Chương 159: Ngu thì chết cả lũ

Uầy.

Mệt mỏi mà chẳng dám nói lên lời, sợ quê độ.

Ba vị Thần kia, ung dung tự tại, phóng đi vun vút qua sa mạc, chẳng nể mặt hắn chỉ là tu vi Sơ Tiên.

Đường xa mắt mờ.

"Xuyên Không" là cách thức di chuyển duy nhất có thể đuổi theo.

Họ đã đi liên tục đã sáu ngày chín đêm, hắn cảm nhận được, linh khí thuộc tính không gian sắp cạn. Cạn rồi chẳng lẽ van xin leo lên lưng nữ nhân để được cõng đi.

Ban đầu, ba nữ nhân khoái chí nhìn hắn vượt không gian, mà nhìn hoài cũng chán. Đúng là phụ nữ, vừa bay vừa nói chuyện tầm phào rôm rả.

"Có người"

Chi Chi thủ lĩnh lên tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm phía trước, gương mặt toát lên vẻ chán nản, chưa nhìn đã biết ai.

"Lại cái tên Hội trưởng đó, hắn vẫn không buông tha cho thủ lĩnh, chúng ta làm gì tiếp đây" - Bi Bi thở dài một tiếng, đồng cảm với thủ lĩnh.

"Chúng ta quay về, không cần đi nữa" - Chi Chi quay người, chuẩn bị về lại chốn cũ.

Sự cố bất ngờ làm Đại Du hụt hẫng vô cùng, về là về thế nào, giữa Chi Chi thủ lĩnh và tên Hội trưởng kia có cừu oán ư? Hắn là Đại Tôn đỉnh phong đấy.

Đại Du vừa nghĩ xong, thì một thân ảnh đã huyễn hóa xuất hiện trước mặt bốn người bọn họ. Hình dáng như một thằng nhóc mười sáu tuổi chín ngày mắc bệnh béo phì, mặc mỗi cái khố che hán, còn lại trần truồng.

Hắn, là Hội trưởng ư? Vóc dáng này, làm Đại Du liên tưởng tới tên nhóc Ma Bư quái thai năm nào, nó lớn lên, chắc cũng thế này quá.

"Chi Chi, ta đã đợi nàng sáu ngày chín đêm, lần nào bí cảnh xuất hiện, ta cũng đợi như vậy, sáu trăm chín mươi năm rồi, tấm chân tình của ta, nàng chẳng hiểu sao?"

"Không hiểu"

Nghe cái thằng béo lên tiếng, Chi Chi lạnh lùng đáp lại ngắn gọn. Tư thế liền rời đi, đáng tiếc, bổng dưng thân hình của Chi Chi bất động, không thể nhúc nhích, rõ ràng tên Hội trưởng này đã giở trò.

"Hội trưởng Kinh Thiên, có cần phải làm thế không?" - Đôi môi mỏng manh của Chi Chi mấp máy, ánh mắt tuyệt vọng.

"Nàng chỉ là một Đại Thần đỉnh phong, được ta ưu ái, còn kháng cự sao? Nàng nghĩ ta ở lại nơi đây làm cái gì, là vì nàng ở đây đấy. Chờ đợi nó cũng có giới hạn của nó. Chẳng lẽ ta phải ép buộc nàng?"

"Tùy ngươi, ta biết ta không thể kháng cự, nhưng ta sẽ bạo thân thể, linh hồn, nếu ngươi động một ngón tay vào ta"

"Haz, nữa rồi, lại câu nói quen thuộc. Nàng nói xem, ta có thể làm gì, để nàng động tâm. Ta đã thử sáu trăm chín mươi cách rồi, bất lực thật chứ"

"Chỉ cần ngươi đừng làm phiền ta, ta cảm ơn rồi"

"Hừm, lại câu nói quen thuộc. Nàng đã thế, ta hết trân trọng nỗi, nàng tỏ vẻ kiêu sa ư, quá khứ của ngươi, ai cũng biết, chỉ là con đàn bà bị đem ra làm đồ chơi, ta trân quý ngươi như vậy, chảnh chọe cái gì chứ?"

Kinh Thiên điệu bộ bực bội, thở hổn hển, từng cục thịt mỡ trên người rung rinh, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Đôi mắt Chi Chi thủ lĩnh lóe lên nỗi buồn vô tận, thù hận ngập tràn, từ hàng mi, đã rớt xuống hai giọt lệ. Nàng khóc.

"Hội trưởng Kinh Thiên, ta nghĩ ngươi thì thiếu gì gái, sao mãi theo một người không thích mình"

Đại Du lên tiếng hỏi, hắn lấy tay, lau hai giọt nước mắt trên má hồng nhan, rồi đứng chắn ngang trước mặt Kinh Thiên.

Chẳng hiểu sao hắn lại có gan đến vậy? Hắn cũng không có cảm tình gì với Chi Chi. Có lẽ nhìn một nữ nhân bị sỉ nhục về nhân phẩm, hắn không chịu được. Hắn cũng sợ, nhưng xem ra thì Kinh Thiên hôm nay sẽ không bỏ qua cho Chi Chi thủ lĩnh rồi. Như vậy, hắn và Bi Bi, Lị Lị cũng không thể thoát tội.

Hành động ngông cuồng này làm cho ba nữ nhân kinh hồn lạc vía. Cho dù lấy le với gái, cũng không chơi ngu thế này chứ?

"Nam nhân ư, thằng trùm áo đen này là ai chứ? À, có phải tên nhóc dị thể không gian mới lụm được không?" - Tên béo lạnh lùng lên tiếng, nơi đây, ai cũng biết hắn, vậy mà thằng này còn láo, số mày tận rồi con.

"Đúng là ta" - Đại Du cũng lạnh lùng đáp lại.

"Ngươi, làm càn, cút ra chỗ khác"

Kinh Thiên quát lên một tiếng, âm thanh của Tôn giả vang dội, sức công kích cực mạnh tỏa ra. Ba nữ nhân văng ra về sau sáu mươi chín thước, hộc cả máu miệng.

Còn về Đại Du, khỏi phải nói, hắn vẫn đứng im tại chỗ, áo trùm đen đã rơi ra, hắn đã lộ thân phận thấp hèn.

Nhưng.

Một đôi cánh máu hiện ra sau lưng hắn, vỗ liên tục, tạo nên bão cát cuồng phong.

Bốn cái răng nanh đỏ chót mọc ra từ hai hàm răng hắn, nghiến lên ken két.

Cả người hắn, bao phủ bởi một màu đỏ, là màu của máu, hãi hùng.

"Hả, Sơ Tiên, Giả Thần, khí tức Tôn giả đỉnh phong của dị tộc, loại gì thế này"

Hội trưởng Kinh Thiên ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn đã nghe kể về tên mới đến này, cho dù là tu vi của Thần, dị thể không gian, hắn chả quan tâm lắm. Cái hắn quan tâm là tại dong binh đoàn của Chi Chi, xuất hiện một nam nhân ưu tú, liệu rằng Chi Chi có bị động lòng. Biểu hiện này, suy đoán vu vơ đã thành thật ư?

"Thằng nhãi, lắm trò, cho dù là Tôn giả đỉnh phong ở đây, ta cũng chẳng ngán, nói chi là chỉ khí tức. Nói, ngươi và Chi Chi đã làm gì nhau?"

"Chi Chi, nàng là nữ nhân của ta. Dù quá khứ nàng thế nào, ta cũng phải bảo vệ và trân trọng nàng. Không như ngươi, cưỡng cầu tình cảm không được, liền sỉ nhục"

Đù, Đại Du tưởng rằng đã banh xác bởi tiếng quát của Tôn giả Kinh Thiên rồi, chẳng ngờ cái lão tổ tông xạo ke của Huyết tộc kia lại ra tay đỡ lấy một đòn chí mạng này. Bên trong trái tim hắn, quả cầu màu đỏ nhộn nhạo, có vài khe nứt hiện ra, từ trong đó, một chất lỏng màu đen như muốn thoát ra.

Từ trong tim hắn, vang lên một âm thanh bất mãn xuyên não.

"Tao lạy mày, đừng quên nhiệm vụ chính là tìm Di thể Vô Cực Chân Vị. Ta giữ cái của nợ cao tầng sinh vật này đã quá vất vả rồi. Liệu mà tìm cách đi, ta giúp chỉ được một lần này thôi. Ngu thì chết cả lũ đấy"