Chương 83 Chìm đắm
Nhưng nàng biết chắc chắn là hắn ra nhiều lắm – tràn trề, thác lũ. Có như vậy sau đó nàng mới có thể dễ dàng hành dâm với hắn, nhận hết tất cả cái khúc than to lớn vào người, mặc sức cho nó ra vô, đâm thọc, dập dồn một cách trơn lu, thông suốt chứ! Rồi nàng có rửa ráy gì đâu? Đám tinh khí đó chắc chắn là vẫn còn đọng từng vũng, sâu trong âm đạo nàng. Vậy là cái chất nhờn này chắc chắn không ít thì nhiều có vướng đượm cái tinh khí của tên da đen, bắn ra từ cái con cu đen thui, to bản, dài ngoằng, trông thật kinh khủng mà thật ra, đối với nàng, lại thật là thoả đáng vô biên.
Cảm giác dập nắc ấy còn đó, dấu vết khí loãng này còn đây. Bằng chứng của một cuộc mây mưa đầu tiên, để đời. Nàng có nên xoá bỏ, lau chùi nó đi không? Hay là nên giữ lại, để còn mang được cái hơi hướng đã làm cho nàng bắt đầu biết thế nào là khoái cảm tột cùng của con người? Nàng đứng yên, trần truồng giữa phòng, phân vân, nghĩ ngợi. Con người của hắn thật là kệch cỡm, dềnh dàng, mà lại còn dữ dằn, bốc lửa. Thật vậy, biết bao dị dạng, quái đản, mà cũng rực lửa dâm tính, bạo cuồng.
Rồi, cùng với cái hình ảnh ghê tởm của hắn (mà nàng cố gạt bỏ ra khỏi tâm trí), tất cả những cảnh tình, cảm thú vui vầy với tên da đen thô bạo lại kéo về trong trí óc nàng: sờ ngực, bóp vú, hôn môi, nút lưỡi, dập c-c, đ- l-n. Bao nhiêu là sướng khoái, bao nhiêu là đam mê, không thiếu thứ gì. Thật là đầy đủ. Nhưng rồi có chắc không? Nàng đã tận hưởng tất cả những gì mà tên mọi đó có thể đem đến cho nàng rồi chăng? Chưa chắc! Còn thiếu một cái gì… Cái gì đó mà nàng mong muốn ở nơi hắn mà đến bây giờ nàng vẫn chưa nhận được… Cái gì đó mà nàng biết là nàng sẽ say mê hưởng thụ từ hắn mà rốt cuộc rồi lại chưa thành… Cái gì vậy nhỉ…. Hình như là….
Triệu Mẫn nhìn xuống tay mình thì nàng nhận ra ngay. Phải rồi! Trong một lúc chìm đắm giữa cơn mê dâm đầu đời với tên Phi Châu sứ, nàng đã ao ước được nếm tới, được nuốt đi cái tinh trùng nhão nhoét xịt ra từ đầu cu đen thui, bóng lưỡng của hắn. Cái mùi vị mà nàng đoán là sẽ vô cùng đặc biệt, khác thường. Vậy thì nó là đây, nhòe nhoẹt giữa những ngón tay hồng, còn chần chờ gì nữa? Hãy làm một hành động nào đó cho cái mộng dâm tính đó được vẹn toàn!
Mong đợi một dương vật to lớn, đen dài lúc nó bắn tinh vào miệng thì biết đến bao giờ đây? Nàng nhìn kĩ vào bàn tay mình một lần nữa. Giữa lòng bàn tay là một màn nước trắng đục, một lớp khí lỏng trơn bóng. Nàng đưa ngón tay lên mũi – chỉ thấy một mùi gì thoang thoảng. Nhưng cái vị của nó thì ra sao? Nàng ngần ngừ một tí rồi đưa lưỡi ra mà liếm nhẹ vào một ngón tay. Ừm… vị hơi tanh tanh, mằn mặn…
Nhưng phải chăng đó là mùi vị tinh trùng của tên mọi da đen? Nàng biết cái chất nhờn trên tay nàng là hỗn hợp của nước âm khí do l-n nàng đang tiết ra và chất dương khí của con c-c hắn đã phóng vào l-n nàng. Nhưng dù cái gì đi chăng nữa, đó là một vết tích mà nàng sẽ nhớ mãi trong lòng, một dung hợp tính chất tình dục của hai con người khác tính, khác phái, khác giống, khác chủng nhưng lại mang cùng một tính hoang dã, cùng một ngây ngất, cùng một vui vầy, cùng một đắm say.
Thật là mật ngọt, thật là thơm bùi. Một cách tự nhiên, nàng đưa luôn ngón tay vào miệng mà say sưa mút nó, như mút đi một vết ngọt bùi dính trên đó vậy. Mút sạch ngón tay đó rồi, nàng mút tới ngón tay thứ nhì. Rồi mút tới ngón tay kế tiếp. Rồi nàng ham mê liếm sạch luôn cả bàn tay mình luôn nữa. Ừ, cái mùi, cái vị ngầy ngật đó vẫn còn đây…
Tới đây, nàng không còn kềm hãm lòng mình, nàng buông cái khăn cho nó rớt xuống sàn rồi dơ cẳng đặt một chân lên cạnh giường. Một chân đứng thẳng, một chân co lên – dạng háng, mở l-n – nàng đưa cả hai tay xuống mà chà xát, móc vắt vào âm đạo hầu như muốn lấy ra cho hết cái chất nhờn đó. Sau đó, nàng đưa một tay lên mà liếm, mà mút bàn tay nhơ nhớp đó cho tới cạn khô. Rồi nàng lại đưa bàn tay khô đó xuống mà chà xát vào l-n mình. Bàn tay kia lại đưa lên mà bóp chặt vào vú. Vừa bóp vú, vừa móc l-n, Triệu Mẫn nóng bừng cả người. Nàng há miệng ra mà kêu lên:
– A… a… a…
Triệu Mẫn rên lên, y hệt như lúc nàng làm tình với tên da đen, khi hắn vừa bóp vú, vừa đ- vào l-n nàng vậy. Nàng ngửa cổ, ngửng mặt, nhắm mắt, hé môi, uỡn ngực, dạng chân, xoa vú, rờ l-n mà có cảm tưởng như tên Phi Châu sứ đang hăm hở ôm nàng mà làm tình không ngừng trên thân thể nàng. Trời ơi, màn giao hoan đầu tiên trong đời đó…
Được một chốc, nàng liền lấy cả hai tay mà bóp chặt lấy vú mình, tự xoa nắn liên hồi. Nàng nhìn xuống thấy hai bờ vú căng phồng còn vướng đọng từng đám nước nhờn thì nàng bèn dùng lòng hai bàn tay mà bôi thoa chất nhờn đó lên khắp cả ngực làm cho hết cả hai bầu vú đều trơn láng, ướt nhẹp bởi cái chất khí dâm đó. Mới hồi nãy, nàng vừa lau rửa cho sạch bộ ngực thơm tho thì bây giờ nàng lại trê trét cho bộ ngực đó nhầy nhụa cả ra.
Hai bầu vú to lớn, căng tròn, mịn màng trở nên bóng nhẫy, ẩm ướt bởi hai chất nhờn từ l-n nàng và trong c-c tên mọi da đen cộng lại. Không màng nữa! Cái kích thích đây là được trông thấy ngực vú, thân thể nàng bị bao phủ bởi một hợp chất keo sơn đặc quánh, cái kết quả của một cuộc ái ân tràn đầy hứng tính, kết tinh và tiết ra từ trong bộ phận sinh dục kinh khủng của con người không kém phần kinh dị, người đã đem đến cho nàng bao nhiêu cảm sướng tột cùng.
Triệu Mẫn mím chặt môi lại, hai mắt nhắm nghiền. Nàng đứng yên một mình trong phòng vắng, lõa lồ thân thể – một chân gác lên cạnh giường, dơ lên để con l-n nở ra – một tay bóp vú, một tay sờ l-n, miệng rên lên khe khẽ:
– Ôi… Ôi… Aaaa… Ààà…..
Trong cơn say tình, nàng lim dim cặp mắt, để cho tâm trí nàng trôi bồng về quá khứ, nơi mà nàng đã được hưởng cái sung sướng đầu tiên trong l-n…
– Cô nương có muốn ta giúp cô nương không?
Triệu Mẫn giật mình mở choàng mắt ra. Tên Phi Châu sứ đang đứng ngạo nghễ với nụ cười dâm dục ngay giữa phòng!
Nàng hốt hoảng đưa tay ra, vừa che l-n, vừa che ngực. Nàng thấy hắn nhìn nàng với con mắt đổ lửa dục thì, như một phản ứng tự nhiên, nàng vội lùi lại vài bước, rút thanh Ỷ Thiên Kiếm ra mà chĩa vào người hắn:
– Ngươi đi ra ngoài ngay. Nếu không thì ta không dung tha đâu.
Từ nãy giờ, tên Phi Châu sứ đã thấy nàng đứng trần truồng, dạng háng, mở l-n, sờ l-n, bóp vú, rên rỉ liên hồi thì hắn biết là nàng cũng đang nổi cơn dâm như hắn, cũng đang cần một người để hành dâm như hắn, nên hắn không sợ hãi gì cả. Nhìn thấy nàng thủ dâm một mình trong phòng vắng là hắn biết ngay đây là thêm một cơ hội nữa để hắn thoả thê cơn nứng, để nàng thoả mãn lòng dục, để hai người cùng hòa hợp với nhau trong một cơn giao cấu điếng hồn.
Thì ra từ khi hắn thấy Triệu Mẫn bước lên tàu là hắn đã manh nha, nhấp nhỏm, muốn tìm gặp nàng rồi. Ngựa quen đường cũ, quen mui bắt mùi làm tới. Hơn ai hết, hăn biết là nàng đã đồng tình cùng với hắn trải qua một cuộc đ- đéo mê tơi, đã điếu. Hằn đ- nàng tận tình kĩ lưỡng, và nàng cũng đ- hắn kĩ lưỡng, tận tình. Hai người cặp với nhau thì hợp với nhau quá rồi còn gì. Tuy hắn và nàng đã cùng đ- nhau trong một thời gian dài, nhưng sau đó, hắn vẫn còn quá nứng.
Dâm dục như hắn, cứ mỗi lần nghĩ tới trận làm tình dữ dội của hai người là hắn chịu không nổi. Và hắn tin là nàng cũng vậy, không thể thiếu hắn được. Cho nên hắn mò theo nàng ngay. Đứng nhìn nàng khỏa thân lau rửa người ngọc, hắn cố nén lòng dục mà trợn con mắt trắng dã lên dòm con người trần truồng của nàng cho đã đời một hồi. Nhưng khi thấy nàng co chân dơ cẳng, tự sờ soạng vú l-n, kêu rên say đắm, thì hắn không kềm lòng được nữa mà lên tiếng dâm tà ngay.
Tên da đen thấy cánh tay Triệu Mẫn run run chỉ mũi kiếm vào ngay người mình thì hắn vén môi thâm lên cười hề hề. Hắn bước, đưa cái thân hình cao lớn, lực lưỡng tới gần nàng, rồi nhe hàm răng trắng ỡn ra mà nói:
– Cô nương muốn giết ta à?
Rồi hắn thấy nàng đứng loã thể, không một mảnh áo trên người ngọc, một tay che l-n, một tay giơ lên cầm kiếm, ngực vú căng phồng không được che đậy nên đưa ra, lồ lộ, trắng nõn nà, thì tên da đen thở mạnh phì phì, hai cánh mũi to bự phập phồng như hai lỗ mũi trâu. Như không hề sợ hãi, hắn bước thêm vài bước tới gần bên nàng thêm nữa, người của hắn chạm vào đầu kiếm Ỷ Thiên. Hắn dương cặp mắt trắng dã lên nhìn thẳng vào cặp vú to lớn, tròn trịa phơi bày trước mặt hắn một cách hết sức khiêu gợi mà cười hi hí qua làn môi dầy:
– Nếu vậy thì cô cứ giết ta đi.
Nói xong, tên Phi Châu sứ thò tay kéo luôn áo bào ra khỏi người, để lộ trân tráo nguyên một thân thể trụi lũi, đen bóng trước mũi kiếm. Bây giờ hắn trần truồng như nhộng, đứng ngay trước mặt nàng, mà nàng cũng trần truồng, không một mảnh vải che thân, trước mặt hắn. Hai thân thể trần truồng đứng đối diện nhau, cách nhau chỉ một sải tay, thật gần. Gần đến nỗi tên da đen còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng toát ra từ người nàng, và Triệu Mẫn cũng còn ngửi thấy mùi hôi ngây ngấy toát ra từ người hắn.
Triệu Mẫn thấy tên mọi tiến tới rồi bất ngờ cởi quần áo ngay trước mặt mình thì nàng lùi lại một bước. Nàng vội đưa thanh kiếm lên cao, chỉ ngay vào ngực hắn. Nàng ấp úng:
– Ngươi… ngươi…
Triệu Mẫn đã biết trước là một khi gặp lại tên Phi Châu sứ, tuy nàng ghê sợ cái con người đó, nhưng rồi nàng sẽ bị lôi cuốn, hấp dẫn ngay bởi cái thân hình quá khổ của hắn, bởi cái mùi hôi hám của hắn.Phải rồi, con người mà nàng kinh tởm, con người mà nàng không yêu thương, vậy mà đó cũng là con người mà nàng mong muốn, con người mà nàng không thể quên. Không phải là nàng tương tư hắn đâu! Nàng còn khinh bỉ cái con người dị dạng của hắn là đằng khác.
Thật ra nàng chỉ đa mê bởi những cảm giác do hắn đưa tới, hắn và tất cả những gì trên người hắn. Hoàn toàn về sinh lí, không có một mảy mai nào về tình yêu. Vì thế mà khi nhìn thấy một thân hình đen thui, to lớn, lực lưỡng, và nhất là lòng thòng dưới đó là một dương vật mập mạp kinh khủng, cũng đen thui không kém, thì tim nàng đập mạnh lên, loạn cuồng. Trong lòng kinh sợ, thế mà nàng không ngờ là sức thu hút từ con người hắn lại mãnh liệt đến như vậy. Vừa kinh hoàng, vừa luống cuống, nàng cảm thấy hụt hẫng.
Trời ơi, cái thân hình đó, cái con cu đó, mấy ngày trước đã làm nàng sướng khoái triền miên, và mới vừa rồi nàng lại còn tưởng nhớ tới nó, thì bây giờ tất cả những thứ đó đang đứng tô hô, sừng sững phô bày trước mặt nàng, sẵn sàng mời chào. Nàng làm sao mà xuống tay đâm chém cho được? Nàng nhìn vào thân hình dị hợm đó mà mắt nàng mờ đi vì máu trong co thể nàng đang sôi réo sùng sục. Chính cái dạng người lực lưỡng đó, lần đầu tiên đã chiếm đoạt con người nàng. Chính cái dương vật to lớn đó, lần đầu tiên đã công phá vào âm hộ nàng. Cả hai thứ đó – đều làm nàng kinh khiếp, hãi sợ – đã là cả một trời đam mê, là cả một nỗi sung sướng đầu đời của nàng…
Mũi kiếm Ỷ Thiên từ từ hạ xuống…
Tên Phi Châu sứ biết ngay là một lần nữa hắn đã chiến thắng con người dâm hãm trong Triệu Mẫn rồi. Hắn liền đưa tay gạt Ỷ Thiên kiếm sang một bên rồi vòng tay mà ôm trọn thân hình nhỏ bé của nàng vào người. Hai thân thể trần truồng – một đen thui, một trắng ngần, một cao lớn, một nhỏ nhắn – lại dính sát vào nhau. Tên da đen đẩy đầu Triệu Mẫn ngẩng ra sau mà cúi đầu hắn xuống rồi đặt lên đôi môi hồng đào của nàng một cái hôn mạnh bạo, vũ hào.
Trần truồng nằm trong lòng hắn, nàng ngửa cổ, há miệng nhận cái hôn từ cặp môi dầy đó mà không hề kháng cự một chút nào. Lúc đó, vì trong lòng vẫn còn kinh sợ con người cốt đột đó nên nàng không muốn hôn trả lại mà chỉ đứng yên rùng mình nổi gai. Hắn vừa ôm nàng thật chặt, vừa nút lưỡi nàng, vừa đưa tay xuống mà sờ bóp vú nàng. Cặp môi thâm dầy nút lấy cái lưỡi mềm ướt của nàng một cách mãnh liệt, bàn tay đen thô nghiền xéo đôi vú căng tròn của nàng một cách sỗ sàng, và con cu to lớn dí sát vào bụng nàng một cách dâm dục.
Người Triệu Mẫn run lên. Sự đụng chạm da thịt của hai khối thịt nóng bỏng, cái hơi hướng nồng nàn toát ra từ con người đen đủi, cái chất vị tanh tanh tiết ra từ cái miệng rộng lớn, sự nhồi bóp loạn cuồng của một bàn tay giả nhân, tất cả những cảm giác quen thuộc đó lại trở về trong người nàng làm nàng đê mê chới với. Trời, sao mà nàng kinh sợ. Trời, sao mà nàng sung sướng. Hai tay nàng buông thõng xuống, dường như nàng không còn hơi sức nữa…
Thanh Ỷ Thiên kiếm rơi cái cạch xuống sàn tàu…
Vậy là một lần nữa, Triệu Mẫn lại đầu hàng xác thịt, lại qui phục nhục dục, lại buông trôi danh phẩm, lại qụy lụy dâm tình. Tại sao lại có thể như vậy được? Mà tại sao lại không nhỉ? Nàng đã làm đúng theo những gì nàng phải làm. Và đó là trở về với nguồn gốc con người chân thật của mình. Cái nguồn gốc đó là của một giống người phóng đãng, mộc mạc, trực tính, không hề bị gò bó bởi câu nệ, tình tiết. Thủy tổ của nàng là một giống dân du mục với bản chất đơn sơ, thuần nhất, coi bốn góc trời là nhà, trăm gốc dân là huynh đài, sống rất là thô thiển, bình dị. Tình cảm của họ do đó cũng thẳng đuồn đuột, không hề lươn lẹo, quanh co – thương yêu, ghen ghét ai là biểu lộ ra ngay, chứng tỏ cho đối tượng biết liền.
Triệu Mẫn cũng vậy. Một khi nàng đã đam mê vì những hành động dâm tình của tên da đen, một khi nàng đã chới với vì một hình dáng kì dị của tên da đen, thì nàng sẵn sàng buông lơi, thả lỏng, tình nguyện trao hết thân người cho hắn, để cho hắn, và cả nàng nữa, đều cùng hưởng một thú vui say xác thịt mà cả hai đều mong đợi một cách cuồng nhiệt – cho dù nàng ghê sợ cái thân hình đen đúa đó. Đâu cần phải so đo! Chẳng cần phải ngại ngùng! Nàng có những hành động như thế cũng là vì căn cơ, thiên bẩm truyền xuống từ đời ông bà cha cố mà thôi.