“Trong đêm nay, Nguyên Vũ quân và Nhi Giáo sẽ sơ tán người dân trong thành thật nhanh chóng và bí mật đến thành Bắc Hổ.”
Bước đầu tiên trong kế hoạch của mình, Lý Nguyên sẽ sơ tán những người dân và tài sản của họ ra khỏi thành Ngọa Long theo hướng Tây thành đến thành Bắc Hổ, một ngôi thành bỏ hoang nằm sau bên trong khu rừng rậm, nơi Lý Nguyên đã vô tình phát hiện ra trong lúc đi săn.
Và dựa vào địa hình là khu rừng rậm um tùm nối giữa hai ngôi thành này, trong đêm nếu như thuận lợi thì dân chúng thành Ngọa Long sẽ dễ dàng di chuyển dễ dàng đến thành Bắc Hổ trong vòng 2 ngày.
Kế hoạch bây giờ là vừa phải bảo vệ an toàn cho người dân trước quân của Tôn Hà nếu có bất trắc nhưng cũng phải vừa đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ra khỏi khu rừng rậm kia để việc sơ tản được diễn ra suôn sẻ.
Việc sơ tán cả vạn dân thành Ngọa Long và tài sản của họ diễn ra một cách khẩn trương ngay trong đêm. Một nhóm Nguyên Vũ quân mở đường mòn và làm kí hiệu để tât cả dễ dàng di chuyển trong đêm với điều kiện không có đủ ảnh sáng để đảm bảo việc không bị phát hiện.
Mục tiêu của họ bây giờ đó chính là đến hang động bằng đá ở giữa khu rừng trước khi trời sáng để tạm trú ẩn để chờ đến đêm và tiếp tục lên đường. Dân Ngọa Long thành được chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm sẽ được một tốp Nguyên Vũ quân bảo vệ. Họ lên đường ngay sau khi mặt trời lặn với sự lặng lẽ và trật tự.
Đêm đầu tiên đã trôi qua một cách thuận lợi khi tất cả nhóm đầu tiên đề đã đến được hang động kia để chờ đến đêm sẽ lên đường. Quân Nguyên Vũ cũng đã được bố trí ở mọi ngóc ngách bên trong khu rừng để quan sát tình hình xung quanh.
Còn lúc này ở mặt trận thành Ngọa Long, số dân còn ở lại chờ đến đêm cũng không còn quá nhiều. Tôn Hà cũng đã bắt đầu tiến tới phía dưới chân thành Ngọa Long để khai màn cho cuộc chiến này.
Với khí thế đang lên khi trước mặt chỉ là một tòa thành nhỏ bé nên khi vừa đến nơi, Tôn Hà ngay lập tức cho ra lệnh công thành để thị uy sức mạnh của mình. Máy băn đã, kị binh bắt đầu công thành nhưng vì tường thành được đắp lên khá cao từ khi Lý Nguyên đặt chân đến đây nên dù có cùng thang leo lên thành cũng chẳng mấy tác dụng.
“Ngoai tôn thân yêu của ta, xem ta mang đến gì cho cháu đây này.”
Nhìn thấy Lý Nguyên xuất hiện, Tôn Hà cho ngựa tiến về phía trước để nói chuyện với người đang đứng trên thành. Lúc này, kỵ binh di chuyên sang hai bên để mở đường cho một chiếc xe ngựa tiến lên phía trước.
Sắc mặt Lý Nguyên biến sắc khi nhìn thấy trên chiếc xe ngựa ấy, người anh trai của mình đang bị treo lên cột với hai tay bị trói chặt ra đằng sau, Thân thể đã bị thối rửa sau một quãng đường dài di chuyển dưới trời nắng nóng của anh trai khiến cho đứng trên tường thành, Lý Nguyên đã không giữ được bình tĩnh.
Tôn Hà đã dùng chính thi thể đã mất của Thái tử, cũng chính là đứa cháu ruột của mình để uy hiếp Lý Nguyên. Điều đó khiến cho những người chứng kiến phải cảm thấy kinh sợ trước thủ đoạn mà lão họ Tôn này sử dụng trong cuộc chiến lần này.
“Ngoại tôn, đây là kẻ đã mưu đồ tạo phản, phản bội Đại Thuận, phản bội Vĩnh Nguyên đế đã bị ta trừng trị. Nếu như ngươi không mau đầu hàng thì kết cục sẽ giống như hắn, sẽ bị người phỉ nhổ.”
Tôn Hà ngồi trên ngựa với phong thái uy nghiêm, đi xung quanh chiếc xe ngưa, vừa đi hắn ta vừa quất roi vào thi thể đã thối rửa của Thái tử Lý Long như muốn khiến cho Lý Nguyên trên tòa thành kia thêm phần nóng ruột.
Nhưng dường như Tôn Hà đã đánh giá sai về người cháu của mình khi chẳng những ý chí không bị lung lay mà còn thản nhiên đáp trả lại những tội ác mà ông ngoại của mình đã gây ra đối với chính những người thân của mình.
“Ta là con của Vĩnh Nguyên đế, em trai của Thái tử đương triều, còn ngài. Tôn đại nhân, ngoại tôn của ngài Lý Nguyên ta thật sự không dám nhận.”
Lý Nguyên nuốt sự buồn bã, uất ức, sự căm thù khi đối diện với kẻ thù đã gây ra mà hướng vẻ mặt hiên ngang, ánh mắt lạnh lùng về phía ông ngoại của mình đang ở bên kia chiến tuyến với mình.
“Được, quả nhiên là cháu của ta. Toàn quân, CÔNG THÀNH!!!”
Tể tướng Tôn Hà giương thanh kiếm của mình về cổng thành Ngọa Long mà ra lệnh, tiếng trống hiệu lệnh vang lên dồn dập, toàn quân xông đến thành Ngọa Long như một cơn lũ lớn như muốn nuốt chửng tòa thành nhỏ bẻ này.
Một ngày một đêm công thành trong vô vọng, quân Tồn Hà cứ lao lên tường thành thì những sự kháng cự mãnh liệt của Lý Nguyên lại ngăn cản bước tiến của bọn chúng. Máu chảy thành sông, xác người xếp thành đống dưới chân thành Ngọa Long ngày một nhiều.
“Rút quân!!!”
Nhận thấy chẳng thể nào tấn công thành Ngọa Long trong một sớm một chiều, Tôn Hà ra lệnh toàn quân rút quân và chỉ để lại quân bắn cung ở lại để làm lá chắn phòng ngự từ xa cho doanh trại của hắn.
Nhưng với sự tàn nhẫn của mình, số đông lính bắn cung ở lại không chỉ đơn giản là để phòng thủ như bề ngoài. Thứ hắn muốn là những xác chết kia phải được bảo toàn nguyên vẹn. Vì tường thành Ngọa Long cao hơn so với thang tre của bọn chúng nên Tôn Hà lợi dụng những xác chết ấy để lấp đầy sự chênh lệch ấy.
Quả nhiên, Tôn Hà chẳng xem những binh lính ấy ra gì, ngay cả khi họ đã hi sinh vì hắn trong một trận chiến vô nghĩa. Nhưng bản thân hắn cũng chẳng mảy may để ý gì đến việc đó vì thứ mà hắn muốn chính là thành Ngọa Long và Lý Nguyên mà thôi.
Sáng hôm sau, quân Tôn Hà lại một lần gióng trống khua chiêng, tiếp tục vây ráp thành Ngọa Long thêm một lần nữa, và cũng như ngày hôm qua, toàn quân tấn công một cách ồ ạt, tiến về phía chân thành Ngọa Long.
Kết quả thì cũng chẳng khác gì, xác người tiếp tục xếp đống trước tường thành Ngọa Long và rõ ràng đó là kết quả mà Tôn Hà hài lòng. Tấn công thêm một vài lần nữa, lúc này xác binh lính đã xếp thành một cầu thang bằng xác người khiến cho khoảng cách giữa thang tre và tường thành đã bị xóa nhòa.
“Sáng ngày mai, chúng ta sẽ toàn lực tấn công thành Ngọa Long, quyết phải bắt sống Lý Nguyên.”
Nhìn thấy kế hoạch của mình trơn tru, Tôn Hà tỏ ra đắc ý nhưng hắn không ngờ rằng ở bên kia chiến tuyến, Lý Nguyên cũng đã nhìn ra được kế hoạch tàn bạo của Tôn Hà và anh cũng đã có cách đáp trả lại.
Tối hôm ấy, khi quân Tôn Hà đang say giấc. Một tiếng trống dồn dập vang lên từ phía thành Ngọa Long khiến cho tất cả thức giấc trong sự hoảng loạn. Nghĩ rằng quân Lý Nguyên phản công bất ngờ nên tất cả doanh trại đều hối hả chuẩn bị khí giới để chống trả.
Nhưng sau khi ra ngoài thì chỉ thấy từ trên tường thành Ngọa Long. Lý Nguyên trong bộ đồ máu trắng đang đánh những hồi trống liên hồi. Vừa đánh trống, anh vừa đọc lớn những bài kinh cầu siêu, cầu cho linh hồn của những binh lính phía dưới chân thành kia sẽ được siêu thoát.
Tôn Hà đứng dưới thành, trông thấy tất cả những hành động kì lạ của Lý Nguyên với sự hoài nghi, và điều hắn không ngờ cũng đã đến. Quân Nguyên Vũ từ trên tường thành bắn hỏa tiễn hướng về phía xác chết chất thành từng đống ở dưới chân thành kia.
Lửa cháy ngùn ngụt và nhanh chóng lan rộng khiến Tôn Hà chẳng thể nào trở tay kịp. Hắn ta chỉ còn biết đứng đó nhìn “kiệt tác” của mình bị thiêu rụi mà chẳng thể nào làm được gì ngoài những tiếng nghiến răng bất lực.
“Rút quân”
Tôn Hà tức giận thu quân, hắn ta không còn đủ kiên nhẫn để chứng kiến ngọn lửa ấy thêm một lần nào nữa. Quân Tôn Hà quay về phía doanh trại thì một ngọn lửa khác xuất hiện từ phía doanh trại của hắn.
Nhận thấy có điều gì đó không ổn, Tôn Hà thúc ngựa về phía doanh trại. Một phần doanh trại đã bị thiêu rụi và đã biến thành bình địa, khu vực ấy cũng là nơi cất giữ binh khí của toàn quân khiến cho giờ đây, Tôn Hà có muốn tấn công thành Ngọa Long thì cũng phải đợi đến khi viện binh từ Kinh thành đến mà thôi.
Thì ra Lý Nguyên “giương đông kích tây” tát Tôn Hà hai cú rõ đau khiến cho bản thân hắn mất cả chì lần chài mà còn mang tiếng tàn bạo và mất hết tính người trong mắt binh sĩ của hắn. Còn Lý Nguyên, cũng chính nhờ vậy mà anh đã có thêm thời gian để di tản dân chúng thành Ngọa Long đến nơi an toàn, trước khi quân Tôn Hà “hồi phục nguyên khí” để tiếp tục những cuộc tấn công.
Và gần một tháng sau đó, cũng chính là quãng thời gian Tôn Hà sắp xếp cho kế hoạch của mình. Thành Ngọa Long vẫn không ngừng bị tấn công, Lý Nguyên cùng Nguyên Vũ quân chỉ có thể chống đỡ chứ không thể nào phản công được với lực lượng của mình.
Dân chúng thành Ngọa Long cũng đã di tản hết đến thành Bắc Hổ một cách an toàn, chỉ đợi số quân cuối cùng của Lý Nguyên và Nguyên Vũ quân đang trấn giữ ở thành Ngọa Long tập hợp là kế hoạch sẽ thành công.
Nhưng lúc này, một diễn biến bất ngờ xuất hiện, khiến cho kế hoạch của Lý Nguyên phải thay đổi. Đó chính là sự xuất hiện của quân Khang Di từ phía Bắc đang tràn xuống thành Ngọa Long tạo ra một thế gọng kìm với quân Tôn Hà tấn công thành Ngọa Long từ hai phía.
Phải chăng đây chính là kế hoạch của Tôn Hà để công phá thành Ngọa Long? Nếu quả đúng là như vậy thì Tôn Hà đã tất tay trong trận chiến lần này, hắn sẵn sàng đổi lấy danh dự của bản thân và cả giang sơn Đại Thuận chỉ vì cái hắn gọi là quyền lực.