Biệt viện Hoa Nhạc, biệt lập với thế giới bên ngoài.
Tu giả, hạ nhân của chi tộc do Hoa Nhạc thủ lĩnh, khoảng sáu trăm chín mươi người. Thường ngày, mỗi người mỗi việc, ít ai đếm xỉa tới ai. Hoa Nhạc không thích ồn ào.
Kẻ gây ồn ào nhất, chỉ có muội muội của nàng, Hồng Nhạc.
Loạn Loăn bước tới. Tầng tầng trận pháp mở ra.
Loạn Loăn bước vào. Tầng tầng trận pháp đóng lại.
Hắn khom người, đúng với tư thế của một hạ nhân. Việc hạ nhân gặp Chi chủ, xưa nay hiếm.
Hắn lắng nghe âm thanh nơi đây. Yên tĩnh lạ thường. Tiếng nước chảy róc rách, như điệu nhạc của tự nhiên, mang lại cảm giác thư thả, cho những người thích trầm lặng.
Phía xa trước mắt.
Hoa Nhạc đang vuốt ve hai con thú cưng, một trắng một đen. Đôi chân ngọc ngà, đung đưa dưới nước. Tấm lưng thon gọn quay về phía Loạn Loăn. Hắn đứng xa xa, ánh mắt nhìn thảm cỏ dưới đất. Chờ đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy Hoa Nhạc lên tiếng. Hắn đếm được, mỗi ô vuông là một nhìn sáu săm chín mươi cộng cỏ.
Một thảm.
Hai thảm.
Lại ba thảm.
"Loạn Loăn, tuy ngươi chỉ là hạ nhân, nhưng việc này, ta cũng thật khó mở lời nói với ngươi"
Hoa Nhạc lên tiếng, kèm một tiếng thở dài. Dường như lòng nàng đang sầu khổ.
"Hạ nhân biết thân biết phận, chi chủ cứ ra lệnh"
Hoa Nhạc quay người, khẽ vén một bên mái tóc về phía sau. Ánh mắt ngước nhìn bóng chiều tà. Ẩn ẩn hiện hiện, sau hàng cây cổ thụ đung đưa trong gió.
"Gia Da đã gặp ta"
"Vâng"
Loạn Loăn đáp lời. Hắn thật sự không biết, ý tứ của Hoa Nhạc là gì. Gia Da cũng chỉ là hạ nhân. Có chuyện gì liên quan giữa hắn và nữ nhân chăn linh thú kia. Chẳng lẽ, Gia Da thật sự muốn lên giường cùng hắn, bí đến mức, phải nhờ Hoa Nhạc, chi chủ. Chuyện này thật hoang đường à.
"Ngươi có bao giờ hỏi, vì sao trên thân thể Gia Da, lại có những hình xăm kỳ quái, dữ tợn kia không?"
"Loăn Loăn lúc đến đây, được Gia Da tỷ tặng ấm ân tình. Hạ nhân nào dám, hỏi những điều mà Gia Da không thích. Nữ nhân nào, có thể thích thân thể của mình như vậy"
"Ngươi nhìn xem"
Loạn Loăn ngẩng đầu lên theo lệnh. Trong ánh mắt hắn là tấm lưng trân trắng toát, thon gọn. Nhưng trên đó, một hình xăm đầu lâu to tướng, đang nhộn nhạo, giãy dụa. Loạn Loăn là tu giả, cũng cảm thấy kinh hãi.
Cái quái gì thế kia? Nhìn thoáng một giây, hắn lại cúi đầu đợi lệnh. Hắn cũng thật chưa rõ. Vì sao Hoa Nhạc chi chủ, lại cho hắn xem cái thứ quái dị kia.
"Đó mà Ma khi của Ma Tộc. Gia Da cũng dính phải như ta. Gia Da sống trong tủi hổ vì thân thể. Còn ta, sống trong khổ sở vì đau đớn. Ta thấy từ khi ngươi đến đây, Gia Da hết lòng vì ngươi. Nói thẳng ra, Gia Da mong chờ ngươi lên giường cùng ả. Đáng tiếc tấm chân tình của Gia Da, bị ngươi phủi sạch rồi. Gia Da mong chờ ngươi, nhưng cũng không cưỡng ép ngươi"
"Chi Chủ, hạ nhân từ Thanh Lục tinh đến đây, được Hoa Tộc cưu mang, chỉ làm chức trách gác cổng. Ma khí gì đó, hạ nhân chưa nghe, chưa biết. Có thấy cũng không rõ. Hạ nhân ngu muội. Mong Chi Chủ chỉ dạy"
Loạn Loăn loáng thoáng một suy nghĩ. Gia Da cần hắn, chắc là có lý do. Hoa Nhạc chi chủ gọi hắn vào, cũng có lý do. Hai người này, đều dính phải Ma khi lên người. Hai người này, đều để ý đến hắn. Hắn có cái gì liên quan đến Ma khí chứ?
"Chúng ta là Nhân Tộc. Nhân tộc tại Tiên Tinh, chỉ là một chủng tộc nhỏ. Lại là kẻ đến Tiên Tinh sau cùng, so với các chủng tộc khác. Trải qua chiến đấu khốc liệt, mới chiếm được một vùng đất tương đối như hiện nay. Cứ cách khoảng năm trăm năm, thiên địa dị biến, mọi kết giới ngăn cản chủng tộc này với chủng tộc khác đều bị phá bỏ. Chiến tranh liên miên sáu năm chín tháng. Trong cuộc chiến đó, lợi hai có đủ. Có tộc bị diệt. Có tộc bị thu hẹp lãnh thổ. Có tộc mở rộng lãnh thổ"
"Nhân Tộc, tuy là kẻ đến sau. Nhưng lòng tham của nhân tộc là lớn nhất. Sinh sản tốt nhất nên nhân số tăng lên, lãnh thổ mở rộng sau mỗi đại chiến. Chiến đấu ắt hẳn có hy sinh, đau thương. Nhưng cũng từ đó, địa vị Nhân Tộc ngày càng bành trướng"
"Chiến tranh mỗi thời kì mở ra, ngày càng khốc liệt. Nơi đây chẳng phải là thiên đường như tu giả các tiểu tinh từng nghĩ. Cuộc chiến gần nhất, Ma Tộc tấn công toàn diện Nhân tộc. Kẻ đến Hoa Tộc chúng ta là đoàn quân do một Ma Tộc cấp Thần dẫn đầu. Ta cũng như Gia Da, không thoát khỏi ma trảo của Ma Tộc. Nếu không nhờ Ma Cô và Hiên Viên Thị đến kịp thời. Có lẽ ta cũng đã không còn tồn tại nữa. Đáng tiếc, một trảo của ma khí này, ta dính phải, ác độc vô cùng. Đến cha ta cũng không có cách nào phá giải. Có lẽ sinh mệnh của ta chỉ có thể kéo dài sáu mươi chín năm nữa thôi"
"Trong cuộc chiến đó, Gia Da bị trúng chiêu của một tộc nhân ma tộc. Tu vi Sơ Tiên rớt xuống Âm Dương luân hồi nhất kiếp. Sau bao năm tu luyện lại, đã tiến đến cửu kiếp đỉnh phong. Tuy vậy, vì bị Ma khí áp chế, mãi mãi không thể thành Tiên. Là phụ nữ, bị hủy dung, bất kỳ kẻ nào cũng thấy xấu hổ, nên Gia Da đã chọn cái công việc thấp kém kia để tránh mặt người. Cho tới khi gặp ngươi, Gia Da lại có hy vọng"
"Trên người Loạn Loăn nhà ngươi có sắc khí tinh thuần. Ma khí là tử. Sắc khí là sinh. Hơn nữa, sắc khí trên người ngươi, có quy tắc rất cao. Đòi hỏi thiên phú, cảm ngộ rất lớn, bất chấp hiểm nguy để tu luyện mới thành. Ngươi chỉ là Thiên khí đỉnh phong, lại đến từ tiểu tinh. Ngươi lại tu luyện đại thành. Ta là Chuẩn Tiên, ta cũng thật phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác"
"Loạn Loăn, sắc khi là sát tinh của Ma khí. Tuy rằng, không rõ, tu vi của ngươi, có thể áp chế Ma khí trên thân thể ta không. Nhưng, ta không muốn chết sớm, ta muốn thử"
Hoa Nhạc nhẹ nhàng cưỡi bỏ hoàn toàn chiếc áo trên người. Bảo hắn tiến đến.
"Hạ nhân không xứng đáng để ngắm thân thể của Hoa Nhạc chi chủ. Xin ngươi khoác áo lại. Với lại, hạ nhân mặc dù tu luyện Bát Mạch Kỳ Kinh, nhưng hạ nhân, không chắc có thể giúp được chi chủ. Sở rằng, lại có tác dụng ngược"
"Ta không muốn chết. Ta muốn thử" - Hoa Nhạc khẳng định.
"Vực" được Hoa Nhạc thi triển. Nàng điểm thêm tầng tầng pháp trận bao quanh. Có lẽ đến tai mắt của Thần cũng không quan sát được. Hai con thú cưng ngoan ngoãn lúc nãy, phút chốc biến hóa thành linh thú dũng mạnh, ở bên ngoài trông chừng.
Từng lớp áo mỏng manh sau cùng được Hoa Nhạc cởi ra. Thân thể trần truồng hiện ra trước mặt Loạn Loăn. Dị mà hắn lại cuối đầu tỏ vẻ tôn kính. Chẳng dám nhìn vào chi chủ. Hắn biết, dù Hoa Nhạc cần hắn. Nhưng chỉ cần hắn thô lỗ. Việc này có thành hay bại, kẻ tử vong cũng là hắn.
Thấy vậy.
Hoa Nhạc mỉm cười hài lòng. Tên hạ nhân này được nàng trọng dụng đã là may mắn. Nhưng hắn không vì thế mà bất kính.
Tử vì chủ, là lẽ thường.
Hoa Nhạc trần truồng trước mặt nam nhân. Cũng thực sự khó nghĩ. Nhưng, mạng quan trọng hơn. Cứ coi hắn là thầy thuốc trị bệnh. Lõa thể trước mặt hắn đã làm sao?
Một lượng tiên thạch lớn được Hoa Nhạc lấy ra, rồi nhắm mắt, lạnh lùng nói.
"Bắt đầu đi"
"Hạ nhân tu vi, thân phận thấp kém. Hạ nhân sẽ cố gắng bằng cả tính mạng. Sắc khí tỏa ra, hạ nhân cũng khó điều khiển được bản thân. Nếu có mạo phạm trong lúc trị thương, xin chi chủ cứ trực tiếp giết chết"
Từ đầu đến cuối, Loặn Loăn đều mang vẻ tôn kinh. Thực sự, hắn đều đẩy quyền quyết định sang Hoa Nhạc. Nếu sai gì đó, cũng không phải là hắn sai. Hoa Nhạc muốn sống, còn hắn không muốn sao? Hắn đưa sinh mạng của hắn cho Hoa Nhạc giữ, cũng là giữ lại sinh mạng cho hắn.
Bình thường.
Hoa Nhạc thiện lương, nhưng kẻ thông minh luyện được Bát Mạch Kỳ Kinh như hắn cũng chẳng phải suy nghĩ theo lẽ thường.
Vốn là kẻ trải đời.
Ngay từ khi đến đây, ngắm tấm thân trần kia. Hắn đã biết chẳng còn đường sống. Oài, chết dưới đóa hoa mẫu đơn này cũng không tệ a.
Đối với loại con gái sống nghìn năm mà vẫn còn trong trắng như thế này, là loại khó đối phó nhất. Do vậy, Loạn Loăn cực kỳ ý tứ trong lời nói. Vớt vát được tí sinh mệnh nào hay tí đó.
"Nam nhân nhiều tiền, nhiều bạc, nhiều tình cảm thì tốt. Còn lại nhiều lời thì không tốt đâu. Bản Tiên tự có chừng mực, ngươi khỏi phải lo âu trong lòng, an tâm điều trị cho ta"
"Tuân lệnh"
Xoẹt, xoẹt.
Loạn Loăn nhắm mắt, ngồi cách xa mười thước. Bát Mạch Kỳ Kinh sắc khí ngút ngàn bao lấy thân thể Hoa Nhạc. Cảm nhận được sắc khí tinh thuần, Hoa Nhạc cũng không ngờ được loại khí này vi diệu đến vậy.
Tên này, liệu có nữ nhân nào có thể thoát khỏi tên này, khi hắn thành Sơ Tiên.
"Ưm, ưm" - Hoa Nhạc cũng khó kiềm chế nỗi, rên nhè nhè.
Ma khí trong thân thể Hoa Nhạc bạo toạc chống đối sắc khí. Hoa Nhạc đau đớn kèm tiếng rên rỉ, từ bản năng khoái hoạt, từ ma khí lộng hành.
Nàng cắn răng chịu đựng.
Ngày dài đằng đẳng, chẳng biết trôi qua bao nhiêu ngày, có lẽ là sáu ngày chín đêm. Ma khí ẩn rồi lại hiện. Hiện rồi lại ẩn. Nhất quyết không chịu rời khỏi Hoa Nhạc.
Loạn Loăn cũng mệt đơ người, may mà, có đống Tiên khí bên cạnh. Hắn vừa hấp thụ Tiên thạch, vừa chữa trị.
Cảm xúc lẫn lộn kéo dài trên thân thể Hoa Nhạc, khiến nàng bức rức. Xem ra, cứ thế này, không ổn. Việc thành, phải trả cái giá đắt, mới thoát được Ma khí của cấp Thần.
Hoa Nhạc tiến sát Loạn Loăn. Ôm lấy hắn. Điệu múa hoan ái, dâm dục diễn ra trong "Vực". Hoa Nhạc từ bỏ trinh tiết. Hoa Nhạc chọn sống.
Loạn Loăn cũng cảm nhận được ý tứ của Hoa Nhạc. Không lần nào phá đời con gái, mà hắn không khoái chí. Chỉ có lần này là dị biệt. Dù biết đó là mỹ nhân mà hắn mơ ước. Mỹ nhân địa vị ngút trời ấy, đang nhún nhảy trên người hắn. Nhưng ngoài thằng nhỏ theo bản năng, biến tướng phối hợp. Loặn Loăn vẫn chuyên tâm, vừa hấp thu tiên thạch, vừa miệt mài suy diễn sắc khí Bát Mạch Kỳ Kinh, đối chọi Ma khí.
Gần gũi, sắc khí càng mạnh bạo.
Đúng như dự tính của Hoa Nhạc. Lúc từng dòng tinh khí của nam nhân, mang sắc khí đậm đặc, tinh thuần, từng chút ngấm vào cơ thể nàng. Cũng là lúc việc áp chế Ma khí có bước chuyển. Nóú lên rợn người. Phân tán rồi lại nhập, nhập lại rồi phân tán.
Cũng lúc ấy.
Một con tinh binh tiên phong, tiến vào quả cầu tròn tạo một sinh mạng mới.
Cũng lúc ấy.
Từng tế bào trên người Hoa Nhạc chất chứa từng hạt sắc khí. Chúng như đàn kiến, lao tới cắn xe con voi Ma khí.
Vài canh giờ sau. Đầu lâu màu tím rịm tan, biến ra ngoài cơ thể Hoa Nhạc.
Khục khục, việc đã thành, Loạn Loăn vội lùi lại, quỳ gối xuống đất. Thọ mệnh hôm nay còn không? Do Hoa Nhạc quyết định giờ phút này.
Nhìn nam nhân vừa lấy đi đời con gái của mình. Hoa Nhạc khẽ thở dài. Một ngọt tay điểm trán hắn, định kết liễu. Chỉ cần hắn chết sẽ không ai biết được chuyện này cả. Nhưng nghĩ tới Ma Cô, Ma Cô cũng cần hắn. Hoa Nhạc rụt tay lại.
Đôi bạn thân rất thân này, chiếu cố nhau qua sóng gió. Hoa Nhạc không thể ích kỷ được.
Tên gác cổng này, dù sao cũng có ân với mình. Thôi giao cho Ma Cô, để Ma Cô tự xử lý vậy.
Dù gì.
Cũng không mang tiếng là kẻ giết cha đứa trẻ trong bụng. Loại bất nghĩa đó, có làm thì cho dù là Tiên, cũng mang nỗi ám ảnh. Rồi con đường tu luyện sau này, có bức chướng tâm lý khó vượt.
Sau sáu mươi chín nhịp thở.
Hoa Nhạc gỡ bỏ vực. Ném cho Loạn Loăn, một túi tiên thạch, bằng trăm năm làm lụng.
Ui cái phận đàn ông. Chơi xong là bị vứt bỏ à. May quá, còn sống. Loạn Loăn cúi người, vái một lạy trước Hoa Nhạc.
"Đa tạ Hoa Nhạc chi chủ đã tha mạng"
Hoa Nhạc nhẹ nhàng đáp lại, âm thanh như tiếng nước chảy róc rách kia.
"Ta tha mạng cho ngươi cái gì?".
Loạn Loăn hết hồn, vội đập đầu sáu mươi chín cái.
"Hạ nhân lẩm cẩm rồi. Đa tạ Hoa Nhạc chi chủ đã cưu mang. Hạ nhân xin lui"
---
Ngày qua tháng lại. Cũng đã đến cái hẹn, sáu mươi chín ngày của Ma Cô.
Nữ nhân đó, bên ngoài cổng la oai oải. Bên trong, Hồng Nhạc cũng chẳng vừa. Xua cả đám gác cổng ra làm bia đỡ đạn. Hai tên Hình Thiên và Huyền Vũ cố tỏ vẻ đạo mạo nhất có thể trước mặt Ma Cô. Hai thằng muốn lấy le với người hầu Ngọc Thanh của Ma Cô.
Ngọc Thanh, tu vi Thiên khí đỉnh phong. Nàng cũng là hạ nhân. Hợp quá chứ lị. Hai thằng không lăm le gì được bà chủ, thì lăm le con đầy tớ vậy.
Đầy tớ gì mà hấp dẫn, vếu to hơn cả chủ nhân thế kia. Chỉ riêng Quảng Mục vẫn âm trầm như mọi khi. Có ngu mới rớ vào con này.
Trên bầu trời cao cao, trong tầng mây xa xa.
Một thân ảnh to béo, lơ lửng trên không, tầm nhìn bao quát mọi thứ. Là Tiểu thần Hiên Viên Thị. Hắn đang hầm thì với ai đó. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía cổng, đợi người trong mộng hắn xuất hiện.
Hoa Nhạc vừa ra cũng là lúc hắn hiện đến. Trên tay cầm một lọ chứa chất lỏng gì đó, tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
"Hoa Nhạc muội, ta vất vả lắm, mới tìm được Hương Tiên Chi Thể này cho muội. Thứ này, sẽ làm ma khí trên người muội giảm bớt. Tuổi thọ tăng tiến thêm sáu mươi chín năm nữa là điều có thể"
"Đa tạ Tiểu Thần Hiên Viên, ta không... ọe ọe..."
Ngửi mùi hương, Hoa Nhạc vội vàng nôn thốc nôn tháo. Cái thai trong bụng, cũng đã hai tháng. Nàng cũng đã đến kỳ ốm nghén, như bao nữ nhân khác rồi. Mùi hương vạn người mê này, bình thường nữ nhân nào chẳng thích. Chỉ là không phải lúc này a. Ngửi chẳng khác nào phân cả.
"Nàng..."
Hiên Viên phát hiện chuyện không ổn. Chăm chú kiểm tra trên thân thể Hoa Nhạc. Trời ạ. Hoa Nhạc đã có thai.
Hiên Viên đôi mắt tóe lửa. Ném mạnh bình Hương Tiên Chi Thể, xớ lở trúng ngay đầu của Ngọc Thanh. Bình hương thơm ngào ngạt vỡ ra, thẩm ngay trên người Ngọc Thanh.
Oài.
Là con hầu, tự nhiên nhặt được chí bảo trong mơ là có thật à.
Hiên Viên bay lên trời cao, gầm rú, chửi rủa. Cả người tỏa ra những khối đá nhọn hoắc xanh đậm.
"Là kẻ nào dám hớt tay trên của lão tử. Tộc chủ Hoa Tộc Hoa Hỏa, là lão phải không? Lão dạy con thế hả? Lão muốn đối kháng với Hạ Bát động chúng ta hay sao? Ăn cháo đá bác, ki bo kiệt sỉ. Không có bọn ta, Hoa Tộc các ngươi đã bị san phẳng rồi. Có đứa con gái cũng dạy không nên là sao?"
"Thăng béo ngươi, cứ từ từ"
Tộc chủ Hoa Tộc Hoa Hỏa, chẳng biết nãy giờ núp đâu. Hắn hiện trên không trung, đứng song song với Hiên Viên. Cả người tỏa những cánh hoa như lửa cháy đỏ rực.
"Béo, ta nói mà nghe. Chỉ là một đứa con gái mất nết lại sắp chết. Yêu đương con mẹ gì. Ngươi tức hả? Ta giết nó là được. Ngươi la lối cái gì? Thèm gái, ta kiếm cho người đứa khác. Ồn ào cái gì?"
"Lão thần kinh, ta nói với lão bao nhiêu lần rồi, Hiên Viên ta, chỉ ưa thích nữ nhân Hoa Nhạc này của ngươi..."
"Thôi thôi, ngươi đừng nói láo. Ngươi mà muốn làm con của ta sao? Loại ưa vếu to căng tròn như ngươi, sao lại thích Hoa Nhạc được? Ta thấy ngươi thích đám tiểu thiếp của ta thì có. Ưa đứa nào, ta cho đứa đó. Dạo này bận rộn tu luyện, mấy nàng cũng phòng đơn gối chiếc rồi. Ta thuê ngươi vậy, ngươi đủ sức không đấy?"
"Humh, Động Chủ chúng ta, sao lại kết giao với kẻ đồi bại, đầu óc có vấn đề như ngươi chứ? Nhắc lại, ta chỉ ưa thích Hoa Nhạc. Làm gì làm. Lão phải làm con gái lão, còn trinh lại như trước cho ta"
"Đù. Chơi khó mày. Thôi thì đợi Hồng Nhạc lớn rồi, ta kết duyên cho ngươi vậy. Trong tất cả các đứa con gái, ta chỉ nhớ mỗi Hồng Nhạc, là con ta thôi. Mê chưa. Với điều kiện, chiến tranh lần sau, Hạ Bát động các ngươi, xuất cho ta một Chuẩn Thần, một Sơ Thần và năm Tiểu Thần để bảo vệ Hoa Tộc"
"Đù, lão chơi khôn vậy... Được, ta chấp nhận. Với điều kiện, ta sẽ chọn thêm vài tiểu thiếp của ngươi bắt về giải khuây. Nhưng cục tức này ta không thể bỏ qua được. Tự tay lão giải quyết đi"
Bên dưới.
Hồng Nhạc nghe nói phải kết duyên cùng cục thịt mỡ kia, liền khóc bù lu bù loa. Đẩy là tảo hôn à nhen.
"Oa, oa, phụ thân không thương con. Phụ thân muốn tên béo đó đè chết con sao, oa oa"
"Tên béo chết tiệt, đồ ấu dâm"
"Tường ngươi chỉ hợp với linh thú mà thôi"
Trẻ con khóc thì kệ nó. Chuyện người lớn, thì vẫn phải làm. Hoa Hỏa lơ đễnh nhìn về phía Hoa Nhạc, dường như không quan tâm lắm đến người con gái này.
"Hoa Nhạc, con nói cho ta biết. Kẻ nào làm con mang thai. Là tiểu thần phương nào? Nếu kẻ đó mạnh, đủ sức bảo vệ Hoa Tộc. Ta sẽ niệm tình phụ tử tha thứ. Không nói, ta sẽ hủy diệt cái chi tộc ô uế này"
Hoa Nhạc im lặng, khẽ liếc mắt sang Loạn Loăn. Nàng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à. Thoát khỏi Ma khí lại trúng phải gia môn. Phụ thân nàng tu luyện đến Chuẩn Thần đỉnh phong, nhưng đầu óc lại có vấn đê. Cảm xúc như gỗ đá. Có lẽ xúc cảm bị ngọn lửa kia, thiêu cháy cả rồi.
Nàng hiểu.
Hy sinh một đứa con gái, mà có thể mang về lực lượng, bảo vệ cả tộc. Hy sinh một chi tộc mà có thể bảo vệ hàng trăm chi tộc khác.
Nếu là nàng, nàng cũng có thể làm thế. Hoa Hỏa là thủ lĩnh, lòng nhân từ, tình yêu thương, phai nhạt dẫn theo những trận chiến đau thương, chia ly khốc liệt.
Không có lực lượng đủ mạnh, còn chết nhiều hơn.
Hoa Nhạc im lặng.
Tất cả những người còn lại, đều im lặng, xen lẫn ngỡ ngàng, ngơ ngác. Đến cả Hồng Nhạc, cũng ngưng khóc. Muội muội ta, ngày ngày bên tỷ tỷ. Có thấy tỷ tỷ có nam nhân nào đâu. Hoa Nhạc tỷ, đến tay còn chưa nắm, bầu là bầu thế nào?.
"Tụi bay không nói. Tất cả tụi bay đều chết. Kể cả con bé Hồng Nhạc kia" - Hiên Viên thị, mắt tóe lửa, la lớn.
Nữ nhân của Thần, thằng nào gan to vậy, đ-t đến mang bầu.
Nam nhân. Ta là nam nhân a.
Đằng nào cũng chết, nam nhân phải chết cho thật oanh liệt. Một kích của Tiểu Thần hay một kích của Chuẩn Thần đỉnh phong kia, thì cả đám dưới này đều phải chết. Loạn Loăn hiên ngang nhìn lên bầu trời cao hét lớn.
"Là ta. Ta là cha đứa trẻ"
Quảng Mục, Huyền Vũ phụt ra một bãi nước bọt. Có lẽ là sốc.
Hiên Viên Thị đang bực tức, lại có con chó từ đâu sủa bậy. Nhìn thằng nhãi Thiên khí đỉnh phong, chắc não bị u, vừa la làng bên dưới. Loại gác cổng như ngươi, được gặp chi chủ đã là may rồi. Còn bày đặt khoác lác nhận bừa làm cha. Yếu, quá yếu, đến đổ vỏ cũng chẳng xứng.
Thằng này thích chơi trội. Vậy, giết ngươi nó vậy.
Không nói không rằng. Loạn Loăn cũng chẳng cảm nhận được gì. Trước mắt, ngay tức khắc, "Vực" đã được Hoa Nhạc thi triển, bảo vệ cả đám người. Ma Cô dùng tay không đỡ lấy một kích của Hiên Viên giáng vào Loạn Loăn. Kích này đối với Loạn Loăn là tử. Nhưng đối với nàng, cũng không quá mạnh. Sắc khí của hắn, Ma Cô ta chưa sờ mó được gì. Đâu dễ dàng trơ mắt làm ngơ.
"Ma Cô, ngươi muốn làm gì? Lúc nào cũng dám đối chọi với ta. Có phải ngươi chán sống rồi không?
Hiên Viên thị thấy Hoa Nhạc và Ma Cô, cùng bảo vệ tên u não kia. Hắn suy đoán, phát giác sự việc có gì khuất mắc. Hay đúng là nó rồi? Eo tin được à. Ta là Tiểu Thần à. Nữ nhân ta ngắm trúng, lại bị một tên nhóc con ngắm bắn rồi.
Cổ tích là có thật ư?
"Ta chán sống rồi đấy. Làm sao, thì làm sao. Đây là nam nhân ta chọn. Cũng là nam nhân Hoa Nhạc chọn. Mặc dù ngươi cùng động phủ với ta, nhưng đụng đến một cộng tóc của Hoa Nhạc, đến nam nhân của ta. Ta không ngại liều mạng"
Sự thật rồi. Cổ tích là có thật rồi.
"Hoa Hỏa, lão xem, Hoa Tộc các ngươi, thật nực cười"
"Mịa, Hạ Bát Động các ngươi, khác éo gì?"
"Giết"
Lần này thì cả Hoa Hỏa và Hiên Viên thị cùng xuất kích, một phát liền diệt nỗi ô nhục phía dưới.
Chuyện này truyền ra bên ngoài, Hạ Bát động hay Hoa Tộc, mặt mũi nào ngóc lên nữa. Tiếng tăm sụt giảm, có khi lại là kẻ cô độc, trong cuộc chiến tranh sắp tới.
Thần mạnh nhưng thần cũng vô tình. Chỉ có vô tình mới bảo vệ được tộc nhân.
"Vực" của Hoa Nhạc dần dần vỡ toang. Hình Thiên Chiến Thần, trước khi chết cũng nhất quyết chọn cái chết vì gái. Tiến tới trước Ngọc Thanh bảo vệ người đẹp. Hắn tranh thủ bóp vếu một cái. Xớn xác trúng ngay một chiêu trong một kích của Hiên Viên thị. Tay chân mắt miệng liền bị hủy.
"Không, không kẻ nào được hãm hại tỷ tỷ của ta"
Trong cái chớp mắt ngàn cân treo sợi tóc. Chiếc quạt màu hồng của Hồng Nhạc biến lớn. Chỉ nghe cô bé hét lên một tiếng.
"Hệ"
Tất cả biến mất trong tích tắc. Loạt kích mãnh liệt của hai kẻ cấp thần, bị dội ngược lại. Hoa Hỏa hay Hiên Viên cũng phải né tránh.
Khắp nơi, trên không trung, dưới đất, không gian nứt toát.
Tộc chủ Hoa Hỏa chậc chậc lưỡi tiếc hùi hụi. Nhi tử ngu ngốc. Bảo vật, làm từ tinh huyết của Đại Năng. Sức mạnh ngang ngửa với với Thần.
Sao lại đem ra vào lúc này chứ?
Con gái ta. Ta thương con nhất mà. Đám ô uế kia ta có thể giết. Nhưng con thì không thể mà? Hồng Nhạc ơi là Hồng Nhạc.