Sáu canh chín khắc, cuối cùng mụ Ravena đã tắm xong, phụ nữ càng xấu thì tắm càng lâu ư? Đại Du đạt thành tư tưởng với Vô Linh, tâm trạng vui vẻ, miệng cười hắc hắc không ngừng. Hắn vẫn nhắm mắt tĩnh tâm, chẳng biết Ravena đã xuất hiện trước mắt hắn từ độ nào.
"Vĩ nhân, suy nghĩ gì mà cười khoái chí vậy, ta đi tắm mà ngài ngồi nghĩ ngồi cười thì ta biết ý rồi, tới đi đừng ngại, hihi"
Giật nảy mình, rơi vào sung sướng lại chẳng để ý chuyện xung quanh. Hắn mở mắt, thiếu điều té xỉu với chiếc váy màu trắng mỏng tanh của Ravena, thân thể già nua lại còn khọm của mụ lấp loáng hiện ra. Vội vàng lui lại. Hắn có Tinh Diệu, dễ dàng thoát khỏi nơi đây, ngoài kia đông đảo đồng bọn, chẳng ngại san phẳng cái Đại lục này.
Nhưng mà, hành vi của mụ cũng chưa đến mức phải tuyệt tình, già mà thần kinh có vấn đề không phải chuyện hiếm, rớ vào thì phải chịu. Ả đã đồng ý dâng Hư Thư, chứng tỏ đã có thiện chí. Còn chuyện dâng tấm thân của ả cho mình, thì quên đi.
"Lấy Hư Thư cho ta" - Lần này hắn ra lệnh, càng nhún nhường thì con mụ này càng ỏng ẻo, dừng lại được rồi.
"Đùa tí, làm gì căng hẻ vĩ nhân, tấm thân ta còn trinh nguyên đó, cho dù là vĩ nhân thì cũng làm gì có cửa rờ tới a"
Con mụ này tới chết cũng không hết chuyện đùa. Đại Du không lên tiếng nữa, tiếp tục nhắm mắt tĩnh tâm. Tới lúc mở mắt ra cũng đã là sáu ngày chín đêm. Trước mắt hắn là sáu mươi chín mảnh Hư Thư được phù lực bao phủ đang lơ lửng. Trên từng mảnh đều chứa những hoa văn kỳ lạ khác nhau.
Đù, không chỉ mụ, mà còn tới sáu mươi chín nam nhân Phù Tộc khác, thằng nào thằng nấy tuy da dẻ có chút quái dị nhưng nhìn ngầu và đẹp trai ngời ngợi, hoa văn toát lên người lại càng thêm vẻ phong trần. Mụ kiếm đâu ra lắm trai thế này.
Hí hí, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Đại Du, nụ cười dâm đãng của Ravena lại vang lên, kèm lời giải thích.
"Vĩ nhân, đây là sáu mươi chín Phó thủ lĩnh của ta, cũng may lần xâm chiếm Đại Lục Nữ, ta chủ quan không mang theo, chứ không giờ cũng đã hẹo hết mẹ dưới sợi quy tắc của vĩ nhân rồi. Những chàng trai này, đều là bảo bối của ta à. Bình thường bọn này ỷ đẹp trai lại giỏi nên kiêu căng vô cùng. Ta có trần truồng đám này cũng ngó lơ, ta là thủ lĩnh nhưng khổ quá à, phải không vĩ nhân"
"Phải phải"
Đại Du trả lời cho qua chuyện. Thất nữ từng nói, nữ nhân Đại Lục Phù ghen ghét nhan sắc Đại Lục Nữ nên đánh chiếm liên hồi. Sự đời khi diện kiến quả nhiên chẳng sai. Nơi đây hotboy đầy rẫy, mà kiếm một nữ tu giả có nhan sắc chẳng ra. Ravena nói ả đẹp nhất, cũng có lý của ả, đẹp nhất nơi đây thôi.
"Vĩ nhân cũng đừng sầu vì xấu hơn sáu mươi chín thằng này. Việc vĩ nhân đại náo Đại Lục Nữ, bọn chúng đều biết, nên hâm mộ vô cùng, nếu vĩ nhân thích, cứ hốt hết. Ta gọi bọn chúng vào giúp vĩ nhân tập viết chữ Hư Thư, chúng mừng có cờ, vĩ nhân nhìn ánh mắt long lanh muốn ôm hôn vĩ nhân là biết. Chúng nó từng tự hào về nhan sắc, nhưng giờ chúng đều trách trời cao tại sao không cho chúng là nữ, để có cơ hội lên giường với vĩ nhân à, phải không bọn bay"
"Phải phải"
Đại Du rùng mình, cho dù là bóng đi nữa, một lần sáu mươi chín thằng, cái lỗ hậu nào chịu nỗi. Đời phong ba lắm bụi trần, nhưng đừng có rơi vào con đường lệch lạc giới tính.
"Quên đi, Hư Thư này, viết thế nào đây?"
"Trước kia Tu Ngãi có cây bút, khi ả hẹo, nhẫn trữ vật của ả thất lạc rồi, giờ chẳng biết kiếm đâu ra"
"Thì kiếm cây khác cho ta, bút thôi mà"
"Nói chuyện với vĩ nhân mệt thiệt, thôi, vĩ nhân thấy cái gì viết được, thì cứ thử đi"
Làm liền sợ ai, hắn nhìn một thằng đeo cây kiếm, liền rút lấy, vinh hạnh này làm thằng đó sướng muốn xỉu. Hắn chọn đại một mảnh Hư Thư, chứ có biết chữ trên đó nghĩa là gì đâu. Từ xa bước tới, lúc hắn cầm kiếm bình thường thì chẳng sao, nhưng khi cầm kiếm có ý định đưa lên, họa theo hoa văn ấy liền xuất hiện tình huống lạ kỳ.
Não hãi của hắn liền xuất hiện một chữ hai từ "Tử vong" vang lên. Thanh kiếm sắc bén đẳng cấp của Tiên rung lên dữ dội, vừa chạm vào mảnh Hư Thư đã gãy rồi nứt thành mấy mảnh. Một phản lực điên cuồng dội ngược vào hắn, hắn văng ra sau như trái banh lông, ánh mắt mờ mịt, trí não hỗn loạn. May hay xui không biết, hắn được Ravena đón lấy, ôm vào lòng. Một tiếng hỏi thăm sao vậy của ả, mùi thối từ miệng hắn lãnh đủ. Không kiềm chế được, hằn lăn ra rồi nôn thốc, nôn ọe.
Ngay lúc này, hệ thống lại vang lên âm thanh quen thuộc.
"Xác định Hư Thư, mảnh của "Tử vong", kích hoạt lại nhiệm vụ"
Brừm.
Brừm.
Một hoa văn đột nhiên xuất hiện rất mờ nhạt, gần như là không thấy gì, hoa văn không thành chữ, nhưng hắn biết đó là "Tử vong".
Sáu mươi tám hoa văn còn lại xuất hiện, cũng xoay quanh người hắn, trong suốt như không khí, không ai nhìn thấy được, chỉ có hắn cảm nhận được, nó đang xoay quanh hắn.
Nhiệm vụ, lại là nhiệm vụ, Vương Nữ đã từng thực hiện nhiệm vụ này chưa được, giờ tới lượt hắn. Thứ mà Vương Nữ muốn, ắt hắn không phải thứ tầm thường, lần này hời rồi.
Chẳng những giết được cao tầng sinh vật, lụm được thiên phú Thôn phệ.
Lần này, nếu hốt được sáu mươi chín mảnh Hư Thư, phần thưởng hệ thống chẳng biết là gì đây a.