Chương 141: Xuyên Không

Tôn giả Huyết Tộc tan biến, như chẳng muốn lằng nhằn thêm với thằng nhãi này, chắc là sợ nó đổi ý.

Đại Du, hắn cảm nhận được trong trái tim hắn, một khối cầu màu đỏ, đang bọc lấy một khối cầu màu đen, khối cầu màu đen có vô số lỗ xoáy trên đó, liên tục cử động, như đang lồng lộn muốn thoát ra.

Vậy là Đại Du tạm thời an lành sáu mươi chín năm, bằng một đời người ở địa cầu rồi a.

Vươn vai hít thở, hắn đã thành Giả Thần.

"Ủa, gì dậy, rồi tu vi Giả Thần gì đó đâu?"

Đại Du hít thở một cái thật mạnh, nhắm mắt cảm nhận thân thể và linh hồn, rồi sờ sờ khắp người, tu vi của hắn vẫn là Sơ Tiên, cơ thể không một chút biến đổi, linh khí chẳng dồi dào hơn tẹo nào, linh hồn chẳng tiến cấp tí ti.

Đại Du muốn thành Thần thật sự, giả giả chút cũng được. Lúc ở Đại Thành bá đạo quá xá, khi mất năng lực nhiệm vụ của hệ thống rồi, hắn lại là tu giả thường thường như ai, biết ăn nói sao đây.

"Hí hí" - Trâm Trinh lên tiếng cười duyên.

"Nàng nói ta nghe, có phải tên lão tổ Huyết Tộc đó xạo ke di truyền luôn không?" - Đại Du quay sang nhìn Trâm Trinh, con bé hay khóc nhè này, giờ mạnh hơn mình rồi, liệu rằng lúc bực bực có táng cho mình mấy phát không.

"Tôn giả Huyết Tộc đó nói thật đó chàng ơi, hí hí, Giả Thần không phải là bước chân tu vi vào cánh cửa của Thần, mà chỉ có một vài bản lĩnh của Thần mà thôi"

"Bản lĩnh gì?" - Đại Du đang thất vọng ê chề, nghe nói vậy cũng có chút hi vọng.

"Ở Thể Tôn Tinh, chuyện cưỡng bức Giả Thần không phải là hiếm, ưu điểm lớn nhất của nó là làm tu giả cấp Tiên hấp thụ các loại linh khí nhanh hơn để tiến cấp"

Đại Du ngồi bệch xuống, hắn có hệ thống, hấp thu linh khí gì cũng nhanh, cái năng lực chó má này có tác dụng gì với hắn chứ.

"Còn năng lực gì nữa không?" - Đại Du ủ rủ.

"Chàng có thể sử dụng Tinh Diệu mà, vi diệu lắm đó, thiếp còn chưa được nữa kia kìa"

"Cái này cái tên xạo ke đó nói rồi, còn bản lĩnh gì nữa không?"

"Hết rồi"

"Nàng nói thật?" - Đại Du cố rặn lấy chút hy vọng.

"Thật, thiếp nỡ lòng nào đùa chàng" - Trâm Trinh lại cười duyên.

Tạch tạch tạch, Đại Du ngồi bệt xuống, suy nghĩ mông lung. Tưởng thế nào, Tôn giả cũng chỉ là bọn cà khịa.

Xích Chu đá đít hắn một phát, lớn giọng nói.

"Còn một ý nữa, chí ít người mang khí tức của Thần, có thể vào ngọn tháp kia mà không phải vòng vo lắm trò. Có phúc mà không biết hưởng, hãy thử Tinh Diệu đi"

Đại Du hướng ý thức vào mảng tinh không bên trong hệ thống. Bừng, bình thường hắn chỉ ngắm cho vui, giờ khác rồi, hắn có thể cẩn thận xăm xoi từng vì tinh tú bên trong đó.

Nhưng đó không phải là thứ hắn muốn nhìn, sau này rảnh rỗi nghiên cứu sau. Ý thức hắn nhìn chằm chằm vào hai quả cầu lấp lánh, bên trong ẩn chứa linh hồn Ni Na A Min và Sương nhi. Linh hồn lõa thể của hai nàng thật đẹp, đang ngủ yên như bào thai. Thoáng chốc, hắn không điều khiển được cảm xúc, rơi lệ. Thằng nhỏ hắn cũng vậy.

"Đù, xài được vũ vật mừng quá khóc kìa" - Xích Chu thấy Đại Du rơi lệ, tưởng lầm. Sơ Tiên gì lạ, kinh nghiệm kém quá, mới thấy tí đồ chơi đã mừng rớt nước mắt.

Thằng ngu Xích Chu không hiểu, nhưng Trâm Trinh tinh tường, đây không phải là giọt lệ thường, mà là giọt lệ bi thương. Mà cũng lạ, sao đũng quần Đại Du lại độn lên thế kia, trong Tinh Diệu có gì hot.

TInh Diệu diệu kỳ, bên ngoài thân thể Đại Du, không gian vặn vẹo theo những quy tắc nhất định, ánh mắt của Xích Chu và Trâm Trinh cũng phải trầm trồ.

Ngắm thân thể Ni Na A Min và Sương Nhi chán, Đại Du mở mắt ra, bất chợt một cảm giác vi diệu xuất hiện, hắn nhìn về phía trước, cảm giác như muốn đến là đến phát một, đến chỉ trong một suy nghĩ.

Không phải hắn giỏi, mà do Vô Linh liếng thoắng chỉ dạy nãy giờ, hàng gì cũng phải có hướng dẫn sử dụng, chứ sao mà biết ngõ xài.

"Tiếp theo chúng ta làm gì?" - Đại Du lên tiếng hỏi Trâm Trinh.

"Có lẽ là về thành"

"Haha, Xích Chu, đố ngươi bắt được ta, ta gọi ngươi là ông nội"

Đại Du chỉ tay về phía Thành chủ, miệng hô lớn "Xuyên Không", hắn cũng muốn về thành, việc tiếp theo hắn muốn làm là đến Đại Lục Phù.

Đang ung dung trên trời đạp mây xanh hôm nay xuống chơi. Hắn không tiến theo đường thẳng như lẽ thường, mà là mở không gian mà đi. Hí hí, chạy nhanh thế này, Trâm Trinh dù mạnh mẽ hơn hắn, hắn cũng có đường chạy thoát.

Hắn xuất phát hoành tráng, nhưng điểm kết thúc lại bẽ bàng. Hắn rơi bịch ngay trung tâm quảng trường trung tâm, bụi bay mờ mịt. Hắn chật vật đứng lên và hiểu ra, chỉ một bước nhảy, đã hao tổn linh khí ghê gớm. Dường như bị hấp thụ cấp tốc nên linh khí bị hút nhanh và sạch sẽ, trong một khắc cũng chưa hẳn điều chuyển kịp. Huhu, khoảng cách giữa Tiên và Thần thật quá xa vời.

Quê độ, kỹ năng mới chưa thành thục mà đã đem đi khoe mẽ. Hắn tưởng xung quanh sẽ cười nhạo hắn, nhưng hóa ra đều là ánh mắt kinh sợ. Đặc biệt ba kẻ bị trói ở cách hắn không xa, Tộc chủ Phù Tộc, Quái Tộc và Thú Tộc.

Xuyên không mà đến, không phải là công pháp tự học mà thành. Đó là kỹ năng đặc dị, có chăng dị thể mới có. Tên này, đến cao tầng sinh vật còn ăn thịt, sứ giả còn bị đuổi chạy có cờ, rồi lúc trước lại gây ra động tĩnh quá lớn, một vài lỗ xoáy lại rơi vào đại thành, ngủm không ít chú.

"E hèm, ta trở về rồi đây, mọi người sống tốt chứ"

Hắn chỉ hỏi một câu cho đỡ gượng, đáp lại lời hắn là mấy vạn tiếng reo. Đến kẻ thù là ba thủ lĩnh ba tộc, cũng hô theo.

"Đại Du vĩ nhân, ân nhân Đại Lục nữ"

Tiếng hô không ngừng vang dội, lần đầu tiên hắn được tung hô thế này. Lúc thi đấu ở Đông Nhạc Thái Sơn tông, hắn đứng đầu nhưng toàn bị chửi rủa. Giờ bị ma nhập lại thành vĩ nhân cơ đấy.

Kinh khủng hơn, Trâm Trinh và Xích Chu xuất hiện, lại đứng hai bên hắn, như là bảo vệ. Uy áp khiến tất cả quỳ phục xuống.

"Ta không quen"

Đại Du ngượng ngùng, hắn cũng chẳng biết nói thế nào cho bọn kia im mồm lại và đứng lên, hắn chưa hẹp mà, quỳ lạy gì chứ.

Hắn nhìn thân thể già nua bên cạnh, là Đại Thành chủ, còn sống là may rồi, vẻ mặt bà già mà hắn từng chơi hiện tại có chút khởi sắc, nói ra.

"Đưa tên thủ lĩnh Đại Lục Phù vào cấm địa"

Hắn bay, chứ chẳng dám xuyên không nữa, trải qua trận chiến, linh khí của hắn vốn đã ít, lại chẳng có linh khí thuộc tính không gian, có khi dợt thêm phát nữa, đứng lên cũng chẳng nỗi.