Trở lại Đông Nhạc Thái Sơn tông. Đại Du ngày ngày chăm chỉ tu luyện nạp khí. Đạt thành Sơ Linh, tham gia Hội đấu. Hắn sẽ rời khỏi đây.
Hệ thống là gì? Có lẽ rất lâu nữa. Hắn mới biết. Hắn giờ, như người nguyên thủy, mang trong mình một sản phẩm của thế giới hiện đại. Biết làm sao được. Nói chi là xài.
Bản thể hệ thống tạo ra bằng linh khí, cứ gọi là Giả thể. Giả thể này có thế chiến đấu với Bích Hà Nguyên Quân, với Đống Cống. Nhưng lại chẳng thể tu luyện nạp khí, hấp thụ linh khí. Ngược đời. Linh khí từ các loại khí thạch, đều do hệ thống hút lấy. Phần thì để hệ thống tự động dần dần khôi khục. Phần thì cung cấp cho Giả thể. Để giả thể sống, chơi và chiến đấu. Giả Thể này, tầm tu vi như Quảng Mục, nhìn cứ như phàm nhân.
Một thân thể khác. Đó là khi Đại Du biến mất ở địa cầu. Tu vi Sơ linh sơ cấp. Thân thể hắn bị tan thành bụi. Rồi bị hệ thống hút lấy.
Giờ đây.
Nơi đây. Nơi có linh khí này. Thân thể đã từng tan biến của hắn, dần dần tụ lại. Không phải là một thân thể. Mà tạo ra một thân ảnh. Thân ảnh đó, nhắm mắt, đứng sừng sững bên trong màn đêm tối tăm của hệ thống, tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt.
Hắn và Vô Linh cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra điều thú dị này. Nhưng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Thân ảnh này, tu vi Sơ linh sơ cấp. Quảng Mục lại có thể nhìn thấy tu vi của thân ảnh. Khi Đại Du tu luyện nạp khí, linh khí được thân ảnh này hít lấy.
Kể ra.
Hệ thống hấp thu linh thạch, là chuyện của hệ thống.
Đại Du hấp thụ linh khí, là chuyện của Đại Du.
Đồng sàng dị mộng. Quy tắc hệ thống này thật khó hiểu. Mãi sau này hắn mới rõ. Giả thể hệ thống tạo ra, chỉ là con rối của nó. Con rối này, đi tìm quy tắc, để hệ thống hồi phục.
Bên trong hệ thống.
Vô Linh bao lâu nay mới chịu hiện hồn. Ngó ngó thân ảnh trong suốt, sáng nhè nhè. Nhìn bộ dạng, với cái mặt, và cả hàng họ, thì chính là Đại Du, chứ chẳng thể nào sai được. Linh trí hệ thống có lẽ là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh này, nên hí hửng săm soi.
"Ê ê, ngươi cho cái thân ảnh kia mặc quần được không? Chẳng lẽ suốt ngày, ngươi để ta ngắm ngươi khỏa thân thế này? Tởm quá.
"Nó là cái gì thế? Trong đó thì kiếm đâu ra cái quần mà mặc"
"Ta đoán. Nó chính là bản thể, đã tan biến của ngươi lúc ở địa cầu. Được hệ thống giữ lấy. Khi ý thức ngươi, đã biết tu luyện nạp khí thành công. Có linh khí, nên bản thể địa cầu mời hợp lại. Ở thế giới các ngươi, nước là cội nguồn của sự sống. Còn ở đây, linh khí là căn nguyên của tồn tại à"
"Thế nó có tác dụng gì không? Hay chỉ lởn vởn trong đầu giống ngươi"
"Nó chính là ngươi, ngươi chính là nó. Ngươi thử dùng ý thức, dung nhập vào nó điều khiển thử xem. Trong thế giới này, một linh hồn, hai bản thể, thì cũng chẳng có gì là lạ à"
Nói là làm.
Đại Du hướng thử ý thức đến thân ảnh. Xăm soi thế nào, cũng chẳng điều khiển được thân ảnh đang nhắm mắt lơ lửng kia.
Oài.
Hệ thống gì đó chỉ toàn tạo ra những thứ vô dụng. Chưa rõ thứ này có lợi hay có hại nữa. Vô Linh biết Đại Du đã điều khiển thất bại. Liền thử thử nắm lấy thằng nhỏ của thân ảnh, giựt mạnh một phát.
"Đù má nó đau. Sao bóp chim ta mi? Xoa cu ta đi"
"Cu mi mi xoa. Ta xoa chi cu mi"
Đau đến thấu linh hồn. Đại Du vốn không điều khiển được nó. Mà đụng nó thì lại đau tới mình. Kiểu gì đây trời? Kiểu này làm sao còn dám chửi đổng Vô Linh nữa"
---
Bên dòng thác nhỏ trong thung lũng...
Sơ Linh.
"Thằng nhãi, ngu thế mà cũng tu luyện đạt tới Sơ Linh, haha, ta khổ quá mà"
Quảng Mục cười như điên. Đại Du cũng cười như điên. Mỗi kẻ có một nỗi niềm khác nhau.
Quảng Mục đang nhâm nhi bình rượu cay cay để chia tay cùng Đại Du. Vài canh giờ nữa là thằng lõi con này, lên đường đi võ hội tỉ thí cấp tu giả Sơ Linh rồi.
Tình hình rất chi là tình hình.
Mặc dù không phải sư phụ nó, nhưng cũng rất quan ngại cho tính mạng của nó à. Chẳng hiểu từ khi nào, mình lại lo cho tên cốt đột đến vậy. Phải chăng là tình thầy trò?
Nếu trong trận tỉ thí, xui xẻo đụng phải tên nào ác độc, quyết lấy mạng hắn. Thì ly rượu này chẳng khác nào ly rượu cúng của nó cả. Tu tiên nào phải chỉ tu để sống, sống lâu để gái gú đâu. Có hung hiểm mới tăng tiến. Chẳng biết nó hí hửng đi thi thố làm gì không biết?.
Tu vi như Quảng Mục Thiên Vương hiện giờ chẳng thể nhận ra được bên trong Đại Du tồn tại cái thứ quái đản gì. Trận chiến với Đống Cống ở khu khách điếm, tất cả chạy toán loạn, chẳng còn một ai. Tên Thích Thể Hiện và Long Ki Ki, chứng kiến được cũng chẳng đi bô lô ba la. Vì thực tế, kẻ mang bí kỹ trên người đầy rẫy. Tiêu biểu là nhóm người leo lên đỉnh thí luyện. Hai thằng đó cho dù đối diện với Đại Du lần nữa, cũng chưa chắc đã bỏ chạy như lần đầu.
Lên đỉnh.
Thì tất cả ều là ngọa hổ tàng long. Đến Ma Cô cũng phải bỏ chịch, để ngó đám này một phát mà.
"Cụng nào, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Ta và lão chia tay nhau từ đây thôi. Công thức các món ăn ta đã truyền thụ lại cho lão. Rượu cũng đã nấu đủ lão xài một năm. Hoa Nhạc chi chủ cũng trả lại cho lão, haha"
Nghe tiếng cười của thằng đầu đất. Trong lòng Quảng Mục đột nhiên có chút xuyến xao à. Sống chung bao lâu nay, hóa ra thằng này nó bạc tình thế. Chia ly mà mừng như chia của, vui ra mặt. Mặc dù không ưa nó, nhưng sự xuất hiện của nó làm thung lũng này thêm sinh khí mới. Hoa Nhạc dần dần biến chuyển nhưng chẳng thể nào khỏi bệnh được. Dẫu thế, cũng thật đáng mừng rồi.
Quảng Mục kể cho Đại Du nghe chuyện của Hoa Nhạc. Rồi, vì sao nàng tới đây.
"Hệ" là chi. Nó ắt hẳn cao hơn cả "Giới". Chỉ Tôn giả, Đại Năng mới có thể tạo ra. Nó là chùm quy tắc như những mắc xích trật tự. Chiếc quạt Hoa Nhạc cầm là bảo vật trấn tộc của Hoa Tộc. Trên đó ẩn chứa một giọt tinh huyết của cấp bậc Đại Năng. Dù chỉ một giọt, nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Một loạt kích của Hoa Hỏa và Hiên Viên.
Chiếc quạt của Hồng Nhạc xoe to.
Không gian loạn lạc. Một vết nứt không gian khổng lồ hiện ra. Hồng Nhạc biến mất cùng đám người. Len lõi trong không gian loạn lạc trong vết nứt sáu năm chín tháng.
Nơi đó. Có những sinh vật kỳ dị vô cùng.
Trải qua vô vàn hung hiểm. May mắn, chẳng rõ thế nào, lại thoát ra và rơi về lại Thanh Lục Tinh.
Nơi đó. Mặc dù có tôn bảo "Hệ" bảo vệ mọi người. Nhưng Hoa Nhạc cũng bị trọng thương nặng nề. Tu vi rớt xuống Sơ Tiên sơ giai.
Đau lòng hơn. Nàng lại sinh con nơi đó.
Đau đơn hơn. Nàng lại tận mắt chứng kiến, đứa trẻ vừa sinh ra, đã bị một sinh vật quỷ dị nơi đó cướp mất. Nó nắm lấy đứa trẻ, xé ra từng miếng. Nó ăn ngấu nghiến trước mặt nàng.
Từ đó, Chi chủ Hoa Nhạc trở nên điên loạn.
Ma Cô cũng chẳng khá hơn. Nàng liều mạng bảo vệ Hoa Nhạc và mọi người. Tu vi rớt xuống Âm Dương cửu kiếp đỉnh phong.
Trở về được chốn cũ.
Loạn Loăn đành giao phó chi chủ cho Quảng Mục chăm sóc. Hồng Nhạc chẳng biết ngao du phương nào.
Sống chung lâu ngày, Quảng Mục ảo tưởng, hắn gọi Hoa Nhạc là vợ. Vì chẳng biết sau này, chi chủ tỉnh lại. Hắn có dám mở mồm nói thế không? Tôi tớ thầm thương chủ nhân, thì không chỉ riêng gì Loạn Loăn a.
Làm chồng, mà đến một cộng tóc của vợ, cũng chẳng dám bứt, chiếc áo cũng chẳng dám thay. Nói chi là chuyện giường với chả chiếu.
Đông Nhạc Thái Sơn tông, suối nguồn linh khí từ đó chỉ dành riêng cho Hoa Nhạc.
----
Nghe lời Đại Du.
Quảng Mục Thiên Vương chui tận phàm giới, bắt cho hai con cún con, cũng gần gần giống những thú cưng ở Tiên Tinh của Hoa Nhạc. Màu sắc một trắng, một đen. Thế mà hiệu quả, chó là loài động vật thông minh có khác à. Hoa Nhạc suốt ngày chơi đùa cùng hai con đó. Đại Du và Quảng Mục Thiên Vương mới có thời gian thảnh thơi, ngồi nhâm nhi ly rượu như bây giờ.
Hoa Nhạc vuốt vuốt mái tóc Đại Du khi được hắn tặng quà. Mà chẳng biết đây là qua chia ly à. Giờ đây Đại Du đã không còn là cún cưng của Hoa Nhạc nữa, đã có hai con khác thay thế rồi. Nhưng thói quen vuốt tóc hắn, thì chi chủ vẫn chưa bỏ.
Tu tiên gắn liền với từng đoạn nhân duyên. Đoạn nhân duyên này có lẽ đến đây là kết thúc được rồi. Ở ngoài kia, còn có Bích Hà Nguyên Quân, Sương Nhi, Thiên Hậu Tắc Thiên đang đợi hắn. Còn có sinh mạng đang tính từng ngày.
Không thể chôn chân ở đây được.
Nhanh chóng.
Theo lệnh bài triệu hồi thi đấu trên tay. Đại Du và Quảng Mục được truyền tống đến khu vực võ hội.
Hắn chẳng biết tặng gì. Chỉ đành chép bài thơ mà hắn thích nhất ở địa cầu, rồi tặng. Hoa Nhạc thích hát, liệu có thích thơ không nhỉ. Chi Chủ Hoa Nhạc nhẹ nhẹ mở tờ giấy Đại Du gửi tặng. Nét chữ nghuệch ngoạc. Từng câu, từng giọt nước mắt lăn trên má nàng. Ý thức dường như có gì biến chuyển.
"Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương
.........
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng"