Tập đoàn Khinh Vũ nằm ở thành tây Ninh Sơn, khu vực lâu đời nhất của thành phố giờ đây là chỗ tập trung phát triển các ngành dịch vụ như quán bar, KTV, thẩm mỹ viện. Dĩ nhiên nổi danh nhất vẫn là tập đoàn Khinh Vũ.
Nguyên bản là thẩm mỹ viện Khinh Vũ sau thăng cấp lên công ty TNHH làm đẹp Khinh Vũ, đến năm ngoài mới đổi tên thành tập đoàn Khinh Vũ.
Rất nhiều người vừa nghe đến tập đoàn liền cho rằng công ty này rất lớn nhưng trên thực tế cũng không phải là như vậy. Trụ sở tập đoàn chỉ là một tòa nhà ba tầng rất phổ biến ở khu đô thị già này.
Nhân công của tập đoàn cũng không nhiều, khách hàng cũng không nhiều bởi vì tập đoàn Khinh Vũ đi theo con đường cao cấp, giá cả cực cao. Phụ nữ bình thường không đủ tài chính để vào, khách hàng ở đây chỉ có phụ nữ có tiền hoặc có đại gia. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Mười mấy năm qua thì thẩm mỹ Khinh Vũ luôn là nơi mọi phụ nữ ở Ninh Sơn mơ ước, tập đoàn luôn phát triển thuận lợi. Nhưng hôm nay một hồi bão táp không báo hiệu trước ập ào tập đoàn.
Hơn mười chiếc xe công vụ cùng mấy chục nhân viên bất ngờ tới muốn niêm phong tập đoàn bởi vì ở đây sử dụng sản phẩm kém chất lượng khiến khách hàng trúng độc nhập viện.
Đó chỉ là bề ngoài mà thôi, kỳ thực những người này đang theo dõi toàn bộ nhân công tập đoàn không cho họ tùy ý hành động chứ không động chạm gì tới đồ đạc trong công tỳ chờ một người đến, đó là Ninh Sơn đệ nhất mỹ nữ - Tần Khinh Vũ. - Tần Khinh Vũ không dám tới sao?
Người bị hỏi là cô gái tóc ngắn vừa quay lại công ty cũng là cửa hàng trưởng kiêm trợ lí của Tần Khinh Vũ – La Ngọc Hoa.
Người hỏi La Ngọc Hoa cũng là một nữ nhân, bà ta là phó khu trưởng khu Ninh An – Diệp Minh Phương cũng là chỉ huy hàng động liên hiệp chấp pháp ngày hôm nay.
- Diệp khu trưởng, Tần tổng có một số việc nên đến muộn một chút, ngài chịu khó chờ một chút.
La Ngọc Hoa cười tươi nhưng trong lòng đầy bất an, rất nhiều người biết Tần Khinh Vũ và Diệp Minh Phương có ân oán cá nhân, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng La Ngọc Hoa cũng biết tin này, biết rõ ràng Diệp Minh Phương đang cố tình gây phiền toái cho Tần Khinh Vũ. - Có chút việc ? Nói đi xem là chuyện gì nào ! Tôi thấy là cô ta sợ rồi.
Diệp Minh Phương cười lạnh một tiếng.
- Tôi cho các người thêm mười phút, nếu Tần Khinh Vũ còn chưa đến thì đừng trách tôi không khách khí.
- Diệp khu trưởng còn có thể nói hai chữ khách khí, thật sự là hiếm có nha.
Giọng nói mê người mang theo chút ý trào phúng vang lên, cũng với đó là một phụ nữ xinh đẹp cao quý bước vào.
Tần Khinh Vũ xuất hiện ở đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm, Diệp Minh Phương và người làm trong tập đoàn đa số cũng là mỹ nữ nhưng đều ảm đạm thất sắc khi Tần Khinh Vũ xuất hiện. - Tần Khinh Vũ, tôi còn tưởng rằng cô không dám xuất hiện!
Diệp Minh Phương lạnh nhạt nhìn Tần Khinh Vũ, trong ánh mắt khó giấu vẻ cừu hận thấu xương.
- Diệp khu trưởng không ngại mưa to đến công ty chúng tôi chỉ đạo sao tôi lại không đến đây!
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười
- Bân .ngoài còn có xe của đài truyền hình, chắc bọn họ cảm động hành vi vất vả của Diệp khu trưởng nên đặc biệt tới ghi hình à?
- Đúng thế thì sao?
Diệp Minh Phương đến gần Tần Khinh Vũ, giảm thấp thanh âm xuống:
- Tần Khinh Vũ, tối hôm nay mọi người ở Ninh Sơn sẽ thấy cô mất hết danh dự, mất công ty, mất con gái, chật vật chui vào xe tù!
- Tôi vốn rất đồng cảm khi cô mất con nhưng bây giờ tôi mới phát hiện cô chẳng có gì đáng để thương cảm cả.
Tần Khinh Vũ cũng không nói lớn, dĩ nhiên nàng cũng không muốn mọi người nghe thấy nhưng có thể thấy rõ sự phẫn nộ khi nghe Diệp Minh Phương nói câu mất đi con gái của nàng. - Tôi không cần cô thương hại!
Diệp Minh Phương nghiến răng nghiến lợi.
- Tần Khinh Vũ, ngàu hôm nay của tôi là do cô hại, bây giờ tôi hai bàn tay trắng tôi sẽ cho cô còn thảm hại hơn tôi.
- Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi, tôi và con gái sẽ luôn sống thật tốt.
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười, bây giờ nàng đã tỉnh táo lại.
- Vậy chờ xem đi!
Diệp Minh Phương hiện lên một ánh mắt đầy oán độc rồi quát lớn:
- Nghi ngờ tập đoàn Khinh Vũ không tuân thủ quy định kinh doanh, sử dụng sản phẩm giả mạo kém chất lượng làm tổn hại nghiêm trọng cho khách hàng mọi người lập tức hành động, đem toàn bộ tư liệu, giữ toàn bộ nhân viên lại, còn tổng giám đốc Tần Khinh Vũ đưa đến cục cảnh sát thẩm vấn!
Hơn chục nhân viên chấp pháp nhận được mệnh lệnh, lập tức liền chuẩn bị hành động, nhưng vào lúc này, Tần Khinh Vũ cũng quát khẽ:
- Dừng tay cho tôi!
Chấp pháp nhân viên nhất thời lại do dự, tuy rằng bọn họ hẳn là nghe lệnh của Diệp Minh Phương nhưng bọn họ cũng không ngốc, ai chẳng biết Tần Khinh Vũ không dễ chọc! - Tần Khinh Vũ cô muốn ngăn cản công vụ đúng không?
Diệp Minh Phương cười lạnh một tiếng, nàng không tức giận ngược lại là có chút cao hứng giống như là nàng vốn hi vọng được thấy kết quả này.
- Diệp phó khu trưởng, chấp pháp cũng phải có chứng cứ, ngài không thể lạm quyền chụp mũ cho tôi được.
Tần Khinh Vũ ý đặc biệt nhấn mạnh chữ "phó" là nhắc nhở Diệp Minh Phương, chẳng qua cô là phó khu trưởng mà thôi, chức vụ cao hơn cô ở Ninh Sơn này còn cả bó! - Cần chứng cứ? Cô còn định giãy chết sao!
Diệp Minh Phương cười lạnh.
- Liễu Nguyệt vừa bị đưa đến bệnh viện chính là chứng cứ!
- Diệp khu trưởng biết tin thật là nhanh, chỉ tiếc là còn chưa đủ.
Tần Khinh Vũ cười nhạt, đột nhiên nói vọng ra cửa:
- Liễu Nguyệt vào đi em!
- Tần tỷ.
Ngoài cửa có người lên tiếng sau đó liền tiến vào, đúng là Liễu Nguyệt.
- Cô, làm sao cô sẽ...
Diệp Minh Phương nhìn thấy Liễu Nguyệt, nhất thời sắc mặt đại biến, giống như là ban ngày gặp quỷ.
- Diệp phó khu trưởng, đa tạ sự quan tâm của ngài, tôi đến bệnh viện khám thai một chút thôi, không liên quan gì đến công ty của Tần tỷ.
Liễu Nguyệt hiển nhiên cũng quen Diệp Minh Phương, cuối cùng nàng kỳ quái nhìn Diệp Minh Phương.
- Bất quá, Diệp phó khu trưởng, chúng ta cũng không phải rất quen thuộc, tại sao bà cứ quan tâm tôi như thế?