Chương 151: Đại Năng cũng có lúc oan uổng nha

Một luồng năng lượng to lớn thẩm thấu vào thân thể của Đại Thành chủ, từ thoi thóp, nàng đã có thể đứng lên, hơi thở trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Đứng lên và trả lời những câu hỏi của ta đi"

Bạch Hỉ lạnh lùng nhìn Đại Thành chủ, bên cạnh, Tàn hồn Tà La Đen thì hí hửng xem trò vui, hai lỗ tai cao hơn một chút để nghe cho rõ.

"Ngươi là ai?"

"Ta là Đại Thành chủ của Đại lục nữ này"

"Ngươi có quan hệ gì với Đại Du"

"Ta... ta là nữ nhân của Đại Du"

Đại Thành chủ ngập ngừng, cuối cùng nói hoạch tẹc ra. Một lần ân ái, cả đời nên nghĩa vợ chồng. Đại Du là vĩ nhân, ngại gì không nhận bừa. Phận nữ nhân như nhau, ngươi thê ta thiếp, chẳng lẽ nào không thấu hiểu cho nhau. Là ta đã cố gắng cứu nam nhân của ngươi đấy. Cả đời thông minh, cuối cùng cái suy nghĩ chó chết này của Đại Thành chủ, khiến nàng vĩnh viễn thăng thiên.

"Há há, úi mẹ ơi, Đại Du ơi là Đại Du, hết gái hay sao mà lại quen con mụ già này thế này, rồi lên giường thế nào"

Tàn hồn Tà La Đen cười vật vã, còn sốc hơn cả lúc ở Đông Nhạc Thái Sơn tông, sốc rất nặng. Nơi đây là Đại Lục nữ, nghe tên đủ hiểu, thiếu gì gái, cớ sao cái tên dâm dê đê tiện vô sỉ kia, lại làm những chuyện đê hèn như thế này. Già trẻ đều không tha, có khi nào sau này đến xác chết hắn cũng hiếp luôn không.

"Cô nương xinh đẹp, nhưng xin giữ lòng tự trọng"

Đại Thành chủ đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên lạnh lùng chẳng khác gì Bạch Hỉ. Ánh mắt trên một thân hình già nua, thật đáng sợ, Tàn hồn Tà La Đen cũng có chút rùng mình, lùi lại một bước.

"Hắn đã làm gì, mà nhắc đến hắn, ngươi lại tôn sùng đến thế" - Có lẽ chuyện gái gú của Đại Du, Bạch Hỉ đã nghe quá nhiều, tâm hồn cũng đã chai lỳ rồi, đã xác định số mệnh của nữ nhân già nua này rồi.

"Làm những việc mà chưa ai làm được, kể cả các ngươi, kể cả hai vị Đại Năng kia"

Thú vị, Vương Nữ và Cự Phú ban đầu chả quan tâm lắm đến cái chuyện đánh ghen này. Cả hai đều đang nghĩ thịt đối phương theo cách nào là hợp nhất. Đại Năng chiến Đại Năng, tuy sẽ không ai chết, nhưng ăn hành ăn tỏi là đương nhiên. Nghe nữ nhân già nua nói vậy, cũng nghiêm nghị trở lại.

"Nói cho ta nghe"

"Bạch Hỉ cô nương, cô là nương tử của Đại Du, ta nói cho cô nương biết cũng chả có gì sai, nhưng sau này gặp lại vĩ nhân Đại Du, hãy đối xử với chàng cho tốt, đừng để đến nương tử của mình, mà chàng cũng phải trốn chạy"

"Việc của ta, ta tự lo, giờ nói đi"

Trước mặt là hai vị Đại Năng, một vị Thần, Đại Thành chủ giờ này chẳng xem ra cái quần què gì. Nàng cầm chổi tiếp tục quét sân, ánh mắt liên tục ngước nhìn bức tượng. Có lẽ sau này, vĩnh viễn một Đại Thành chủ như nàng, sẽ không được quét rác nữa rồi.

"Bức tượng này, là bức tượng vĩ nhân Đại Du. Kể cả Vương Nữ Đại Năng kia, vốn xuất thân từ Đại lục nữ này, cũng chả là cái đách gì so với chàng. Toàn thể Đại lục này đều cho rằng, Vương Nữ thì làm sao xứng với Đại Du, Đại Du bỏ Vương Nữ là đúng, có chăng chỉ xứng là nữ nhân để vĩ nhân ăn chơi qua đường, làm chỉ có cửa được trọn đời, trọn kiếp cùng vĩ nhân"

"Cái quần quèn gì vậy"

Tàn hồn Tà La Đen thốt lên, sốc nặng, đưa tay lên bộ ngực to tướng, rồi thở phập phồng. Vương Nữ, tồn tại tối cao thế giới tu giả, lại là... úi mẹ ơi. Vương Nữ thì đôi mắt khẽ chớp một phát. Mở đầu câu chuyện thằng nhãi kia, kẻ đầu tiên lại dính vô là mình, ta đến gặp hắn còn chưa mà. Đại Năng cũng có lúc oan uổng nha.

Cự Phú cười điên cuồng, lấy tay chỉ chỏ Vương Nữ. Thằng nhãi kia mang trên mình Tuyệt Đại Kỳ bảo Ba Con Sâu của hắn. Thằng nhãi đó, đem đi thọt háng Vương Nữ. Ý trời, ý trời. Sau này có gặp thằng nhãi kia, trước khi giết hắn để lấy lại kỳ bảo, thì Đại Năng như ta, cũng phải quỳ ba cái vái chín lạy.

"Cự Phú, im mồm, ngươi tự tin cái gì chứ, đến gái còn không chơi được, thì huênh hoang cái gì. Khi Đại Du đến đây, chỉ là một Sơ Linh, đã biến thất nữ thành chủ Thành Đông Nam Đại Tiên làm nữ nhân. Khi sứ giả Trâm Trinh của ngươi đến đây, nàng ta là nửa chân bước vào cánh cửa của Thần, kiêu ngạo thế nào mà bị Sơ Tiên như vĩ nhân rượt đánh te tua. Không chỉ thế, còn bị chơi sáu mươi chín ngày đêm không nghỉ. Cự Phú, ngươi là Đại Năng, quyền cao chức trọng cái gì chứ, đến người hầu của mình, mà cũng phản bội mình, haha"

Nghe tiếng cười già nua của Đại Thành chủ, Cự Phú tím tái mặt mày. Nỗi nhục của hắn cũng chả khác gì nỗi oan của Vương Nữ. Chung quy lại, ai mới là kẻ thù của hắn đây, thằng nhãi kia hay là Vương Nữ. Vương Nữ cũng bị hắn chơi rồi bỏ mà.

"Biết im lặng thế là tốt. Gặp các ngươi hôm nay, số ta đã tận, ngại gì không nói. Ta nói chuyện chính luôn. Vương Nữ cưỡi Tôn giả Long Thủy Tộc thì có gì là vĩ đại chứ, muỗi. Các ngươi, hãy nhìn kỹ bức tượng kia đi"

Đại Thành chủ cầm cán chổi chỉ lên cao, lòng tự hào không thôi. Đại Du đến với đời nàng, cho nàng một lần sung sướng cả đời không quên. Giờ đây, một kẻ nhỏ bé như nàng, chửi cả làng mà không ai dám hó hé. Chửi Đại Năng, chửi Tôn giả, chửi cả Thần đấy, haha.

Tôn giả Long Tộc ban đầu nghĩ hắn chẳng liên quan gì đến chuyện này, rốt cuộc cũng bị lôi vào nói xéo. Cả đám vừa đến đây, cả đám bị chửi không còn tí mặt mũi nào. Ta có biết thẵng nhãi kia là ai đâu a? Nếu là thật, Long Tộc ta đời đời dựng tượng để thờ cúng a. Ta bị Vương Nữ làm nhục, Vương Nữ bị Đại Du làm nhục. Kẻ thù của kẻ thù là bạn a. Bằng hữu Đại Du, ngươi ở đâu. Ngươi chính là chìa khóa giải thoát ta khỏi cái ả Vương Nữ ác độc này.

Dù có chết, ta cũng không bao giờ lãng quên chàng.

"Những chuyện ta vừa nói, là chuyện tầm thường. Chuyện ta sắp nói, mới là chuyện các ngươi, không làm được"