"Bắp. Sao lại là trái bắp?
"Ta mới ăn cơm xong mà, còn giộng trái bắp vô bụng làm chi?"
"Hệ thống gì lạ bay? Cái gì mà chiều không gian khác chứ?"
"Vật phẩm hệ thống là đây sao? Bắp này ngoài chợ rẻ thúi mà"
"Làm cái nhiệm vụ vô sỉ như vậy, chỉ được trái bắp. Chơi vậy ai chơi nữa"
"Con bà tổ tông nó linh trí hệ thống, cút ra đây cho bố"
Khi xưa.
Hắn chưa hề cảm nhận trong não hải của hắn, có vùng không gian.
Bây giờ.
Hắn thấy, một mảng trời tối như mực. Cái bảng vàng kia sáng chóe.
Hắn chỉ cần hướng ý thức vào trong đó, là trong đó phát ra âm thanh.
Hắn la hét, gọi khản cả giọng. Mà linh trí hệ thống vẫn im hơi lặng tiếng.
Nó đã chết hay nó chưa hề đã từng tồn tại?
Hay có lẽ nó sợ bị chửi nên trốn mất xác rồi?
Biết thế nói lời ngon ngọt dụ nó ra rồi chửi. Giận quá đúng là mất khôn. Lại nghĩ lại, lúc đó, không bực không chửi sao được?
Quăng mẹ trái bắp vàng vàng lên cái bàn.
Hắn nhìn lại một lần nữa. Chính xác là bắp. Hắn không có hoa mắt.
Một lần nữa, hắn cảm nhận cơ thể mình, cũng như trước khi bị nhiễm độc. Chả có biến hóa gì chứng tỏ hắn đáng sợ, vì hắn đang có hệ thống.
Lại nhìn sang trái bắp. Nó không thể tự nhiên xuất hiện trước mặt mình được.
Đại Du biết hệ thống này là thật.
Sự thật là mình chỉ còn sống chỉ gần hai ngày nữa, cũng là thật.
Cảm giác biết mình sắp ngủm, nó vừa đáng sợ, vừa bình tĩnh lạ thường. Hành động bây giờ, hắn nghĩ tới là đập heo đất, đi phá đời trai.
Miên man suy nghĩ. Hồi giờ chỉ nghe, chứ chưa đi bao giờ. Liệu rằng đi không đúng chỗ. Lại bị lừa hết tiền hay không?
"Đại Du"
Ngoài sân có tiếng vọng lớn gọi vào, làm hắn tỉnh cơn mê. Là tiếng mẹ của hắn a.
Bình thường, hắn rất sợ mẹ hắn. Sợ mẹ hắn tổn thương vì hắn.
Hắn ngổ ngáo với ai, chứ với mẹ hắn, thì chưa bao giờ.
Nuôi đứa con muôn phần vất vả. Lớn rồi mà nó còn hư, thì mẹ hắn cầm chổi đập, cầm roi quất.
"Con nghe"
Tiếng mẹ hắn bên ngoài cửa vọng vào.
"Đại Du, bà ngoại bị bệnh rồi. Mẹ phải đưa đi viện chăm sóc. Con ở nhà tự lo cơm nước nhé. Mẹ có để ít tiền trên bàn dưới bếp"
Đại Du í ới trả lời mấy câu.
Trong lòng muốn níu kéo mẹ lại. Muốn bên mẹ những ngày cuối. Muốn nói với mẹ, mình chỉ còn sống gần ba ngày nữa thôi. Mẹ đừng đi đâu cả.
Mà nghĩ lại.
Hắn đang sống sờ sờ thế này. Nếu nói ra, có khi ăn cái chổi vô mặt nằm tại chỗ.
Dù ít học, nhưng mẹ hắn cũng biết, cái nào là thật, cái nào là hoang đường.
Kể tầm bậy tầm bạ, vệ hệ thống, linh trí, nhiệm vụ.
Có khi mẹ hắn lại hiểu nhầm, là hắn bị tâm thần sau bạo bệnh. Lại bắt hắn đi đến cái bệnh viện tâm thần thì khổ.
Nhìn bóng mẹ rời xa.
Hắn lớn rồi, cũng là lúc hắn phải báo hiếu. Thế mà hắn giờ này lại là thằng sắp chết. Chưa báo được ân nghĩa của chữ hiếu, toàn là báo oán a.
Rất nhanh.
Đại Du liền nghĩ tới việc thực hiện nhiệm vụ của hệ thống để sống tiếp. Sống, là thứ quý giá nhất. Sống được, mới báo hiếu được.
Phần thưởng thì không quan trọng lắm lắm. Vì nó chả có giá trị là bao. Ba đồng cũng mua được một đống.
Đang suy nghĩ vẩn vơ, tính toán, liệu số tiền tiết kiệm này, đi được mấy nháy. Vừa nghe thấy tiếng bước chân ngoài sân, tưởng rằng mẹ hắn đã trở lại. Hắn vội vàng cất con heo đất, ngẩng đầu lên, đã thấy cô giáo Ti Hồng hiên ngang tiến vào trong phòng hắn.
"Đại Du, em nghĩ cái gì mà đăm chiêu thế?"
Nhìn Đại Du, không hiểu vì sao khuôn mặt Ti Hồng lại hiện nét ửng đỏ.
Thằng cốt đột này làm chuyện vô sỉ với mình, mà mình lại chẳng làm được gì nó. Nếu nó chưa tốt nghiệp, thì chết mẹ với bà. Chút ấm ức này cứ đeo bám dai dẳng trong tâm trí nàng.
May mà nó sống, chứ nó chết, thì chẳng còn cơ hội trả thù. Dù vô ý, cũng là đã bóp dú bà. Mà bà lại là cựu giáo viên nữa chứ.
"A, là cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp. Sao cô lại đến đây?"
Đại Du ngạc nhiên hỏi. Chẳng hiểu sao cô giáo có thể tìm ra được nhà mình. Hay thật.
"Tôi là cô giáo. Tôi đến thăm cậu không được sao?"
Ti Hồng bực bội. Ra trường cái, là thằng lõi con này, không còn tôn sư trọng đạo gì cả. Vừa đến, nó đã có ý muốn đuổi về. Nhìn xung quanh, thiệt là muốn lấy trái bắp, phang vô mặt nó.
"Em bất ngờ quá"
Đại Du biết mình nói hố. Vội xin lỗi, kéo ghế cho Ti Hồng ngồi. Sẵn rót nước lọc mời cô giáo hạ hỏa.
Ti Hồng hôm nay mặc bộ váy trắng, tôn lên mọi vẻ đẹp của thiếu nữ. Chỗ lồi chỗ lõm không thừa không thiếu. Da dẻ vốn trắng phau, mịn màng, lại có chỗ cứ lấp ló. Đôi môi hôm nay có màu son hồng nhẹ, chút nét ngây thơ hiện rõ. Thật là làm người khác vừa ngượng, vừa muốn ôm ôm, nựng nựng.
Mặc dù cô giáo quần áo kín kẽ, nhưng hai mắt Đại Du, đảo đi đảo lại, rồi cũng dán chặt vào từng mm trên người cô.
Phát hiện ánh mắt dâm tà của Đại Du.
Nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng Ti Hồng vừa ngượng vừa xấu hổ.
Tay chân lóng ngóng, ánh mắt muốn lảng tránh thằng mất dạy này. Liền lượm trái bắp lên, bóc vài hạt bỏ vào miệng, rồi uống nước.
Sau đó liền quăng trái bắp về phía Đại Du, để hắn bớt tập trung về thân thể của mình.
Nghĩ lại hắn tuổi cũng đã lớn, tâm sinh lý như vậy là bình thường.
Đều cái ý thức như củ lìn, dám ghẹo cả cô giáo.
Với kinh nghiệm nhiều năm, bị thầy cô giáo ném phấn vô mặt. Đại Du tiếp lấy trái bắp đang bay tới. Nắm chặt trong tay để chứng tỏ, dù ra trường nhưng công phu vẫn không quên a.
Lơ đễnh bóc bỏ vài hạt vào miệng cho đỡ quê.
Hắn biết, cô giáo phát hiện ra hành động háo sắc của hắn rồi. Cũng tại trong đầu hắn cứ lẩn quẩn, cái hành động từ cái hôm ở viện.
"Cảm ơn cô giáo đã tới thăm. Em đã khỏe lại rồi. Cô ăn cơm chưa?"
Đối với người đưa đò, hỏi bài và trả bài thì nhiều, chứ mấy khi ngồi đối diện thế này. Nên mở lời hỏi thăm cũng khó khắn vô cùng a. Nói sao cũng lộ ra ý tứ giả dối.
"Mới sáng mà hỏi ăn cơm? Nhà có mì tôm không? Chế cho cô một gói, thêm một quả trứng, ít hành, nhiều ớt"
Không làm gì được thằng này, thì cũng phải hành nó cho được.
Lát nữa bà đây đòi uống nước dừa. Xem thằng học trò vô sỉ này, nó có leo lên được không.
Vì chuyện Đại Du, nhà trường đã ba lần bảy lượt nhắc đến cô, làm cô mất cả mặt mũi. Hôm nay lại sai cô tới thăm hắn nữa.
Nghe cô giáo nói, Đại Du vội vàng xuống bếp để chế mì. Có cảm giác nếu ở tiếp trong phòng, chắc đè cô ra mất. Sắp chết nên cũng chẳng có ngại gian nguy, đạo đức cũng dần lụi tàn à.
Lúc hắn đang chế mì, cơ thể đột nhiên có biến hóa. Cả người nóng rực như ăn phải chất kích thích. Mồ hôi tiết ra nhễ nhãi.
Vội vàng điều chỉnh hơi thở, rửa cái mặt cho mát mẻ. Sau đó cố chỉnh lại bộ mặt thanh tỉnh. Bưng tô mì vào phòng cho cô giáo.
Trong phòng không thấy cô giáo, chỉ nghe tiếng chảy róc rách trong nhà tắm. Cửa phòng tắm che bằng tấm kính có dán decal trắng trong. Tấm thân nuột nà, mờ mờ ảo ảo của Ti Hồng, lọt vào mắt hắn.
Một vài giọt máu đã chảy ra từ mũi hắn. Bảo bảo của hắn đã nhất trụ kinh thiên.
Hắn phát hiện thân thể hắn, có gì đó, rõ ràng không ổn. Từ trước tới nay, hắn có háo sắc, cũng đâu đến nỗi, chẳng điều khiển được bản thân chứ.
Đại Du đặt tô mì lên bàn, rồi vội vàng ngồi xuống điều tức hơi thở. Nghĩ tới khối lượng kiến thức cần học, để chuẩn bị thi đại học. Hòng mượn khó khăn để giảm bớt hưng phấn, đang dâng lên trong cơ thể.
"Không được làm bậy, không được làm bậy" - Hắn liên tục lẩm bẩm.
Trong lúc hắn đang chế mì gói, Ti Hồng cũng có cảm giác như Đại Du. Cả người toát mồ hôi nóng rực, khó chịu vô cùng.
Ti Hồng vội vàng lao vào phòng tắm để làm sạch cơ thể.
Vừa tắm.
Vừa thở hổn hển.
Vừa xoa khắp thân thể. Cả người cứ hết vặn chỗ này, lại vẹo chỗ khác.
Nhìn bóng hình của cô giáo, nghe tiếng thở dốc gợi cảm. Đại Du thực sự là muốn đạp cửa nhảy ngay vào phòng tắm. Tấn công mãnh liệt từ phía sau để thỏa mãn dục vọng. Giống y chang như mấy tình tiết hắn xem trên bo húp.
Phút chốc.
Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và hơi thở gấp gáp của Ti Hồng, lời lẩm bẩm tụng niệm của Đại Du.
Rồi cũng không lâu sau đó.
Ti Hồng không mảnh vải che thân, chạy ra từ phòng tắm, tiến đến bên Đại Du. Nàng vố cho hắn mấy bạt tai bá cháy. Tiện tay lượm ngày cái bình hoa bên cạnh, đập ngay vào đầu Đại Du, làm hắn bất tỉnh.
Cơn dục vọng dâng trào, làm ý thức khống chế thân thể của Ti Hồng đã vô cùng mờ nhạt.
Có thể thế nào, nhưng Ti Hồng cũng sẽ không nghĩ sẽ có ngày, mình làm ra cái hành động thế này.
Cố kiềm chế, nhưng chân tay không nghe theo ý nàng.
Ti Hồng xé toạt quần áo của Đại Du, cởi sạch trang phục trên người nàng. Bảo bảo của hắn đã ngóc đầu chào sẵn.
Nàng bắt đầu thực hiện hành động, theo bản năng tồn tại nguyên thủy nhất của loài người.
Chịch.
Cú đập khá mạnh, Đại Du vẫn đang nằm bất tỉnh. Kiếp này hắn chẳng thể nào chứng kiến được. Hắn mất đi đời trai lúc nào rồi. Chính xác là hắn bị đập. Rồi bị hiếp à.
Lúc tỉnh dậy.
Cái miệng ô lên một tiếng. Hắn đang chơi gái à. À không, gái đang chơi hắn à.
Hhắn thấy cô giáo, đang chễm chệ cưỡi ngựa trên người hắn.
Vừa cưỡi vừa tát vào mặt hắn.
Đđau quá, sướng quá. Ta đang chịch thật rồi.
Dược lực quá mạnh, nhanh chóng khống chế tinh thần hắn. Trong cơn mơ màng, bản lĩnh thằng con trai chưa có mối tình vắt vai bùng nổ. Hắn cường bạo ôm cô giáo tiến về phòng tắm. Đại chiến lại tiếp tục diễn ra từ phòng tắm tới nhà bếp. Ngoài sân tới trên giường. Mặt hắn đã sưng vù, đến nỗi không còn nhận ra nữa.
Sau sáu mươi chín phút.
Cả hai nằm vật ra, thở hổn hển. Sau đó dần chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi dược lực lần nữa phát tác. Cả hai lại quấn quýt vào nhau trong vô thức.
Cứ như vậy kéo dài tới hơn hai ngày.
Lúc này hệ thống vang lên tiếng báo động, kích hoạt thực hiện nhiệm vụ thứ hai. Trong cơn mê mang, hắn lập tức thanh tỉnh lại. Nhận ra mình sắp nghẻo. Nhìn về phía Ti Hồng đang nằm ngủ ngon lành, khuôn mặt bỗng trở nên kiều diễm, gấp nhiều lần so với trước.
Mình đã hại đời con gái nhà người ta ra thế này?
Phải tiếp tục sống để bù đắp lại lỗi lầm, gánh vác trách nhiệm trên vai.
Trong đầu hắn lại hiện ra một lý tưởng, lý tưởng phết. Có lẽ hắn sống trong gia đình, có một người mẹ khổ hạnh. Nên không muốn người con gái nào khổ vì hắn.
Mặc kệ cái nhiệm vụ vớ va vớ vẫn như thế nào. Hắn cũng phải làm. Không làm thì hắn sẽ ngủm ngay tức khắc. Thế thì, chắc chắn sau này, Ti Hồng sẽ mang tiếng cả đời rằng, con này hiếp dâm học sinh đến chết.
"Nhiệm vụ thứ hai “Giao hoan cùng Ti Hồng” - Hệ thống xuất hiện nhiệm vụ mới.
"Tèng teng teng teng. Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Linh lực hỗ trợ sự sống tăng lên ba ngày. Phần thưởng mới mở ra" - Hệ thống nhắc nhở.
Đù.
Nhiệm vụ này nếu bình thường thì thôi. Hắn vẫn lựa chọn cái chết thì hơn.
Bí bách lắm thì ra phố đêm. Chứ nếu làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế này. Vô tù là cái chắc.
Mà tội phạm hiếp dâm, thì vô tù tự hiểu, phải chịu những hình phạt quái đản từ bọn cùng buồng như thế nào. Không ít tội phạm sau khi ra tù, thì bảo bảo chỉ còn chức năng đi tiểu. Vài phút phê pha, để rồi hỏng mất kiếp đàn ông.
Nhìn biểu tượng hộp quà.
Hắn thật không muốn đụng vào. Có ngu thì cũng hiểu được, hoan lạc lần này do quả bắp kia gây ra.
Mặc dù thằng học sinh nào cũng ảo tưởng mấy chuyện vô sỉ như thế. Nhưng mấy ai làm được. Còn mình thì làm được, theo cách không tưởng nhất.
Ba ngày.
Muốn sống thêm phải nhận phần thưởng và tiếp nhận nhiệm vụ mới.
Hắn còn muốn cưới cô giáo, muốn chăm sóc a. Đó là suy nghĩ của một người đàn ông có trách nhiệm. Còn chưa biết cô giáo có đồng ý không? Hay lát nữa, mình phải lên phường uống nước trà.
Sợ hãi quá đi mất. Sợ chết trong tù.
Ý thức hướng về phần thưởng. Một luồng linh khí mạnh mẽ tràn vào trong người hắn. Làm hắn đau đớn vô cùng, hắn lăn lộn hét lớn.
Âm thanh inh tỏi, làm Ti Hồng ở bên cạnh bừng tỉnh. Nhìn thằng đã từng là học trò, đang ôm đầu giãy giụa.
Mịa cái thằng này.
Dày vò bà xong, giờ giả điên là tưởng ổn à.
Ngẫm lại, bây giờ trách thằng nhóc này hiếp dâm, lại có chút uất ức cho mình và oan cho hắn. Chính mình đè nó ra mà. Ti Hồng nghĩ, tại sao nàng lại trở nên như thế chứ?
Rồi.
Có ai mà để bị hiếp dâm hơn hai ngày đêm, lại không phản kháng. Nói ra thiên hạ lại cười cho, mình là nữ nhân dâm đãng lại vô lại.
Ngẫm lại.
Mình yêu nghề giáo, lại là dạy giáo dục công dân. Thế mà lại bị thằng oắt con này, làm cho mất hết thể diện, hình tượng.
Quả này im cũng không được, nói ra cũng không xong. Thật là uất ức quá đi à. Phải để thằng oắt con này, chịu ít thiệt thòi mới được.
Nếu bắt thằng này lái máy bay liệu có hợp không?
Mặc dù tương lai thằng lõi này chưa có gì sáng lạng cả. Nhìn mặt nó tuy cũng đẹp trai nhưng không tin là nó làm nên sự nghiệp gì lớn. Có khi giống ba mình, suốt ngày bị mẹ hành.
Nhưng.
Vô số phụ nữ đều mong muốn, có một người đàn ông dũng mãnh chuyện giường chiếu như thế này. Mmình lại nguyên là cô giáo chủ nhiệm. Hốt về chả sợ thằng oắt con này nó leo lên đầu ngồi.
Rồi... Cứ suy nghĩ mông lung. Thực sự cô giáo Ti Hồng, đang rối bời.
Huhu.
Cái chết tuy đáng sợ. Nhưng sự dày vò của hệ thống còn đáng sợ hơn. Phải đến sáu phút chín giây sau, Đại Du mới mơ màng tỉnh lại.
"Ký chủ đã dung nhập thành công công pháp “Bàn tay vàng”. Linh lực để sử dụng “Không”"
Lại nữa.
Thế này có chán không chứ. Hệ thống vô dụng. Hoàn toàn không giống như mấy thằng Tàu bịa ra. Cho công pháp mà không cho sử dụng. Cho làm mẹ gì?
Đại Du nghĩ thầm, chờ linh trí hệ thống tỉnh lại, phải lý lẽ với nó mới được.
"Ta tỉnh rồi đây. Chúc mừng ngươi đã hoàn thành hai nhiệm vụ, rất nhẹ nhàng và sung sướng. Chúng ta lại có thời gian gắn bó bên nhau nữa rồi. Quả là tri kỉ. Trong khi hồi phục, ta rất sợ và lo lắng ký chủ ngủm, sau nhiệm vụ đầu tiên. Ta thật sự rất cảm động"
Linh trí hệ thống như làn khói màu trắng, lượn lờ như oan hồn bất tán, trong vùng không gian não hải của hắn.
"Cảm động mẹ ngươi, tri kỷ dòng họ ngươi, nhẹ nhàng cái đầu ngươi"
Đại Du bực tức, hướng ý thức tới linh trí hệ thống phản đối, chửi rủa.
"Ký chủ thật là tài năng. Chửi cũng hay, cũng văn hóa quá đi"
Linh trí hệ thống khỉnh khỉnh cái mũi đáp lại.
"Ta muốn biết hệ thống là gì? Linh trí ngươi là ai? Nhiệm vụ tiếp thep của hệ thống này là cái gì? Nếu câu trả lời không thõa mãn. Người cút khỏi não ta đi"
Đại Du hướng ý thức tà ác về linh trí hệ thống.
"Ta không thể nói cho ngươi lúc này được. Có nhớ gì đâu mà nói. Nơi này quá ít linh khí, để ta khôi phục. Nói đi cũng phải nói lại, không phải mấy hôm nay, ngươi rất thỏa mãn sao?
Linh trí móc móc hai lỗ, mũi rồi bắn về phía Đại Du.
Thật vô sỉ.