Diệp Minh Phương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp Liễu Nguyệt, hận không thể cầm kính hiển vi quan sát, nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có cái gì không thích hợp ngược lại bắt đầu ghen tỵ bởi vì khi mình trẻ như Liễu Nguyệt làn da cũng không được như vậy.. - Diệp phó khu trưởng, bây giờ ngài cũng nên mang theo những người này rời khỏi công ty của tôi chứ?
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười.
- Tần Khinh Vũ, cô đừng vội đắc ý!
Diệp Minh Phương nghiến răng nghiến lợi.
- Cô cho là như vậy là mình thắng sao? Tôi cho cô biết không có cửa đâu!
Bỗng nhiên Diệp Minh Phương rống lên:
- Đem tất cả mọi người g đi, mọi đồ vật cũng mang đi hết!
- Diệp Minh Phương, cô điên rồi?
Tần Khinh Vũ không thể ngờ được Diệp Minh Phương còn không bỏ qua.
- Tần Khinh Vũ cô nói không sai, tôi điên rồi!
Diệp Minh Phương tỏ ra điên cuồng.
- Tôi cho cô biết, bắt đầu từ khi con tôi chết, tôi cũng đã điên rồi, giờ đây tôi có gì mà phải sợ, có gì mà phải băn khoăn. Tôi là phó khu trưởng, tôi nói công ty cô có vấn đề thì phải có vấn đề, tôi nói bọn họ tịch thu thì bọn họ phải tịch thu!
Sắc mặt Tần Khinh Vũ khẽ biến:
- Diệp Minh Phương, cô đúng là điên thật rồi!
- Các ngươi còn chờ cái gì, làm nhanh lên không tôi cho các anh chị nghỉ việc hết giờ!
Diệp Minh Phương cũng không để ý đến Tần Khinh Vũ nữa mà rống lên với nhóm nhân viên chấp pháp, cuối cùng nàng lại nhìn một ngườ đan ông trung niên mặc đồ cảnh sát: - Đỗ Tại Sơn, anh còn chờ cái gì? Lập tức bắt Tần Khinh Vũ lại cho tôi!
Đỗ Tại Sơn là phó cục trưởng phân cục Ninh An, lần này Diệp Minh Phương có thể nói là gây chiến, trực tiếp bắt Đỗ Tại Sơn tự mình mang người tới, dù trời mưa to Đỗ Tại Sơn cũng không dám không đến, nếu không lúc nào hắn cũng có thể mất cái ghế này.
Chỉ là nghe được mệnh lệnh Diệp Minh Phương, Đỗ Tại Sơn vẫn do dự một chút, nếu Diệp Minh Phương bảo hắn đi bắt người khác, hắn nhất định sẽ không chút do dự, nhưng bây giờ muốn bắt người là Tần Khinh Vũ hắn lại không thể không do dự, Tần Khinh Vũ cũng không phải là tùy tiện bắt a! - Diệp khu trưởng, này...
Đỗ Tại Sơn thật cẩn thận muốn nói cái gì, lại bị Diệp Minh Phương quát.
Diệp Minh Phương căm tức Đỗ Tại Sơn, ngữ khí lạnh như băng:
- Lập tức bắt người cho tôi, không thì về quê cày ruộng!
- Rõ, Diệp khu trưởng!
Đỗ Tại Sơn biết không thể làm khác được đành quay sang Tần Khinh Vũ.
- Tần tổng, đắc tội, phiền ngài theo tôi tới cục cảnh sát một lát.
- Đỗ Tại Sơn, sao lúc anh bắt tiểu thư không văn nhã như thế! Còng tay cô ta lại, coi như bắt tiểu thư ấy!
Diệp Minh Phương giận dữ hét.
- Diệp Minh Phương, cô đừng quá phận!
Tần Khinh Vũ giận dữ nói, ai cũng có thể thấy Diệp Minh Phương rõ ràng đang muốn hạ nhục Tần Khinh Vũ.
- Tần Khinh Vũ, cô cũng cảm thấy quá đáng sao? Tôi cho cô biết vào sở cảnh sát rồi thì ngay cả tiểu thư cô cũng không bằng!
Diệp Minh Phương lạnh nhạt nhìn Tần Khinh Vũ, ánh mắt càng đậm vẻ điên cuồng.
- Người phụ nữ này chính mình đã không bằng tiểu thư còn mơ mộng được giống người ta.
Một giọng nói uể oải vang lên, Đường Kim và Tần Thủy Dao bước vào.
Chứng kiến Đường Kim, Diệp Minh Phương lại càng phẫn nộ:
- Lại là tiểu súc sinh ngươi? Đỗ Tại Sơn, cũng bắt tiểu súc sinh lại cho tôi!
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em hỏi nè, người phụ nữ có con với người khác sau lưng chồng là nằm ngoài bổn phận của nhân viên chấp pháp?
Đường Kim quay đầu cười hì hì hỏi Tần Khinh Vũ.
- Tiểu súc sinh, ngươi nói hưu nói vượn cái gì?
Diệp Minh Phương rống to.
Tần Khinh Vũ vốn rất tức giận, nhưng nghe Đường Kim hỏi, tâm tình nàng không tự giác tốt hẳn lên, bèn mỉm cười, gật gật đầu:
- Cô ấy là phó khu, tự nhiên là ngoài chức trách.
Tần Thủy Dao không hiểu bèn hỏi:
- Này, cậu hỏi cái này để làm gì?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em muốn nói cho tỷ biết em rất không thích nghe đồ ngốc nói hươu nói vượn, mà em cốn cũng không phải là người cuồng bạo lúc cho nên lúc này tuyệt đối em sẽ không dùng bạo lực.
Đường Kim hì hì cười, sau đó móc trong túi quần một cái giấy chứng nhận rồi đưa ra trước mặt Diệp Minh Phương.
- Ai, vị phó khu tiểu thư làm loạn bên ngoài, cô có nhận ra giấy chứng nhận này không?
- Cái gì thì chứng minh được cài gì, không biết!
Diệp Minh Phương nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đỗ Tại Sơn, tôi lệnh cho anh bắt tiểu súc sinh này lại, anh còn sững sờ làm cái gì?
Đường Kim buồn bực, thật sự là không khuôn phép a, hắn lại bị lão Nhạc lừa rồi, không phải đã nói công chức ngoài cấp phòng đều nhân ra giấy chứng nhận này sao? - Diệp khu trưởng, Diệp khu trưởng, cậu ấy, cậu ấy là...
Sắc mặt Đỗ Tại Sơn đại biến, Diệp Minh Phương không nhận ra này giấy chứng nhận, nhưng Đỗ Tại Sơn hắn sao lại không nhận ra được chứ.
- Bà quản nó là ai sao, lập tức bắt cho bà nếu không bà lột bộ đồ cảnh sát của mày!
Diệp Minh Phương thô lỗ gầm lên.
- Tiểu thư chính là tiểu thư a, trước mắt mọi người còn muốn lột đồ đàn ông.
Đường Kim lắc đầu cảm khái, đột nhiên bạt tai Diệp Minh Phương.
Bành bạch!
Hai cái cái tát vang dội, chấn kinh rồi toàn trường, nhìn thấy hai dấu bàn tay in hằn trên mặt Diệp Minh Phương mà ai cũng sững sờ, tên Đường Kim này chẳng phải vừa nói không dùng bạo lực sao?
Diệp Minh Phương ăn hai cái tát liền sững sờ một chút rồi hoàn toàn nổi điên nhảy về phía Đường Kim:
- Tiểu súc sinh mày lại dám đánh bà? Bà liều mạng với mày... Á!
Đường Kim không chút khách khí đá một cước vào Diệp Minh Phương, Diệp Minh Phương đau đớn ngã xuống đất.
- Bắn chết nó cho bà, bắn chết tiểu súc sinh kia...
Diệp Minh Phương điên cuồng gào thét.
Đường Kim nhìn về phía Đỗ Tại Sơn:
- Này đem người đàn bà này đi đi, ồn ào quá!
Hơn chục nhân viên chấp pháp kỳ quái nhìn Đường Kim, tên này có bị đần không khi dám ra lệnh cho Đỗ Tại Sơn? Nguồn tại http://Truyện FULL
Nhưng một giây sau bọn họ lại kinh ngạc hơn khi Đỗ Tại Sơn cực kỳ cung kính đáp:
- Dạ!
Sau đó Đỗ Tại Sơn không nói hai lời một tay lôi Diệp Minh Phương trên mặt sàn lên, đồng thời nói với cấp dưới:
- Đi theo tôi!
Cũng không quản Diệp Minh Phương còn điên cuồng giãy dụa cùng tức giận mắng mỏ, Đỗ Tại Sơn rất nhanh ra khỏi cửa công ty, sau đó nhét Diệp Minh Phương vào một xe cảnh sát, những người khác cũng nhanh chóng rời đi.
Còn lại mười mấy nhân viên công vụ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời bọn hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vài giây sau bọn hắn liền nhất tề vội vàng rời đi giống như chưa từng xuất hiện.
Trong phòng chỉ còn lại mười mấy mỹ nữ nhìn chằm chằm vào Đường Kim đẹp trai vô đối (dĩ nhiên là khi chưa so sánh với Hùng ca ). Không ai ngờ Đường Kim còn có trò này. - Uy, Đường Kim thối, cậu có giấy chứng nhận gì vậy a? Cho tôi xem nào!
Tần Thủy Dao có chút tò mò đưa tay ra muốn đoạt tờ giấy của Đường Kim.