Sáu ngày chín đêm.
Trên mảnh Hư Thư xuất hiện nét cọ vẽ bởi quả trứng đầu tiên, một nét bé như hạt gạo, vậy mà từ đó hiện ra một làn khói hoa văn, sau đó biến mất vào bên trong hoa văn Tử Vong đang xoay quanh người hắn. Hoa văn từ rất mờ nhạt, gần như trong suốt liền chuyển sang chút sắc màu đen đen.
Thành công rồi.
Nhưng nhìn lại, Đại Du te tua, mười đầu ngón tay lòi ra cả xương, thân thể máu me tè le. Nếu hắn không cố ý tránh thằng nhỏ khỏi lực phản chấn, giờ nó chắc cũng ra bã.
"Vĩ nhân nghỉ tay uống nước, ta nghe kể lại, thì so sánh thấy vĩ nhân còn điên cuồng hơn cả Tu Ngãi a, sáu mươi chín thằng kia, nhìn tấm gương nỗ lực của vĩ nhân mà học hỏi"
Sáu mươi chín thằng gật gù như gà mổ thóc, thật ra đang uất ức bỏ mẹ. Hâm mộ thì hâm mộ, không sơ muối gì được mà chỉ nhìn bằng mắt, suốt một thời gian dài ngồi im một chỗ ai mà chịu nỗi chứ. Lâu lâu lại thấy tên vĩ nhân gì đó tình từ với con sứ giả Trâm Trinh kia bắt ghét.
Bọn ta vất vả vì vĩ nhân chó má gì đó, thế mà đến tiếng cảm ơn cũng không có. Ta hâm mộ, nhưng việc nhà ngươi có quan hệ gì ta đâu. Vĩ nhân cái đách gì lạ, muốn làm người tài, trước phải là người có đức đã chứ.
"Ngươi, nghỉ tay đi"
Đại Du chỉ chỉ vào cái tên mà hắn đã lấy cây kiếm, hắn mừng húm, vội vàng cởi bỏ phù lực trên mảnh Hư Thư, nhanh như chớp phóng ra bên ngoài mất dạng, các tên còn lại hâm mộ tên đó vô cùng.
"Ơ, ta nói nghỉ tay chút xíu chứ có phải là phoắn luôn đâu"
"Thôi, có gọi nó cũng chẳng quay lại đâu, chẳng ai hiểu tâm lý đàn ông bằng ta"
Ravena dùng phù lực đỡ lấy mảnh Hư Thư đang rớt xuống, nó mà chạm đất thì có khi tan nát cả cái khu này. Tên vĩ nhân quái quỷ này, luyện chỉ một mảnh Hư Thư thôi mà bắt sáu mươi tám thằng còn lại ngồi chờ, tính toán kiểu gì không biết. Hay si mê luyện tập quá quên mợ nó mất rồi. Ravena không hiểu, là do Vô Linh muốn nhìn, muốn suy diễn ra ghép thử, rảnh mà.
"Để ta dùng Phù lực mới lấy được thử nâng mảnh Hư Thư này xem"
"Thôi, vĩ nhân cho ta xin, chúng ta đã quá vất vả rồi, ngài đừng làm kẻ ăn hại nữa. Chút Phù lực đó thì nâng cái éo gì. Nghĩ ngu thì còn có thể cứu vãn, chứ đã làm ngu thì xử lý hậu quả mệt mỏi à. Vì lời hứa của ngài đưa chúng ta thoát khỏi Nữ Tích Cổ Tinh, nếu không cho dù ngài là Đại Năng thì cũng đách có cửa để hưởng thiện tình này, ta nói đúng không?"
"À thì... Đúng"
"Đúng chứ à thì gì nữa, tiếp theo ngài định thế nào?"
"Tập viết cho xong mảnh Hư Thư này"
Nghe vĩ nhân Đại Du nói, những giọt nước mắt nam nhi rơi trên khuôn mặt sáu mươi tám thằng còn lại. Ravena cũng chả khác gì, lần đầu thấy mụ để tay lên trán ôm đầu.
"Ta lỡ rước vào thì ta chịu vậy, chúng ta chỉ có một ước nguyện, vĩ nhân sớm đưa chúng ta trở về Á Văn Tinh, chúng ta muốn trở về quê hương. Ả Tu Ngãi đã chết rồi, chúng ta không muốn chết dần chết mòn nơi đây"
"Ngày nào đó ta trở lại Nữ Tích Cổ Tinh, đó là việc đầu tiên ta sẽ làm"
"Ta lỡ rước vào thì ta tin vậy. Trời cao có mắt, vĩ nhân mà ba xạo thì đầu buồi bị bịt kín, sinh con ra chim mọc trên mặt, mắt bị chột, da bị lột... bô lô ba la"
Đại Du nín nhịn ngồi nghe Ravena trao lời thề độc, mụ thề éo gì mà nói mãi không dừng. Đại Du định đứng dậy nhưng may có sứ giả Trâm Trinh cản lại, không thì ông đây chơi tất tay với mụ. Lời nói lắm khi còn độc hơn cả gươm đao à.
Sáu tháng chín ngày trôi qua.
Nét mặt sứ giả Trâm Trinh có chút úa tàn, cũng là lúc hắn biết nên dừng lại. Làm gì làm, đừng làm tổn thương nữ nhân của mình.
Yêu thương thì phải tôn trọng trước tiên.
Lắng nghe, thấu hiểu tình cảm mới nở hoa.
Nữ nhân của mình, chẳng phải gái bán hoa trà bằng tiền, tình một đêm là xong.
Nữ nhân của mình luôn ở bên mình, vậy phải làm sao để nữ nhân của mình đẹp nhất, thoải mái nhất, tự do nhất, đối đãi tâm lý nhất thì tình tình tình tang nó mới bền chặt và thăng hoa.
Sự ích kỷ, hèn mọn, áp đặt, yêu không đúng cách, yêu mà không hiểu, lại dùng bạo lực để giải quyết.
Thì.
Đến kim cương cũng vỡ, nói chi là cánh hoa bé nhỏ, xinh đẹp.
Thứ đáng sợ nhất là khi nữ nhân đã mất niềm tin về nam nhân.
Hãy sống, hãy hiểu nữ nhân của mình. Hãy giải quyết mọi việc bằng cách nhẹ nhàng nhất. Bằng lý trí và con tim.
Đừng để đến một ngày, cánh hoa héo rũ như niềm tin. Thứ nam nhân nhận được là cô đơn, tiếc nuối, tuyệt vọng, hối hận.
Mỏ khoáng sản lúc trước giờ bị biến thanh đống đá vụn, Ravena kinh hoàng cùng ngán ngẩm, cả gia tài đó. Cho người dọn sáu canh chín khắc liền mới xong. Cổ Khí bị hệ thống hấp thụ sạch sẽ, Giả Thần như hắn cũng tranh thủ được đôi phần. Oài, giống như chính mình cạnh tranh với mình.
Mảnh Hư Thư Tử Vong, hắn đã viết theo hoa văn trên đó, hoàn chỉnh, dù là chỉ là một lần.
Khỏi nói, cái giá phải trả còn đắt hơn thành tựu thu vào. Mà thôi, như kinh doanh, bố thằng nào vừa bước vào đã sinh lời. Sinh lời kiểu đó, chỉ là buôn bán nhỏ lẻ là cùng.