Chương 1: Chương 1

Năm Vĩnh Nguyên thứ 16, triều đình Đại Thuận rơi vào tình hình rối ren. “Thù trong giặc ngoài” đang là thử thách lớn nhất mà Vĩnh Nguyên đế cần phải đối mặt trong suốt 16 năm trị vì của mình.

Nước Đại Thuận tuy là một nước mạnh nhưng vị trí của nó chưa bao giờ là một lợi thế khi mà ở biên giới phía Bắc, triều đình “du mục” Khang Di luôn luôn dòm ngó bờ cõi Đại Thuận và sẵn sàng “nhảy vào” nếu gặp được thời cơ chín muồi.

Phía Nam lại là một đất nước quanh năm gánh chịu thiên tai, lũ lụt, hạn hán triền miên, dân tị nạn vào Đại Thuận hằng năm nhiều không kể xiết. Cũng chính vì điều kiến thiên tai ấy, Nam Hạ lúc nào cũng dòm ngó tài nguyên của Đại Thuận.

Không ít lần Khang Di và Nam Hạ liên minh với nhau tấn công Đại Thuận ở cả hai phía và tạo ra thế kìm kẹp hòng nuốt chửng miếng mồi ngon béo bở này. Nhưng suốt gần trăm năm qua, kế hoạch ấy vẫn mãi chỉ mang lại sự thất vọng cho cả hai đất nước trên mà thôi.

Đó là vì Đại Thuận từ lâu đã cho xây dựng hệ thống tường thành vững chắc và kiên cố ở phía Bắc để chống lại quân Khang Di, sử dụng triệt để con sông lớn Đại Giang Hà để làm “biên giới tự nhiên” đối với Nam Hạ ở phía Nam.

Nhưng thời điểm hiện tại, tình hình bên trong nước Đại Thuận đang hết sức căng thẳng và đó cũng là lúc thời cơ xâm lược của hai nước cũng đã đến. Căng thẳng bên trong nước Đại Thuận bắt nguồn từ việc Vĩnh Nguyên đế đã tin tưởng và trao cho Tể Tướng Tôn Hà quản lí việc triều chính trong lúc nhà vua gặp phải căn bệnh lạ, hôn mê bất tỉnh suốt thời gian vừa qua.

Căn bệnh đó là gì thì chẳng ai biết chính xác. Quan võ bá quan trong triều cũng chỉ biết được những tin tức về căn bệnh của Vĩnh Nguyên đế thông qua Tể tướng Tôn Hà mà thôi. Vĩnh Nguyên đế có thật sự mắc phải căn bệnh lạ hay không hay là đang chịu sự “giam lỏng” của quan Tể tướng thì chỉ mình hắn ta biết mà thôi.

Tể tướng Tôn Hà xưa kia là Nguyên soái trấn giữ biên cương của Đại Thuận, là vị tướng mà mỗi khi nhắc đến tên thôi thì bất cứ tên lính nào của Nam Hà đều “kinh hồn bạt vía” đủ để thấy tài năng của ông là như thế nào.

Sau này, nhờ việc góp công lớn trong những lần dẹp yên phản loạn trong và ngoài Đại Thuận nên được Vĩnh Nguyên đế tin tưởng và cũng từ đây, hành trình ngồi vào chiếc ghế Tể tướng của y cũng chính thức bắt đầu.

Với một Nguyên soái như Tôn Hà thì thế lực của hắn là điều không cần phải bàn. “Công cao hơn chủ” chính là cụm từ miêu tả chính xác nhất về Tôn Hà lúc bấy giờ. Thậm chí, với đội quân mà hắn nắm trong tay, chỉ cần một cái búng tay, hắn có thể san bằng Đại Thuận bất cứ lúc nào.

Vĩnh Nguyên đế mặc dù là một vị quân vương anh mình nhưng vẫn phải kiêng dè hắn nhiều phần. Và quyền lực của Tôn Hà lúc này còn lan đến hậu cung khi Hoàng hậu Đại Thuận lúc này lại chính là trưởng nữ của họ Tôn.

Nhưng khác với họ Tôn, Tôn Hoàng Hậu Tôn Nghi là một người nhân hậu, hiền lành, chưa bao giờ bà ngó ngàng đến thứ gọi là quyền lực của cha mình. Bà ở bên cạnh Vĩnh Nguyên đế cũng chỉ vì mến mộ tài năng của vị vua này thôi, dẫu cho ngoài kia hàng ngày vẫn có những tin đồn về việc bà thao túng hậu cung hòng giúp cha mình kiểm soát hoàn toàn Vĩnh Nguyên đế nhưng bà vẫn bỏ ngoài tai tất cả, một lòng làm hậu phương vững chắc cho chồng trong cuộc chiến ngầm với chính người cha của mình.

Bà cùng Vĩnh Nguyên đế có 3 người con, 2 hoàng tử và 1 công chúa. Trưởng tử của Vĩnh Nguyên đế là Đương kim thái tử Lý Long, một người con ưu tú và có tính cách hệt như Vĩnh Nguyên đế khi còn trẻ nên được ông rất mực coi trọng.

Người con thứ hai là Vĩnh Bình vương Lý Nguyên, trái ngược hoàn toàn với người anh của mình. Suốt ngày việc chính duy nhất của y làm là trốn trong phủ Vĩnh Bình vương một cách bí ẩn, chẳng hề đoái hoài gì đến thế cục phía bên ngoài bốn bức tường kia.

Chưa dừng lại ở đó, tính cách ngỗ nghịch, coi thường sự đời và thường xuyên lui tới những kỹ viện lớn nhất Kinh thành cũng là điều mà Vĩnh Nguyên đế thường xuyên đau đầu vì đứa con trai trời đánh này của mình.

Nhưng anh cũng là đứa con mà Tôn Hoàng hậu hết mực yêu thương nên cho dù Vinh Nguyên đế chẳng xem đứa con này ra gì, còn nhiều lần trách phạt thì cũng chỉ là qua loa cho có mà thôi.

Và rồi đến một ngày, Vĩnh Nguyên đế ra lệnh, đứa con trai của ông Vĩnh Bình vương sẽ rời khỏi Kinh thành và hướng lên phía Bắc, nơi những bức tường thành kiên cố chống lại quân Khang Di. Ở đây, Vĩnh Nguyên đế hi vọng rồng, quân Khang Di sẽ khiến đứa con ngỗ nghịch ấy trở nên ngoan ngoãn và trưởng thành hơn.

Thoáng chốc, năm Vĩnh Nguyên thứ 16 – cũng là thời điểm hiện tại, Vĩnh Bình vương đã rời khỏi Kinh thành cũng đã 5 năm rồi. Và cũng bao nhiêu đó thời gian, giờ đây Vĩnh Bình vương đã là một người hoàn toàn khác.

Trưởng thành hơn, chín chắn hơn và cũng mạnh mẽ hơn. Chẳng phải đơn giản là Vĩnh Bình vương vừa đến phía Bắc đã gần như khiến cho cả một vùng rộng lớn phải ngã mũ tôn trọng mình. Không phải là vì anh là con trai của Vĩnh Nguyên đế hay gì cả mà chính là vì tài năng của anh.

Thì ra Vĩnh Bình vương đã xây dựng cho mình một tổ chức tình báo tên là Vĩnh quân trong suốt thời gian ở Kinh thành và những kỹ viện lớn nhỏ khắp Kinh thành kia chính là nơi thu thập thông tin cho tổ chức này.

Chưa đến 1 năm khi đến đây, Vĩnh Bình vương Lý Nguyên đã biến nơi đây thành một nơi trù phú, dân chúng thì an cư lập nghiệp và quân Khang Di không dám bén mảng đến quá gần nơi đây dù chỉ là thám thính tình hình.

Tách xa chốn Kinh thành phồn hoa, Lý Nguyên như cá gặp nước, anh thỏa sức vùng vẫy giữa biển lớn, thỏa chí làm những điều mà mình muốn, cho dù đó có phải là đối mặt với một triều đình nổi tiếng là khát máu và hay gây sự như là Khang Di.

Lúc này ở Kinh thành, Tể tướng Tôn Hà đã bắt đầu những nước đi đầu tiên cho việc đảo chính của mình. Ông ta tạo ra những chứng cứ hướng về Thái tử Lý Long cùng với tội danh tạo phản. Đương nhiên, ai cũng biết đó là mưu đồ của họ Tôn hướng về đứa cháu ngoại của mình.

Nhưng những tên quan lại bị hắn ta mua chuộc đồng loạt hướng những lời buộc tội ấy về phía Thái tử khiến cho tình hình lúc này càng trở nên bất lợi hơn với Vĩnh Nguyên đế. Họ Tôn còn không quên ầm thầm liên kết với Khang Di cầm chân Lý Nguyên ở biên giới để bản thân mình có thể thực hiện kế hoạch mốt cách thoải mái nhất.

Và điều gì đến cũng đã đến, Thái tử Lý Long bị giam lỏng bên trong phủ Thái tử, uất ức mà tự vẫn bằng rượu độc, toàn bộ phủ Thái tử “được ban chết” trong vòng một đêm. Vĩnh Nguyên đế vì chuyện này mà lâm trọng bệnh, quyền lực bây giờ đều nằm trọn trong tay Tể tướng họ Tôn kia.

Tất cả kế hoạch này được hắn chuẩn bị trong vòng 10 năm ngay dưới chân thiên tử và hắn ta chỉ cần chính xác là 3 ngày để kế hoạch này trở thành hiện thực mà không gắp bất cứ trở ngại nào từ triều đình Đại Thuận.

Và kế hoạch “diệt cỏ” của Tể tướng họ Tôn không dừng lại ở đó. Bây giờ sự chú ý của y ngay lập tức hướng về phía Bắc với người con trai còn lại của Vĩnh Nguyên đế và cũng chính là đứa cháu trai của mình.

Tể tướng họ Tôn lấy cái cớ Lý Nguyên cũng nằm trong kế hoạch tạo phản của Thái tử nên chẳng mấy khó khăn để tiến về phía Bắc một cách đường đường chính chính để một “phát” là diệt đi hoàn toàn tàn dư của “con rể” mình.

Nhưng chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng, sau nhiều năm xa cách, đứa cháu trai ngỗ nghịch năm xưa của mình đã trở thành một vị tướng quân mưu thao võ lược và trở thành đối thủ khó nhằn nhất đối với hắn ta trong kế hoach thâu tóm quyền lực Đại Thuận.

“Thưa Tể tướng, đã hơn 1 tháng vây thành rồi, nếu còn không công phá được, chúng ta buộc phải rút lui mà thôi.”

Trong một ngày mưa gió thất thường của một chiều tháng 7, lúc này đã hơn 1 tháng kể từ ngày họ Tôn tiến lên phía Bắc nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa thế nào đánh chiếm được thành Ngọa Long – nơi Lý Nguyên đang trấn giữ. Với thực lực của Tôn Hà và lực lượng mà hắn ta đã chuẩn bị từ trước thì việc vẫn chưa hạ được thành Ngọa Long thì đúng là không thể coi thường thực lực của Lý Nguyên.

“Đến lúc này rồi, ta phải đích thân thực hiện kế hoạch của mình mà thôi.”

Dứt lời, Tôn Hà nở một nụ cười bí ẩn hướng về tướng lĩnh phía dưới, nụ cười ấy ẩn giấu bên trong sự nguy hiểm, và dường như hắn đã chuẩn bị một kế hoạch gì đó bí mật mà đến cả những người thân cận nhất đối với hăn cũng không biết.

“Vậy tiếp theo đây, chúng ta sẽ làm gì?” – một tên tướng lĩnh lên tiếng.

“Các ngươi chia thành nhiều hướng, tấn công thành Ngọa Long, làm tiêu hao sức mạnh của đám người Lý Nguyên. Vài ngày nữa thôi, thành Ngọa Long sẽ là của Tôn hà này.”

Nói xong, hắn lại nở một nụ cười, nhưng lần này lại là một nụ cười sảng khoái khiến cho tất cả tướng lĩnh bên dưới vừa bất ngờ, vừa cảm thấy đắc chí về kế hoạch của Tôn Hà đang suy tính trong đầu.