Trên tinh không, một âm thanh vang lên, dội thẳng vào tai nam nhân tướng tá to tát kia.
Âm thanh này, Cự Phú đã ám ảnh mấy vạn năm qua.
Hắn, tu luyện điên cuồng tiến tới Đại Năng, cũng vì nỗi ám ảnh này.
Đời hắn sống, cũng để diệt trừ nỗi ám ảnh này. Năm đó, đang yên đang lành, từ tu giả Đại Thần đỉnh phong, hắn biến thành thằng cháu, bà nội ác độc đã lấy đi bản năng làm đàn ông của thằng cháu.
Du Sa của hắn, nằm chềnh ềnh ra đó, mà hắn không có chym để chơi. Nam nhân vài ngày đã bức rức tự xử, còn hắn đến tự xử cũng không được cả mấy vạn năm rồi.
"Nội nội con mẹ ngươi, ta không thích ấu dâm, hôm nay ta cũng quyết thịt loại tu giả sống mấy vạn năm không lớn như ngươi"
Từ tinh không đáp xuống một con rồng đen, khí tức Đại Tôn đỉnh phong tỏa ra, chẳng làm Cự Phú e ngại.
Hắn ngại là trên đầu con rồng này, có ba người con gái, hai lạ một quen. Hắn vẫn nhớ như in cái khuôn mặt trẻ con của bà nội hắn. Có thể cưỡi Tôn giả, ắt hắn Vương Nữ đã trở thành Đại Năng, điều này hắn đã đoán được, chỉ không ngờ hai lần gặp mặt, đều gặp tại Nữ Tích Cổ Tinh.
Âu cũng là số mệnh. Nghiệt duyên bắt đầu từ đâu thì kết thúc tại đó.
"Cự Phú, thằng cháu gặp bà nội còn không cúi chào" - Vương Nữ miệng gặm đùi gà, vừa la thằng cháu, từ khi ăn uống ở gia đình nhà mẹ Sáng, nàng quen rồi.
"Ừ thì chào nội, may là nội chưa chết, chết rồi lấy ai để ta giết, haha" - Sợ tìm không ra, cuối cùng nó lại tự đến, hên vãi.
"Thằng cháu lớn rồi mà vẫn ngu và kiêu ngạo như xưa nhỉ, Đại Năng rồi à, lần này có chi dâng cho nội không?"
"Lần trước ngươi lấy đi cái đồ chơi Ba Con Sâu của ta, ta đã tính được sẽ có ngày gặp ngươi, nên ta chuẩn bị chu đáo lắm, đủ sức lấy đi cái trinh tiết của ngươi, haha"
"Tốt, biết ta còn trinh tiết luôn, đúng là cháu ta. Lát nữa ta cho ngươi lấy thoải mái, giờ dạt qua một bên, ta còn có việc"
"Không sao, ta đợi mấy vạn năm rồi, đợi thêm tí có sao đâu, ngươi cứ tắm rửa sạch sẽ đợi ta, haha"
Đại Thành chủ tuy thoi thóp nhưng vẫn nghe được cuộc trò chuyện. Hai bà cháu nhà này có chi mà thù oán thâm sâu vậy.
Tổ tiên ơi, hai Đại Năng cùng xuất hiện với nỗi hận thù sâu không đáy.
Chưa hết.
Lại còn có một Tôn giả đỉnh phong của Long Thủy tộc, mà Tôn giả lại làm thú cưỡi.
Chưa hết.
Lại còn một con bé tóc ngắn mặt xinh lạnh lùng kia mang khí tức của Sơ Thần.
Chưa hết.
Lại một mỹ nữ với nhan sắc dâm dục vô cùng, lại tỏa ra khí tức Sơ Tiên.
Tại sao chúng lại tới nơi đây và vì cái gì?
Tên Cự Phú kia nhắc về Tuyệt đại kỳ bảo Ba Con Sâu, cái đồ chơi đó nàng biết, đã từng được Đại Du thi triển trong háng, sướng lắm, chỉ một lần hoan lạc khiến nàng mãn nguyện cả đời, nàng ngày ngày tới đây quét rác, thắp nhang cũng là vì nhớ nhung cái cảm giác ấy. Nếu vậy thì ắt hẳn liên quan đến vĩ nhân rồi. Nhưng mà vĩ nhân cũng đi luôn rồi.
Cái đám mới đến hạ xuống đất, ngước nhìn lên bức tượng cao sáu mươi chín thước. Loại tượng gì thế này, một nam nhân lõa thể đang cầm kích, ăn thịt một thứ gì đó, có phải là người nguyên thủy?
Nhìn mặt bức tượng quen quen.
Kích này quen quen.
Thứ bị ăn kia cũng quen quen.
"Bạch Hỉ, con thấy ta nói đúng chưa, Đại Du đã từng tới đây. Trong trận chiến ấy tại Đông Nhạc Thái Sơn tông năm ấy, có lẽ muội muội đáng thương của ta là Ma Mị, liều mạng tồn thương linh hồn để kích hoạt Tinh Diệu trên người phu quân ngươi, và quay về đây"
Bạch Hỉ, phu quân? Đại Thành chủ nghĩ thầm, vậy là cả đám này đến đây không phải là ngẫu nhiên, chỉ là trùng hợp, kẻ đi tìm đồ, người đi tìm chồng.
Trời ơi vĩ nhân, gia thế của chàng sao to tổ bố thế kia? Hèn chi chàng có thể làm những điều vĩ đại. Tại sao vĩ nhân trốn chạy? Hay là vì bị vợ đánh. Chắc thế rồi, phu quân là Sơ Tiên, nương tử là Sơ Thần, vĩ nhân sống mà không bị ăn hành mới là lạ.
Bạch Hỉ chẳng nói gì, chỉ đứng lặng thinh. Vương Nữ nói vậy, chứng tỏ chàng đã không còn ở đây. Hai lần suy đoán tung tích đều đúng, nhưng lần nào cũng đến muộn.
"Lạ nhỉ, chúng ta xuất hiện nơi nào là tên Đại Du kia biến luôn, đến nơi nào hắn cũng được dựng tượng, nhang khói nghi ngút, ta nghi ngờ hắn chết... à, ta lỡ mồm, hihi"
Tàn hồn Tà La Đen vội vàng bịt miệng lại, thói trù êm không bao giờ bỏ được, nàng nhìn bức tượng lắc đầu ngán ngẫm. Ở Đông Nhạc Thái Sơn tông thì là bức tượng khoác cái mền hồng, ai nhìn vào cũng nghĩ thằng bóng. Ở Đại Lục Nữ này lại trần truồng, ăn gì mà mặt dữ tợn ghê vậy.
Bọn họ vì sao tới đây?
Năm đó, sau khí Vương Nữ biến mất vào Tinh không cùng Tôn giả Long tộc, cả hai đánh đấm thế nào ấy, càng đánh thì Long Tộc càng lòi ra cái ngu.
Hắn là Tôn giả, lại bị thằng nhãi Thích Thể Hiện tu vi Thiên khí đỉnh phong nó lừa. Hắn tưởng rằng đã lấy được Thụ Câu Giới, ai ngờ chỉ là đồ giả. Kể ra thằng nhãi đó thiên phú kinh người, quá thiên tài, đến vũ vật mà cũng giả được.
Hắn tưởng là đã lấy được Kích Truy Thiên, ai ngờ đó chỉ là hồn lực. Vũ vật mà cũng phân tách được, trời cao trêu ngươi Long Tộc hắn rồi. Hắn đâu biết về thiên phú của Vương Nữ, dường như nàng có thể làm mọi thứ, chỉ có chuyện lấy chồng là nàng chưa chịu làm.
Hắn đụng độ hai vũ vật. Hắn đụng độ hai thiên phú đỉnh cao. Hắn vì vũ vật mà điên cuồng cướp lấy, gặp là mừng rồi, suy nghĩ chi lắm. Hắn cứ ngờ rằng chỉ cần nắm trong tay hai vũ vật, thịt Vương Nữ là chuyện thường.
Hắn càng tính, càng sai, càng ngu. Và cái kết là làm thú cưỡi cho Vương Nữ. Đáng lẽ với tính cách Vương nữ, sẽ đưa Tôn giả này vào cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng tên này được cái, có thể băng băng tinh không mà đi với tốc độ kinh hoàng. Năm xưa, nghe tiếng của Long Ki Ki thôi, hắn ở nơi nào không rõ nhưng xuất hiện rất nhanh, là minh chứng rõ ràng nhất.
Viễn cảnh này, là Tôn giả, hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng mà giờ làm thú cưỡi là may rồi a.