Chương 167: Chơi, ta chơi là được chứ gì

Một vùng sóng âm đa sắc, tầng tầng vây lấy Đại Du, Nhất Âm chỉa miệng về phía Bi Bi và Lị Lị.

"Hai ngươi an tâm, cứ đánh nhau thoải mái với Cửu Âm và Bát Âm. Nơi này đã được chúng ta phong bế ngàn dặm, đảm bảo tu giả bên ngoài không phát hiện ra đâu"

Nhất Âm suy nghĩ cái quần què gì đó, lại tiếp lời.

"Cùng là phận nữ nhân với nhau, lâu lắm mới có một nam nhân ngon lành cành đào như thế này. Các ngươi chơi hắn được, thì cũng hiểu ta chơi hắn cũng quá được. Nơi đó của ta còn khít hơn cả hai ngươi đây. An tâm, nam nhân này ở cùng với ta, chỉ sướng chứ không có khổ"

Thấy Lị Lị và Bi Bi vẫn lưỡng lự, khuôn mặt có chút không nỡ. Nhất Âm quát lớn liên hồi.

"Còn không mau đi kiếm chỗ khác mà đánh nhau. Đánh nhau ở đây, thằng nhãi Sơ Tiên này có chịu nỗi dư lực thoát ra không. Nó chết thì ta lấy gì mà chơi"

"Cút lẹ hai con đàn bà các ngươi đi, giết được Cửu Âm và Bát Âm, rồi có ngon thì quay lại mà cứu hắn"

"Cút, không thì ta thiến luôn thằng này".

....

Nghe tiếng chửi liên hồi của Nhất Âm, Bi Bi và Lị Lị nhìn nhau, ả này nói cũng đúng. Tạm thời Đại Du ở bên ả vẫn an toàn, ả ta muốn chơi chứ chưa muốn giết. Mà Đại Du thì chơi gái dai như đỉa, sướng hay không thì chưa biết, nhưng chắc củng đủ thời gian tiêu diệt Cửu Âm và Bát Âm.

Dong binh đoàn của họ thì Bi Bi và Lị Lị khá quen mặt rồi, Nhất Âm mới đáng ngại, còn hai tên kia thì chưa biết đội nào lụm đội nào.

Bi Bi và Lị Lị nhìn sang Đại Du, gật đầu rồi biến mất, tỏ ý hứa hẹn bọn ta sẽ trở về, chàng cứ chịu khó chơi con hàng này, tuy nó xấu nhưng ngực nó bự và cứng cáp như cơ bắp nam nhân.

Cứu Âm nhìn Đại Du, giơ ngón tay cái lên tỏ ý cổ vũ. Nhưng rồi lắc lắc cái đầu. Hắn từng là nam nhân tướng tá cao to hôi đen, tinh lực mạnh mẽ. Tiến cấp Thần rồi, còn bị Nhất Âm chơi cho đến nỗi gầy rộp, còng cả lưng. Huống chi là thằng nhãi tướng tá tầm thường này, được mấy hiệp?

Uầy, phận nam nhân.

Bốn tu giả bay đi xa choảng nhau loạn xạ. Bỏ lại Đại Du với một con đàn bà mang dáng dấp đàn ông. Ả ta là Thần đấy, Đại Thần đỉnh phong.

"Còn dòm ngó cái gì, tụt quần xuống, lòi ciu ra"

Nhất Âm nhìn Đại Du cúi đầm, lên tiếng quát tháo, chẳng biết từ đâu lấy ra bộ đồ nghề, hắn nhìn thấy quen quen. Á đù, bạo dâm sức mạnh, những món đồ độc nhưng không lạ này, chuyên dành cho kiểu loạn lác đó.

Loại như ả, quan hệ kiểu tầm thường, sướng sao nỗi. Phen này Đại Du khổ sở rồi.

"Giết ta đi"

Đại Du lạnh lùng lên tiếng. Hắn thấy cuộc đời bạc bẽo đến đáng sợ. Hắn mang trên mình những thứ nam nhân đều mong ước có được, nào là Ba Con Sâu, hạt bắp, sắc khí kỳ kinh. Nhưng hắn tung hoành tới đâu, đều bị nữ nhân đè ra chơi tới tấp.

Trước có thất nữ, Giáo Thảo, giờ lại tới Nhất Âm.

"Muốn chết thì tự bạo đi" - Thằng này đòi chết, Nhất Âm lên tiếng thách thức.

"Ngươi nghĩ ta không dám?" - Đại Du gằn giọng, hắn to mồm thôi, sao dám.

"Ngươi không dám, còn cãi cho được. Ngươi thấy nam nhân nào mà cãi thắng nữ nhân chưa. Thách với chả thức. Hơn nữa, ta nhìn thấy rõ trong mắt ngươi khát vọng sống hơn bất kỳ tu giả nào ta từng gặp. Thần thuật dị biệt của bọn ta, dùng để nắm bắt xảm xúc nam nhân, không bao giờ sai, haha"

"Ta mới chơi với hai nữ nhân, giờ không có hứng, có tụt quần xuống thì thằng nhỏ cũng chẳng lên được đâu" - Đại Du lắc đầu ngán ngẩm, tâm ý bị người khác nhìn trúng, tính toán gì cũng vô dụng.

"Mịa thằng đần, tụt xuống" - Nhất Âm lại quát lớn, tiếng quát to đáng sợ, làm hắn run người. Thằng nhỏ vốn đã teo, giờ thì co rút lại.

Hắn rớt nước mắt tụt nhanh cái quần xuống rồi nhắm mắt. Hắn phó mặt thằng nhỏ cho cuộc đời đưa đẩy. Hy vọng ả ta thấy nó không lên mà chán rồi bỏ cuộc.

Nhất Âm quỳ gối trước háng hắn, bàn tay to đùng nắm lấy da đầu thằng nhỏ, nhẹ nhàng kéo ra, rồi búng búng mấy cái, miệng lẩm bẩm khen ngon.

Đại Du ngước mặt lên trời, nỗi sầu lòng này trời cao có thấu.

Nhất Âm đưa cái miệng thô kệch ngậm lấy thằng nhỏ của hắn, dùng răng kéo ra. Hàm răng như tướng tá, khiến hắn có cảm giác như con trym hắn bị biến thành xúc xích rồi.

Hiểu ý hắn, Nhất Âm có kéo có mút cỡ nào, thằng nhỏ vẫn im bặt.

Hắn là trai thẳng, thẳng tắp. Mặc dù Nhất Âm là nữ nhân, nhưng tướng tá còn bự hơn Mike Tay Sơn thế này, dòm thôi đã ngán, nói chi là mang trym đi phang.

Giờ hắn đã hiểu ánh mắt mang nhiều tâm tư của tên Cửu Âm rồi. Đúng là đời ai chẳng có khổ tâm riêng.

Tiếng chụt chụt cứ thế phát ra dưới háng hắn. Nhất Âm dường như quyết không bỏ cuộc.

Mấy khắc trôi qua, nước dãi của Nhất Âm chảy ướt cả mặt đất. Nhưng thằng nhỏ không lên là không lên.

"Ta là nữ nhân đấy thằng ngu, ngươi có biết ta là nữ nhân không hả?"

"Không" - Đại Du gằn giọng, cho dù bọn chuyển giới nửa vời bên Thái dúi cũng nhìn đỡ hơn nữ nhân này à.

"Mẹ nó tức" - Nhất Âm gào lên.

"Thằng đỹ đực, muốn từ chối ta chứ gì" - Nhất Âm hạ giọng, ánh mắt nham hiểm làm Đại Du rùng mình, dự cảm điều chẳng lành sẽ đến.

"Ngươi dám từ chối ta, ta thưởng cho ngươi, haha"

Nhất Âm cười điên cuồng, một tay nắm lấy cằm hắn, một tay cứ thế tát hắn bom bốp. May mà ả ta không dùng linh khí, nếu không thì hắn phi thăng rồi.

Nhưng.

Dù sao ả ta cũng là Đại Thần đỉnh phong.

Đại Du vận linh khí chống đỡ. Vậy mà cái mặt cũng đã sưng như bị ong chích.

"Phần thưởng này được chứ?" - Nhất Âm gằm hè điên tiết nhìn hắn.

"Rất được" - Đại Du cố gắng mở cái mồm sưng húp trả lời. Bị đánh sưng mặt, vẫn tốt hơn là đút trym vào háng ả này.

"Được, được ư, há há, vậy ta thưởng tiếp"

Bụp, bụp.

Nhất Âm nói xong, nắm lấy lòng bàn tay, cú hai cái vào hai mắt hắn, khiến đôi mắt ngây thơ vô số tội của Đại gia bầm đen, sưng húp.

"Phần thưởng này được chứ?" - Nhất Âm lại gằm hè điên tiết dữ tợn hơn nữa nhìn hắn.

Đại Du bây giờ chẳng nhìn rõ Nhất Âm nữa, nghe tiếng thì gật đầu. Cầu mong Bi Bi và Lị Lị quay về sớm. Chẳng biết hai nàng có thắng nỗi Bát Âm và Cửu Âm không. Hai nàng mà bỏ mạng, thì hắn cũng xác định lên bàn thờ.

"Con mẹ nó, lại được"

"Bây giờ ta hỏi lần cuối, có chịu chơi ta không?"

Tiếng Nhất Âm vang vọng khắp núi rừng âm u này. Ngoài kia, bốn kẻ đang đánh nhau loạn xì ngầu cũng dừng lại. Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu Nhất Âm đang làm gì Đại Du.

Tặc lưỡi một cái, lại lao vào choảng nhau.

"Xem ngươi cứng đầu được bao lâu, thằng lớn nhận phần thưởng rồi, giờ tới thằng nhỏ"

Đại Du chưa kịp suy đoán ả ta định làm gì, đã thấy đau thốn từ háng lên cổ.

Nhất Âm không biết thương ciu tiếc ngọc, cú một phát như búa bổ vào háng Đại Du, khiến hắn lăn ra xa, ôm háng lăn lộn.

Mịa ông trời.

Cớ sao lại cho nam nhân cái điểm yếu chết người này chứ.

"Có chịu chơi ta không?" - Nhất Âm lăm le cú đấm trước mắt Đại Du.

"Tha cho ta" - Đại Du đau đến thần trí mù mờ, ánh mắt giờ toàn nhìn thấy trời sao.

Bụp.

"Có chơi ta không?"

Bụp.

"Có chơi ta không?"

Bụp.

"Có chơi ta không?"

Bụp.

...

Liên tiếp sáu mươi chín cú vào ciu hắn. May mà có Ba Con Sâu bảo vệ thằng nhỏ không hư hỏng. Nếu không trứng vỡ cành gãy rồi.

Khỏi nói, Đại Du ôm háng quằn quại điên cuồng, đầu óc đã mất hết suy tính, chìm đắm trong nỗi đau háng.

Một đoạn thời gian, hắn vừa mới thanh tỉnh một xíu. Liền thấy ngay cú đấm của Nhất Âm đang giáng tới.

Như một thói quen, hắn vội vàng la lớn "Chơi, ta chơi là được chứ gì. Huhu"