Vô sỉ.
Đại Du cứng họng. Biến cố mấy hôm nay, tuy khá hoang đường. Nhưng thằng đàn ông nào chả thõa mãn. Linh trí hệ thống này, giống như đi guốt trong bụng hắn vậy.
Còn có chuyện quan trọng phải làm, việc lý lẽ với linh trí hệ thống, tạm gác sau vậy.
Ngồi dậy, nhìn về phía Ti Hồng.
Đại Du cảm nhận rõ được sát ý của người con gái, từng là giáo viên chủ nhiệm của mình. Mấy ngày nay lại là bạn chịch.
Tinh thần hắn bất chợt cứng ngắt, không mở miệng nổi.
"Nhìn nữa tôi móc mắt cậu. Nếu không có một câu trả lời thỏa đáng. Hôm nay, một là cậu lên phường, hai là xuống mồ"
Ti Hồng cũng chả khác gì hắn. Tâm trạng rối rắm.
Nhưng dù sao tuổi cũng lớn hơn hắn, khả năng điều chỉnh tâm lý cũng cao hơn.
"Nói ra, cô cũng không tin, mọi việc là do trái bắp…"
Chát.
Chát.
Chưa nói hết câu, Đại Du lại ăn ngay mấy cái tát vô mặt. Mấy hôm nay, hắn ăn tát hơi bị nhiều.
"Bắp nó…"
Chát.
Chát.
Ti Hồng thực sự nổi giận rồi. Thằng này ăn học bao nhiêu năm trời. Lại tìm một lý do vô lý như thế, để biện minh cho hành động của mình.
Nền giáo dục này, thất bại thế sao? Tạo ra những thằng, làm được, không chịu trách nhiệm được.
Bắp cái gì chứ?
Bắp con bà nó chứ bắp.
Bao nhiêu người ăn bắp để bổ sung dinh dưỡng. Nó ăn bắp xong lại đè cô giáo ra.
Bắp có tội như thế, thì có lẽ đã liệt vào hàng cấm kỵ rồi.
Thằng này không ngờ mặt vốn dày, lại còn cãi cùn như vậy. Nếu hắn không chịu trách nhiệm. Cả đời mình phải làm sao đây? Hoan ái mấy ngày nay, không dùng thuốc, dùng bao, dính là cái chắc rồi. Thằng này vô sỉ chứ chưa chắc đã vô sinh.
Ti Hồng uất ức, ngồi khóc huhu.
"Cô giáo à, đúng thời điểm, em sẽ giải thích tường tận cho cô, mặc dù bắp… À không phải, lỗi do em, tất cả do em, là do em muốn"
Đại Du thật nghĩ không ra lý lo gì hợp lý, để giải thích chuyện này. Chỉ đành nhận hết trách nhiệm về mình.
"Muốn? Cậu muốn thế nào? Đã như vậy, vậy bây giờ cậu tính thế nào? Việc này truyền ra ngoài, tôi còn mặt mũi nào mà sống nữa"
Ti Hồng chỉ thẳng tay về phía Đại Du quát lớn.
"Việc đồi bại em làm với cô, quả thật không đúng. Trước kia, mặc dù có suy nghĩ hoang đường, là cùng cô làm chuyện này. Thằng học sinh nào cũng nghĩ vậy"
Đại Du quơ đũa cả nắm. Đáp lại hắn là tiếng khóc thút thít.
Đời, mấy ai làm cô giáo khóc được chứ?
"Cô giáo quả thật rất xinh đẹp, lại tốt bụng. Nói đúng ra, em xuất thân quê mùa. Có được bạn gái là mơ mộng. Lời tiếp theo, em nói hơi hoang đường. Cô giáo quả thực, là ước mơ của em. Nếu có thể, em thề sẽ bảo vệ, che chở chăm sóc cô cả đời"
Đại Du nói thật trong lòng ra.
"Tôi đã đồng ý chưa? Thằng học sinh như em, đến bản thân còn chưa lo nỗi, mà đòi chăm sóc tôi. Cậu quá vô sỉ lại viễn vông"
Mặc dù đã suy tính cụ thể. Nhiều khả năng bác sỹ bảo cưới rồi. Nàng lại nghe lời mùi tai. Nhưng không để thằng này, nắm cái cán được. Hốt thằng này về. Nghỉ việc. Về thành phố ta sống. Không liên hệ gì với mọi người ở đây. Có lẽ đời này cũng không đến nỗi nào. Tình yêu cô trò hiện nay, xã hội cũng không quá khắt khe nữa. Nhưng lộ liễu quá không tốt. Chí ít cũng phải sau vài tháng, vài năm.
Chứ ai dè mới tốt nghiệp đã đè nhau chơi.
Nghe chửi.
Đại Du đứng dậy, thân thể trần truồng tiến về phía bàn học, lấy ra cái kéo, chĩa thẳng về phía bảo bảo.
"Đúng là em không xứng với cô. Em không có cách nào khác, để biện minh nữa. Thằng nào làm thằng nấy chịu"
Đại Du vừa sợ, vừa liều chuẩn bị biến thành hoạn quan. Dù gì chỉ còn sống mấy ngày. Cũng không chăm lo người ta được. Chết sớm cho đỡ nhục.
"Cậu thật yếu đuối. Huhu"
Ti Hồng úp mặt vào hai đầu gối khóc thảm thiết. Cắt rồi lấy gì mà chơi. Với lại, lỡ chết, ai sẽ làm ba đứa trẻ. Thằng này làm việc bậy, không nghĩ người khác sẽ khổ vì hắn hay sao?
Tiếng khóc.
Làm Đại Du phải ngừng ngay hành động ngu dốt, có một không hai lại.
Hắn tiến về phía Ti Hồng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra. Trong lòng Ti Hồng cũng nhẹ nhõm phần nào. Hóa ra thằng này cũng rất quan tâm tới mình. Mặc dù hơi ngu.
Một lúc lâu sau, khi chỉ còn nghe tiếng hức hức.
Hắn mới nhẹ nhàng vừa ôm, vừa nói.
"Cô là mơ ước cả đời em. Nằm mơ em cũng không dám có được. Em cũng đã đủ tuổi kết hôn. Cô làm vợ em nhé. Em sẽ chăm sóc cô cả đời này. Biến cô thành người phụ nữ hạnh phúc nhất"
Ngôn tình thì hắn biết nhiều. Mà để nói với bà cô này thì không nên à. Thôi thì có ý nghĩ gì, hắn nói cái đó.
"Gì cơ? Cậu mới mười tám. Làm sao đủ tuổi kết hôn. Sao cậu thích làm chuyện phạm pháp thế hả"
Ti Hồng lòng cũng nhẹ xuống. Dù gì chuyện cũng đã xảy ra. Tên học sinh này ngoài biếng học ra, thì hắn cũng là người tốt, hay giúp đỡ người khác. Điển hình là vụ đi tìm con chó. Có lẽ cũng là cái duyên, cho tình cô trò lần này.
Nghe lời ngọt ngào, phụ nữ nào chả thích. Giờ xác định hắn là người cũng tốt, bảo bảo lại tốt vô địch.
Nàng cũng đã có cảm giác thõa mãn trong lòng.
Chí ít, lấy hắn về, cuộc sống của nàng, sẽ không phải như mẹ nàng.
"Nói thật với cô, hồi nhỏ ham chơi, không chịu học nên bị đúp mất hai năm. Cô có thể kiểm tra lại lý lịch của em a"
Đại Du nhẹ nhàng giải thích. Ti Hồng mới làm giáo viên chủ nhiệm không bao lâu. Chuyện này, nàng cũng chẳng để ý làm chi à.
Nghe tới đây.
Ti Hồng cười khúc khích, rúc vào lòng hắn.
Biết là cô giáo đã chấp nhận. Đại Du giải quyết được rắc rối lần này. Trong lòng trở nên hưng phấn nhưng cũng nhanh chóng chựng lại.
Ngoài mặt tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng vướng bận bí mật của hắn. Bây giờ có lẽ, phải bằng mọi giá, thực hiện các nhiệm vụ mà thôi. Sống là được, sỉ diện tính sau. Có cơ hội, giải thích với Ti Hồng cái chuyện hoang đường về hệ thống sau vậy.
Hai người ôm ôm ấp ấp.
Hàng trăm câu ngôn tình, từ đọc truyện được hắn nói ra. Làm Ti Hồng rất vui. Dần dần cách xưng hô của hai người đã thay đổi.
Đôi tình nhân bất đắc dĩ này, lại quấn lấy nhau. Tiếp tục hưởng thụ hoan lạc. Qua một ngày đêm, tình cảm càng nồng ấm.
Lúc này.
Hy vọng sống của Đại Du lại càng mãnh liệt. Hắn nhìn về vùng sáng vàng trên bảng trong không gian màu đen.
Ý thức hướng về một biểu tưởng là lạ. Có lẽ là nhận nhiệm vụ mới. Mỗi lần thêm ba ngày sống. Có khi cả đời này, hắn sẽ hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ thứ ba “Tạo sinh mạng mới cùng Ti Hồng”
Hệ thống xuất hiện nhiệm vụ mới. Một âm thanh cũng đã quen thuộc vang lên.
"Tèng teng teng teng. Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Linh lực hỗ trợ sự sống tăng lên ba ngày. Phần thưởng mới mở ra. Chuỗi nhiệm vụ sơ giản kết thúc, không xác định được nhiệm vụ mới. Nhận phúc lợi, thêm một phần thưởng:
Hệ thống nhắc nhở. Hắn nhẩm, hắn còn sống khoảng năm ngày.
Nhiệm vụ vừa rồi là?
Sinh mạng?
Chẳng lẽ Ti Hồng đã có thai với mình?
Có phải đang mơ không nhỉ? Biểu tượng thêm nhiệm vụ biến mất, làm hắn vô cùng hoang mang.
Chẳng lẽ đã hết nhiệm vụ?
Chuỗi nhiệm vụ khởi đầu, chẳng lẽ còn chuỗi nhiệm vụ khác nữa?
Giả sử nó không hiện lên trước năm ngày thì thế nào?
Lần này, phải nài nỉ linh trí hệ thống giải thích mới được. Mới chửi nó lúc nãy, không biết nó có thù dai không?
Dù sao sinh mạng của nó cũng gắn sinh tử vào mình.
Người đàn ông trẻ tuổi, có trách nhiệm lớn, bắt đầu nghĩ ngợi.
Nghĩ gì nghĩ.
Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Hắn biết những gì diễn ra đang là sự thật. Phũ phàng và sung sướng.
Hướng ý thức về phần thưởng. Có hai hộp quà hiện ra. Hắn chọn một cái.
Đại não biến động, trước trán lấp lóe một vòng tròn màu đỏ, nhỏ bằng nửa chiếc nhẫn.
Toàn thân rung động như được cải tạo. Cơ thể trở nên cường tráng hơn, linh hoạt, minh mẫn lạ thường.
Kèm theo đó, cơ thể lại loại bỏ chất bẩn ra ngoài. Sau một lúc, cả căn phòng tỏa ra mùi hôi thối.
Đại Du vội vàng chạy về phía giếng, gột rửa thân thể.
Ti Hồng cũng vừa tắm xong. Nghe mùi lạ, cũng vội vàng lao ra khỏi phòng, để thoát khỏi mùi xú uế, mùi gì mà thúi thế.
"Đại Du à, anh làm sao mà cả người đầy chất bẩn thế kia? Mùi hôi trong phòng là sao? Ủa? Sao cơ thể anh có vẻ cường tráng, trắng trẻo hơn trước nhiều vậy?"
Do hệ thống. Đại Du nghĩ thầm. Chứ nào dám nói ra. Hắn không muốn ai nghĩ hắn, bị tâm thần.
"À, căn nhà này, xung quanh là cánh đồng, thỉnh thoảng nó thúi thế. Ti Hồng, em vào phòng khách đợi anh xíu. Anh làm cơm nước cho em ăn uống. Có lẽ anh vừa mất đời trai, nên trắng trẻo cường tráng ra à. Em cũng vậy, xinh hơn nhiều đó"
Mặc dù nghe vô lý nhưng lại hay. Ti Hồng cảm nhận được sự yêu thương từ Đại Du. Nàng cũng lười hỏi lại, đi về phòng khách.
"Chúc mừng ngươi đã cảm ngộ được linh khí. Thành Sơ linh sơ cấp. Ngươi đã có thể sử dụng được kỹ năng Bàn Tay Vàng rồi"
Linh trí hệ thống bây giờ mới xuất hiện, cái mặt khinh khỉnh bỏ mịa.
"Linh khí là gì? Bàn Tay Vàng là gì? Có thể biến củi thành vàng à?"
Đại Du thắc mắc hỏi. Giơ giơ đôi bàn tay. Hắn là chủng tộc da vàng, tay không vàng thì chẳng lẽ đen, trắng, nâu, đỏ.
"Ta không biết rõ. Ký ức ta nhớ được rằng, có lẽ Bàn Tay Vàng, đại khái là công pháp cải tạo thân thể người phàm. Dùng ý thức để điều khiển, dùng linh khí để thực hiện. Ta cảm nhận, trên thế giới này, cũng có một số người cảm nhận được linh khí. Nhưng không ai có có thể đạt Sơ linh sơ cấp cả"
Linh trí hệ thống trả lời.
"Sao ngươi không chịu nói rõ ra chứ? Chẳng lẽ ngươi bị áp chế bởi cái gì? "
Đại Du hỏi.
"Ngươi thông minh đấy. Ta chỉ có thể giải đáp thắc mắc một số vấn đề thôi. Nhớ gì thì trả lời nấy. Linh khí ở địa cầu này quá thấp. Không đủ để ta khôi phục dần dần trí nhớ. Nếu linh khí ở đây tràn trề, ta chẳng vội vã, chọn tên khốn kiếp nhà ngươi đâu"
Hệ thống tiếp tục ngoáy mũi mỉa mai.
"Humh, vô dụng. Ta cảm nhận cơ thể ta, đã thải được hết chất độc ra ngoài. Có phải ta sẽ không còn, bị giới hạn thời gian sống nữa không"
Đại Du vừa hỏi vừa mang theo hy vọng.
"Sinh tử là quy tắc cơ bản. Hệ thống chỉ dùng chút ít linh khí còn lại. Tự động tạo nhiệm vụ để người tiếp tục sống thôi. Hệ thống không cải tử hoàn sinh được đâu. Quy tắc sinh tử của vũ trụ này, quá mạnh mẽ, cho dù hệ thống có tràn trề linh khí, ngươi vẫn chết như thường"
Linh trí hệ thống mờ nhạt dần dần, làm Đại Du vô cùng hốt hoảng, chắc nó biết, nói nữa sẽ bị chửi.
"Này này, dừng lại đã, không phải ta chết ngươi cũng chết sao?"
Đại Du tiếp tục níu kéo linh trí hệ thống.
"Ta mệt rồi. Ta đi ngủ đây, nói chuyện với mấy thằng ngu thật tốn sức"
Linh trí hệ thống nói xong liền biến mất.