Chương 144: Tiểu thư và Mụ già

Một mệnh lệnh được ban ra, từ nay tu giả Nữ Tích Cổ Tinh là huynh đệ tỷ muội một nhà. Phải tăng cường giao lưu đối ngoại và quan hệ nhiều vào. Muốn đánh muốn đấm thì không ai cản được, nhưng nghiêm cấm chiến tranh.

Vĩ nhân đứng trước ba quân thiên hạ, hét lớn.

"Nữ Tích cổ tinh ngàn năm sau có lẽ sẽ tàn, hãy đợi đấy, một ngày nào đó, ta sẽ đưa các ngươi thoát khỏi nơi đây"

Tiếng vỗ tay rầm trời, nhiều nữ tu giả mém xỉu. Vũ trụ tại sao lại sinh ra con người ưu tú, lương thiện và quyết đoán đến vậy chứ. Cứ như vậy, vô số truyền thuyết về vĩ nhân Đại Du được sáng tác, thêu dệt. Đúng sai mặc kệ, miễn hay là được. Đặc biệt cái khoản Vương Nữ là người yêu của Đại Du. Chắc lúc trước bị Đại Du bỏ rồi hận tình nên thiến tất cả nam nhân của Đại Lục Nữ.

Vương Nữ là con nào, ai cũng biết, con đó làm sao xứng với Đại Du chứ, được Đại Du cưỡi là may lắm rồi. Mấy vạn nữ nhân nơi đây dạng háng đến rụng trứng, mà có được vĩ nhân để ý đâu.

Hắn leo lên lưng của Hoàng Hổ Tử, ngồi chễm chệ trên đó nhìn lại toàn cảnh Đại Lục Nữ. Quá nhiều ký ức ngọt ngào và bi thương, hoang đường.

Nơi hắn đến là Đại Lục Phù. Hắn có thể dùng Tinh Diệu, huyễn hóa không gian siêu việt nên hứa lèo cho oai với tu giả nơi đây, thật ra hắn nghĩ, sau này hành tinh này nó nổ banh tành, chết hết thì con ai mà nói hắn thất hứa chứ.

Quãng đường rất xa, nhưng hắn chẳng buồn. Hắn đang ngâm cứu Tinh Diệu. Mảng tinh không lấp lánh say mê lòng người. Như hắn đã từng ước, hắn ngồi uống bia trên Mặt Trăng, ngắm nhìn về Trái Đất.

Quá chăm chú mà quên luôn sứ giả Trâm Trinh, khiến nàng u buồn. Xích Chu thì chui mẹ vào trong đoản đao màu máu, vừa chơi linh hồn Điệp nữ MoMan, vừa tái tạo thân thể bằng Bổn Nguyên khí. Nơi đây đã từng là chỗ hắn xui xẻo chui vào, giờ lại là nơi hắn thích nhất, đặc biệt Điệp nữ ngày càng phối hợp. Dơi và bướm chịch nhau, chẳng biết sinh ra cái thể loại hút máu hút nhụy gì.

"Vô Linh, ngươi thông minh thì đoán xem, Tinh Diệu giấu thi thể và linh hồn Vô Cực Chân Vị nơi nào?"

"Đây là bản đồ vũ trụ, không có đoán mò gì cả, một là tìm và xác định cho chính xác, sau đó tìm cách tới. Muốn chơi trò hên xui, không phải lúc này"

Uầy, đã không biết lại cứ tỏ ra nguy hiểm. Thôi, Vô Linh là thế, chấp chi nó, loại vô gia cư mà, haha. Đại Du hí hửng cười thâm hiểm, làm sứ giả Trâm Trinh lại hiểu lầm, trong Tinh Diệu có gì hot, sao chàng lại lúc khóc lúc cười, sao Đại Du nói trong đó chỉ có tinh cầu lấp lánh.

Chàng lừa ta ư?

Khổ lắm anh em à, lúc chưa nện thì kiêu sa, lúc nện rồi lại ghen tuông. Trong khi anh em ta sầu vì chơi coin, nữ nhân lại ghen vì anh đu đỉnh với ai chứ có cho em đu đâu.

(Tác mới bay cả củ tỏi vì em Bitch nên viết truyện kiếm tiền uống cà phê. Tuy rằng ít ỏi nhưng mà viết nó vui)

Đại Du đang sầu vì việc tìm di thể Vô Cực Chân Vị không manh mối, Trâm Trinh lại hiểu lầm linh tinh. Mảng tinh không nhìn tổng quan thì đẹp, nhưng nhìn chi tiết thì như đám rừng, đặc biết với kẻ chưa dùng đến kính thiên văn như hắn. Càng nhìn càng thấy vô tận, việc tìm kiếm di thể càng như vô lực.

Một ngày.

Phía xa, một Đại lục kỳ lạ với phù văn bao phủ khắp nơi.

"Vĩ nhân, đường đến phòng tắm của ta lắm cạm bẫy. Theo sát ta à, áp sát càng tốt, hí hí"

Im mẹ cái mồm mụ đi, Đại Du định lên tiếng chửi thề, nhưng dù gì mụ già này cũng là có ý tốt. Theo như Ravena nói, đám người còn lại không có Phù lực, tốt nhất không nên vào, kẻo lại đẹp gái như mụ thì đừng trách không khuyên răn. Chỉ nghe thế thôi, cả đám liền để vĩ nhân gì đó đi một mình, có chủ nhà dẫn đường cũng không lo lắm a, vĩ nhân không chết được đâu à.

Trâm Trinh dõi theo Đại Du, nàng ở đây vì hắn ngăn cản, hắn không muốn nữ nhân nào mất mạng vì hắn nữa, huống chi cái cảm giác sáu mươi chín ngày kia càng phê lòi ra.

Cây cỏ cũng có phù văn, động vật cũng có phù văn, chẳng ai ăn ai phá nên nơi đây tươi tốt vô cùng, chỉ có điều không đẹp. Một màu đen âm u bao phủ cả Đại Lục.

Màu trắng.

Đi mãi mới thấy màu trắng.

"Vĩ nhân, đây là phòng tắm của ta, ra đường ta mặc đồ đen, về nhà ta mặc đồ trắng, đi ngủ cũng phải xinh đẹp và thuần khiết à"

Đại Du thiếu điều nôn ọe, đã trắng lại còn mỏng tanh nữa chứ. Ravena lại dội thêm một câu.

"Vĩ nhân, ta đi tắm nha, khách tới nhà mà luộm thuộm là không được, ngài đợi một lát. Ta tắm vài canh giờ là xong"

"E hèm, thôi được rồi, con người quan trọng là nhân cách, lụa là chỉ là bề ngoài"

"Đúng đúng, vĩ nhân nói cái éo gì cũng đúng nha. Vậy mời ngài vào trong thưởng thức, nước non đầy đủ, ta nguyện ý hầu hạ ngài"

"E hèm, Ravena tiểu thư đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi, chỉ cần chỉ ta vị trí của các mảnh Hư Thư là được rồi"

"Trời, mẹ ơi, vĩ nhân gọi con là tiểu thư, cớ sao mẹ cứ gọi con là mụ già, mẹ chết sớm là quá đúng, hí hí. Vĩ nhân, chỉ chỏ gì đâu, đá thì viên nào chả giống nhau, ta xếp vào đây cũng cả vài nghìn năm rồi, vĩ nhân cứ thấy viên nào nhỏ mà nặng thì lấy thôi"

Đại Du nghe vậy khoan khoái trong lòng. Đợi con mụ này tắm xong rồi thay đồ trắng mỏng tanh kia, thì hắn quyết bỏ Hư Thư chứ không thể nhìn nỗi. Mụ lại còn nghĩ tới việc tắm cùng nữa chứ. May mà khéo mồm khéo miệng.

Hắn bước vào phòng tắm, chắc là ả tắm nhiều lắm đây, đi lâu lắm rồi mà mùi thối từ miệng mụ vẫn thoang thoảng. Hắn đành nín thở, ánh mắt dáo dát nhìn xuống nền nhà tắm. Phòng tắm rộng rãi, sáu trăm chín mươi khối đá đủ loại hình dạng xếp làm nền. Ngăn nắp nhưng cũng rối mắt. Nhìn cũng sạch sẽ nhưng phòng tắm nào chả nhớt nhát. Mà nhớt nhát này chả phải từ trên người Ravena thì còn ai.

Kiểm tra sáu trăm chín mưới khối đá, khác nào rờ rẫm hết cơ thể của Ravena. Ui mẹ ơi.