở Tần Khinh Vũ cho chắc chắn.

Trừ chuyện đó ra thì chủ yếu là Đường Kim rất hoài niệm Tần Khinh Vũ cao quý xinh đẹp.

Dùng cái chìa khóa mở cửa, Đường Kim liền nhíu mày, trong biệt thự còn có những người khác?

Đường Kim nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng khách, sau đó liền thấy trong phòng khách, ngoại từ Tần Khinh Vũ ra còn có hai nam một nữ, ba người này ăn mặc lịch sự nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Tần Khinh Vũ đều không tốt.

- Tần Khinh Vũ, khi chúng tôi đang khách khí thì cô hãy hợp tác, nếu không đến khi chúng tôi đưa cô đi thì cô không tự quyết được nữa đâu! Người nói là người lớn tuổi nhất, cũng là phụ nữ duy nhất, một người phụ nữ trung niên mặt bánh bao.

- Tổ trưởng Canh, tôi đã nói rõ ràng tôi và Hạ thị trưởng là bạn bè bình thường, cô còn muốn tôi hợp tác thế nào nữa? Tần Khinh Vũ thản nhiên nói: - Chẳng lẽ tôi phải theo ý các vị, vu cáo ông ấy nhận hối lộ mới là phối hợp sao?

- Tần Khinh Vũ, cô đừng cố phản kháng, chúng tôi cho cô cơ hội sửa sai làm lại cuộc đời, nếu không kết cục của cô không khá hơn Hạ Ngọc Thư đâu. Tổ trưởng Canh kia cười lạnh: - Thuận tiện nhắc nhở cô một câu, cô đừng tưởng cô tình thâm ý trọng với Hạ Ngọc Thư thì hắn sẽ không bán cô...

- Ngươi có bệnh à? Thanh âm bất mãn cắt đứt lời tổ trưởng Canh: - Khinh Vũ tỷ tỷ đã nói không có gì với Hạ Ngọc Thư, ngươi còn nói hươu nói vượn làm bại hoại thanh danh Khinh Vũ tỷ tỷ thì ta sẽ đập vỡ mồm ngươi!