Chương 143: Tác dụng của thiên phú Hóa Hình

Chỉ mới nói chuyện với Thủ lĩnh Phù Tộc Ravena tầm nửa canh giờ, mà bên ngoài đã xuất hiện một bức tượng sừng sững cao sáu mươi chín thước. Hình dáng một người đang cầm kích, tay ăn miếng thịt, tệ hơn là đang trần truồng, hai hòn bi còn được khắc họa chi tiết và rất chân thật nữa chứ.

Bức tượng này, không phải Đại Du thì là còn ai, nó miêu tả cái cảnh hắn đang ăn thịt cao tầng sinh vật. Từng hàng dài tu giả xếp hàng ngay ngắn, đi tới thắp hương rồi vái lạy, thái độ cung kính vô cùng, cắm cây nhang xuống là hô "Vĩ nhân, vĩ nhân". Trời quơi, ta còn chưa chết mà.

Đứa nào làm đây?

Hắn vừa mới than thở trong lòng, thì Phó Thành chủ đã xuất hiện trước mặt, cung kính cúi chào. Vếu, trắng phêu, đâu là cố ý gợi dục đây mà. Đại Du biết, hình tượng của Phó thành chủ trước kia đâu phải thế này, nghiêm túc lắm mà. Có sao bây giờ lại mặc một trang phục hồng hồng mỏng tanh rồi tới trước mắt hắn, chỗ nào bí hiểm đều cố ý phô diễn ra trước mặt hắn. Thật là dâm dục quá đi.

"Vĩ nhân, đây là ta cố ý làm cho ngài, tâm tư của ta, ngài có hiểu?"

Lời nói ngọt ngào vô cùng, làm chưa xin ý kiến, hiểu hiểu con mẹ gì. Chí ít thì cũng cho hắn mặc một bộ trang phục đơn sơ nào đó chứ. Mà hắn hiểu, ả Phó Thành chủ này muốn hắn lên giường cùng ả. Bà nội cha ơi, Trâm Trinh còn đứng ở sau kia kìa, mỗi lần bé nó khóc nhè thì đáng sợ lắm. Có gì tối ta cùng núp, đang ban ngày ban mặt à.

"Ta muốn đập..."

"Vĩ nhân, đập đi, tiểu nữ đang chờ"

Chưa nói hết câu, Phó thành chủ đã thọt vô miệng, đúng là vừa dâm vừa vô duyên. Một mụ Ravena đã nổ não, lại thêm ả này nữa chắc banh xác. Thời thế thay đổi, ai bảo hắn là vĩ nhân cơ chứ. Bây giờ chỉ cần ngoắc tay em nào dính em đó. Hắn đã từng vô số lần mường tượng ra cái quyền lực tối thượng đó. Vậy mà khi thành hiện thực, đến giơ chym lên cũng chẳng dám.

"Ý ta nói là..."

"Vĩ nhân, ta biết, ngài thích sâm, có ngay"

Mẹ nó, hắn chửi thề trong lòng mà đâu biết, Phó thành chủ là đang nghĩ sâu xa. Đại Du là vĩ nhân, một mình em Phó Thành chủ làm sao thành đu đủ.

"Ngươi, đi lôi cổ thủ lĩnh Thú Tộc và Quái Tộc đến đây"

Nghe lệnh, Phó Thành chủ quay mặt chạy đi một hơi, một tiếng khóc vang trời vang lên. Trời ơi vĩ nhân, mỹ nữ không thèm, thèm hai đứa một thú một quái làm chi chứ. Anh em à, phụ nữ một khi hoang tưởng, thì anh em ta xác định khổ.

Chuyện chưa dừng lại, con điên Phó Thành chủ khi đến bên thủ lĩnh Thú Tộc Hoàng Hổ Tử và thủ lĩnh Quái Tộc Momo, lại thút thít cho cả làng nghe.

"Tụi bay đâu, lôi hai đứa này dâng lên cho vĩ nhân, vĩ nhân không thèm chơi ta, mà thèm hai đứa này, ta còn làm Phó thành chủ làm con mẹ gì nữa"

Hết sức bình tĩnh, phải bình tĩnh, Đại Du nghe chứ đâu có điếc, thiệt là muốn lao tới bóp nát hai cái dú trắng phêu kia cho bỏ ghét. Ăn nói hàm hồ, thật là tội lỗi. Quái Tộc Momo thì hai mắt ánh lên vẻ sung sướng, được chơi là được tha mạng à. Chỉ riêng Hoàng Hổ Tử, muốn đập đầu vô háng chết mẹ cho nhẹ đời. Nghĩ tới thôi mông đã thốn thốn. Hắn ở đây, nghe tu giả ca ngợi về Đại Du, thiệt là hắn cũng hâm mộ vô cùng, thế mà giờ hình tượng vĩ nhân mất sạch trong mắt hắn.

Đã khác giới lại còn khác chủng loài, chơi là chơi thế nào?

"Momo kính chào vĩ nhân" - Thủ lĩnh Quái tộc vô cùng tôn kính, đôi mắt long lanh, ả vốn đã lùn, lại tưởng tượng ra đủ tư thế với Đại Du. Hắn mà biết được suy nghĩ của con quái vật có cánh này, giết ngay tức khắc, đách nói nhiều.

"Chào"

Khác với Momo, Hoàng Hổ Tử tiến tới trước mặt Đại Du, chỉ chào một tiếng chưng hửng, rồi liếc mắt lên trời, nhìn đời là bể khổ, hắn cũng nghĩ ra lắm tư thế như Momo, thế nào thốn thế đấy.

"Nghiêm túc vào, Phó thành chủ nói gì các người cũng tin hay sao? Nghĩ sao thiếu gì gái mà ta lại đi chơi các ngươi, có hoang tưởng cũng vừa thôi, lớn rồi, phải suy nghĩ chín chắn nghe chưa"

"Nghe" - Cả hai cùng đáp lời, sắc mặt thay đổi, Momo thì hụt hẫng, Hoàng Hổ Tử thì cười ha hả trong lòng. Đúng là vĩ nhân chưa nói, thì đừng tin đứa nào cả, khéo lại chết ngu.

"Nói đơn giản, có đồ gì ngon, mang ra đây" - Vẻ mặt Đại Du nghiêm trang, nhưng trong lòng vô cùng hí hửng, hai tên thủ lĩnh nửa chân bước vào cánh cửa của Thần, không có đồ ngon mới lạ.

"Vĩ nhân, lúc ngài dùng quy tắc tỉa tôi, bao nhiêu pháp bảo gì đó, bao nhiêu linh khí các loại đều lôi ra chống đỡ hết rồi, ta chỉ còn một món thôi, trân quý lắm đấy, mặt dù khi nó nở ra thì chẳng biết là cái gì, chỉ là được truyền thừa từ đời này sang đời khác. Chỉ nghe truyền lại, quả trứng này cứng vô cùng, đến Đại Năng cũng đập chẳng bể, kính dâng vĩ nhân"

"Khi nào nó nở?"

"Momo ta cũng không biết, chỉ biết sinh ra quá quá lâu rồi mà tới nay nó chưa nở"

Momo vội vàng dâng bảo vật, món này nhìn ra hình dáng như quả trứng gà, ngoài màu đen tuyền thì chẳng có khác biệt gì, nếu dùng được Momo cũng dùng luôn để chống đỡ quy tắc của nhiệm vụ hệ thống rồi. Đại Du nhìn mà nản, cái này đem đi chặn giấy hay chọi chó thì y bài, chưa nở thì là trứng ung chứ là gì. Đến Đại Năng còn đập không vỡ, đưa cho hắn làm chi. Mà còn món gì nữa đâu mà không lấy, đành cầm lấy rồi quay sang Hoàng Hổ Tử, hy vọng tên to con này còn có gì đó ngon ngon.

"Vĩ nhân, ngài đừng nhìn ta nữa, ta còn thảm hơn, đến trứng cũng chả có quả nào rụng được, mọi thứ đã xài sạch sẽ rồi, chỉ còn cái mạng nhỏ này thôi. Tấm thân này xin làm thú cưỡi để ngài vui lòng"

Chẳng biết Đại Du có đồng ý hay không, Hoàng Hổ Tử đã hóa hình thành linh thú to khủng khiếp, uy phong lẫm liệt, gầm một tiếng rung trời, móng vuốt bèn nhọn, răng nanh thì vàng lấp lánh. Hoàng Hổ Tử nằm xuống, ý bảo Đại Du leo lên hắn chở đi vài vòng cho khuây khỏa.

Tất cả lại trầm trồ, tu giả nửa chân bước vào cánh cửa của Thần, lại nguyện làm thú cưỡi, nhất Đại Du rồi còn gì nữa, ước gì được như anh ấy một giây thôi. Đại Du thì sầu thúi ruột, được mỗi quả trứng đen như nhọ nồi. Nếu ở đây không có, thì chí ít ở Đại Lục hai tên này có chứ, đến đó hẳng cướp.

"Hai ngươi cứ đợi đây, chờ lệnh ta"

Hắn còn có việc, sau khi đuổi khéo Xích Chu và Đại Thành chủ ra ngoài cứ địa bí mật, hắn liền đè Trâm Trinh ra quất lấy quất để. Nơi hoang tàn này làm tình thì cũng quá thú vị.

"Trâm Trinh?"

"Sao chàng?"

Hắn hỏi, sứ giả vừa nhấp vừa ứ ư trả lời, thái độ của Đại Du đối với Phó Thành chủ làm Trâm Trinh rất hài lòng, nên nhiệt tình nhún nhảy, rên rỉ.

"Đời ta đã ngắm qua nhiều nữ nhân xinh đẹp, nàng có thể hóa hình thành họ không?" - Đại Du cười hắc hắc, thiên phú Hóa Hình của con bé khóc nhè này không đem ra xài, thật là lãng phí a.

"Chàng thích thì ta nguyện lòng, đổi dạng thế nào đi chăng nữa, thì cảm giác sung sướng vẫn là thiếp nhận mà"

Đại Du thi triển linh khí, cố nhớ bóng dáng những nữ nhân hắn đã từng gặp, từng quen, từng thấy ở địa cầu. Âu cũng là chút hoài niệm xưa. Hắn không muốn Trâm Trình hóa hình thành Ni Na A Min, Sương Nhi hay thất nữ, người vừa mới khuất, ai lại làm thế. Hắn nhớ tới Bích Hà Nguyên Quân, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên tôn, cái này được à, mà xếp hàng đi, dù gì nữ nhân và mẹ vợ, hắn đều chơi qua rồi, thử cảm giác mới lạ. Hắn liều mạng nghĩ tới hóa hình thành Vô Linh, mà nghĩ lại đách dám.

"Đây là ai?" - Trâm Trình nhìn bóng dáng nữ nhân được tạo hình bằng linh khí, lên tiếng hỏi, vẻ mặt nữ nhân này thật sắc sảo a, vú gì như cái bát thế kia.

"Maria Ozawa"

"Là nữ nhân của chàng ư"

"Không, là thần tượng một thời"

"Người con gái đó, được chàng hâm mộ, thật là diễm phúc, thiếp thực sự muốn gặp một lần để diện kiến"

Đại Du thở dài trong lòng, khi xưa phim Nhật, ai nổi tiếng bằng Maria Ozawa. Nàng ấy đã lấy bao nhiêu tinh trùng của vô số đàn ông, trong đó có hắn. Hồm nay có dịp, ngại gì không quất.

Một em lại một em, đến Trâm Trinh cũng phải thốt lên, đâu ra mà lắm thế chứ. Trải qua sáu mươi chín ngày vừa chơi vừa nghỉ, cuối cùng hắn cũng chẳng nhớ ra thêm ai. Có nhớ thì tên và hình dáng cũng chẳng rõ ràng, không có hứng. Vô Linh chửi bới vô cùng, nó muốn đi Phù Tộc a. Cả thiên hạ đang ngồi đợi hắn đi đến Đại Lục Phù, còn hắn chơi quên trời đất, ai bảo hắn là vĩ nhân cơ chứ? Lại là vĩ nhân có sinh lý vĩ đại.