Đúng như kế hoạch đã đề ra từ trước đó, sau khi quân Tôn Hà và Khang Di xông vào nhau, thì tại Sơn Lâm quan, Lý Nguyên cũng đã bắt đầu thực hiện các bước đầu tiên để “nghênh đón” quân Khang Di.
Sơn Lâm quan tuy là cửa khẩu quan trọng giữa hai nước Đại Thuận và Khang Di nhưng cũng chỉ là một dải đất hẹp nằm giữa hai ngọn đồi mà thôi. Tại đây, các triều đại trước triều Đại Thuận đã cho xây dựng hàng vạn dặm các pháo đài, tường thành dọc theo hai ngọn đồi ấy để làm nơi phòng thủ và ngăn chặn quân địch từ phía Bắc.
Một khi xảy ra chiến loạn, quân địch phương Bắc chỉ có một con đường duy nhất để vượt qua biên giới, đó chính là vượt qua Sơn Lâm quan mà thôi.
Và còn gì hoàn hảo hơn khi quân Khang Di sẽ chôn thây tại đây, tại chính nơi mà Tôn Hà đã mở cửa, rước bọn chúng tiến công vào Đại Thuận. Việc còn lại bây giờ là quân Tôn Hà phải áp đảo quân Khang Di và khiến chúng bỏ chạy, lúc đó kế hoạch của Lý Nguyên mới thành công tốt đẹp được.
“Quân Khang Di đang áp đảo quân Tôn Hà. Nếu như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại mất.”
Những tưởng mọi thứ sẽ diễn ra như kịch bản mà Lý Nguyên đã mường tượng ra trong đầu thì bất ngờ thay, tin cấp báo về tình hình trận chiến ấy khiến cho Lý Nguyên phải thay đổi kế hoạch của mình.
Sở dĩ việc quân Tôn Hà bị áp đảo xuất phát từ việc vây thành Ngoạ Long suốt thời gian vừa qua. Quân Tôn Hà không chỉ suy kiệt về mặt thể chất, nóng lạnh bất thường của vùng phương Bắc mà còn phải đối mặt với những trận đánh du kích diễn ra bất thình lình của Nguyên Vũ quân khiến cho giờ đây thất thế trước sức mạnh của quân Khang Di.
Chưa kể, mặc dù đối mặt với những trận tập kích suốt dọc đường hành quân xuống phương Nam nhưng đội quân cho đích thân Chân Vương Khang Di chỉ huy càng thể hiện rõ sự dũng mãnh và sức chiến đấu đáng sợ của mình.
Nghe quân trinh sát báo cáo tình hình chiến sự của hai bên xong, Lý Nguyên nhận thấy cán cân đang nghiêng về phía Khang Di và đó là điểu mà bản thân anh không thể để cho nó xảy ra.
Quân Tôn Hà lúc này chẳng khác nào lá chắn cuối cùng để ngăn không cho quân Khang Di “giày xéo” lên thiên hạ Đại Thuận. Hơn lúc nào hết, Lý Nguyên phải nhanh chóng ra tay để đẩy quân lùi Khang Di ngược lên lại phía Bắc và bước một chân vào Sơn Lâm quan.
Hai anh em Trần Phi và Trần Vũ được lệnh chia thành 2 cánh tấn công quân Khang Di. Trần Phi dẫn theo 2 vạn quân đi vòng ra đằng sau quân Tôn Hà, lẳng lặng hỗ trợ quân Tôn Hà đẩy lùi sức tấn công của Khang Di.
Còn Trần Vũ thì dùng 500 quân tinh nhuệ tấn công quân Khang Di từ hai bên hông khiến bọn chúng phân tâm và phân tán sức mạnh hòng gây nhiễu loạn, hỗ trợ quân Tôn Hà phản công.
“Nhưng nếu như thế Sơn Lâm quan chỉ còn chưa đến 300 quân. Nếu như Trần Phi và Trần Vũ không trở về kịp thì chúng ta làm sao ứng phó với đại quân Khang Di được?”
Quả đúng như Vũ Phong đã nói, số quân hiện tại ở Sơn Lâm quan là không nhiều vì một số lượng không nhỏ đã tham gia bảo vệ an toàn cho người dân ở thành Bắc Hổ, nay còn chia quân ra như vậy thì một khi có biến cố gì xảy ra, số quân ở Sơn Lâm quan chắc chắn sẽ gặp khó với quân Khang Di.
Nhưng đứng trước quyết định khó khăn ấy, Lý Nguyên vẫn kiên định với phương án ấy của mình vì Sơn Lâm quan có thể không chôn vùi hết quân Khang Di nhưng Đại Thuận thì không thể nào để rơi vào tay quân giặc ở phương Bắc được.
“Quân Tôn Hà đã bại trận, rút lui 100 dặm về phía Nam. Đang dựng trại bên bờ sông Vân Hà.”
“Còn quân Khang Di?”
“Cách Sơn Lâm quan 200 dặm về phía Nam.”
Tin thất trận của quân Tôn Hà khiến cho Lý Nguyên không thể chần chừ hơn nữa, liền lập tức xuất quân theo đúng kế hoạch đã đưa ra từ trước đó. Sơn Lâm quan lúc này chỉ còn anh cùng với Vũ Phong và hơn 300 Nguyên Vũ quân ở lại mà thôi.
Doanh trại quân Trần Khang.
Tin cấp báo về chiến sự giữa quân Tôn Hà và quân Khang Di được cập nhật liên tục về cho Đại tướng quân Trần Khang cùng con trai của mình là Trần Lam. Theo tình hình chiến sự được báo về, Trần Khang cho quân di chuyển chậm khi biết được tin cuộc giao chiến bất ngờ giữa quân Khang Di và Tôn Hà.
Trước đó, lí do để ông xuất binh đến từ việc Tể tướng Tôn Hà “cõng rắn cắn gà nhà” nay đã không còn nữa nên việc hành quân chậm, chờ diễn biến mới của cuộc chiến rồi mới hành động được cho là hợp lí.
“Thành Ngoạ Long có động tĩnh gì không?”
“Thưa Tướng quân, sau khi thành chủ thành Ngoạ Long dẫn theo quân rời khỏi thành thì biệt vô âm tín, không thấy động tĩnh gì?”
“Thành chủ là ai?” - Trần Khang hỏi tên lính tình báo.
“Thưa là Vĩnh Bình Vương Lý Nguyên.”
Đại tướng quân Trần Khang cười phá lên khi nghe thấy cái tên Vĩnh Bình Vương Lý Nguyên đang là thành chủ của thành Ngoạ Long. Nhưng điệu cười ấy của ông lại có chút khinh khi, coi thường cái tên Lý Nguyên nhiều đến như vậy.
“Chắc sợ quá bỏ thành mà trốn rồi.” - Trần Khang lắc đầu.
“Thưa cha, tại sao cha lại nói như vậy? Dù sao cũng là hoàng thất Đại Thuận, sao có thể bỏ trốn dễ dàng như vậy được ạ?”
Trần Lam, con trai của ông nghe thấy điệu cười ấy liền thắc mắc vì lời nhận xét ấy của Trần Khang. Ông từ từ đặt ly rượu xuống bàn và tiếp lời con trai của mình.
“Một tên hoàng tử bất tài, sống chui rúc trong phủ từ nhỏ, nay còn bị đày ra biên giới thì làm gì có tài cán gì. Nay Khang Di tấn công, chắc là sợ nên đã bỏ thành trốn từ lâu rồi.”
Kể cũng đúng, từ sau khi được ban cho mảnh đất Vạn Xuân, sóng yên biển lặng nên Trần Khang cũng chẳng mảy may tìm hiểu tình hình Đại Thuận như thế nào thì làm sao biết được Lý Nguyên đã ẩn mình kín đáo như nào được.
“Cũng may, năm đó ta không hứa hôn con gái ta với thằng nhóc đó. Nếu không chắc bây giờ cũng không thể nào sống hạnh phúc được.”
Thì ra đó chính là lí do mà “bố vợ” lại có thành kiến sâu đậm với “con rể” của mình như vậy. Nhưng dù sao những chuyện mà ông ta biết về Lý Nguyên cũmg đã hơn chục năm nay, hà cớ gì ông ta vẫn còn giữ những suy nghĩ ấy được chứ. Chỉ có thể là lão già cố chấp mà thôi.
“Thưa tướng quân, quân ta phát hiện một toán lính bí ẩn, khoảng 2 vạn quân đang tiến gần đến doanh trại của chúng ta.”
“Có nhìn ra là quân của ai không?”
“Thuộc hạ không nhìn rõ. Nhưng có thể là quân Tôn Hà.”
Dẹp suy nghĩ về Lý Nguyên sang một bên, có vẻ như Trần Khang sắp được thư giãn gân cốt với số lượng quân 2 vạn mà quân tình báo vừa cấp báo về vừa rồi.
Nhưng 2 vạn quân kia dường như là quân của Lý Nguyên giả dạng để trà trộn vào hỗ trợ quân Tôn Hà. Nếu như giáp mặt với quân Trần Khang, há chẳng phải sẽ tiêu tan kế hoạch của Lý Nguyên hay sao khi mà ai cũng biết sức mạnh của quân Trần Khang là dữ dội đến như thế nào.