Chương 7: Chu Cửu Chân

Chương 7 Chu Cửu Chân

Hai người đâu có biết thật ra “nam hài ngủ như chết” đang dương cặp mắt thao láo ra mà nhìn qua vách nãy giờ!

Tiểu Phương ôm lấy Kiều Phúc nói nhỏ:

– Lần sau ngươi làm vừa vừa thôi nghe. Ai nghe thấy thì chết. Tiểu thư mà biết được thì…

– Tiểu thư làm sao xuống đây mà biết được. Mà có biết chắc cũng không sao. Tiểu thư người đẹp như tiên. Ai dòm cũng mê. Hì…hì…nhiều khi ngươi muốn…

Tiểu Phương đua tay lên bịt miệng hắn:

– Trời đất! Ngươi này nói bậy mà không sợ hay sao vậy?

– Ủa, tiểu thư đẹp thì ngươi nói là tiểu thư đẹp. Ðâu có nói sạo. Người gì đâu mà trắng trẻo, dễ thương. Văn võ toàn tài mà nhan sắc cũng mỹ miều. Thiệt hết xẩy…

Tiểu Phương rúc vào người Kiều Phúc thủ thỉ:

– Ờ, ta cũng công nhận tiểu thư trẻ tuổi mà đã mặn mà, lộng lẫy. Ta chưa thấy ai đẹp như cô ta. Ðúng là lá ngọc cành vàng. Nhưng cổ cũng dữ lắm đó. Hầu cổ nhiều lần nên ta biết. Có một lần ta thấy…

Biết mình lỡ lời, nàng im ngay. Kiều Phúc nhổm lên, hỏi dồn:

– Hả, ta thấy gì? cái gì mà dữ lắm?

Tiểu Phương đỏ mặt:

– Thôi ta hổng nói đâu. Nói ngươi nghe rồi ngươi lại nổi hứng, lại đòi, làm ầm lên, làng xóm dậy hết.

Kiều Phúc năn nỉ:

– Nói cho ngươi nghe đi ta. Bộ tiểu thư cũng dâm lắm hả? Trời ơi, tiểu thư vừa đẹp vừa kiêu kỳ, lên cơn nứng làm sao mà thỏa mãn lòng dâm? ta ước ta có mặt lúc đó, ta sẽ cố gắng làm cho nàng vui lòng. Được gần một tấm thân ngọc ngà như tiểu thư thì có chết cũng cam.

– Không phải vậy đâu. Ngươi nói bậy rồi đó. Nói thế mà lại không sợ ta ghen tức. Thiệt quá sức. Ta giận rồi đó. Ta đi đây!

Nói xong Tiểu Phương đứng dậy, mặc vội quần áo rồi đi thẳng.

Vô Kỵ trở lại nằm lên giường mà ngủ mãi không được. Trong đầu óc y cứ tưởng tượng đến vị tiểu thư trẻ tuổi, nhan sắc như tiên nga, tuy chưa gặp nhưng y chắc là nàng đẹp đẽ tuyệt vời. Rồi cảnh hai đứa tớ làm tình với nhau. Hai hình ảnh cứ trộn lẫn với nhau. Tiểu thư…69…tuyệt trần…bú c-c…trẻ đẹp…chơi kiểu chó…kiêu kỳ…đ- vào l-n…thỏa mãn…tiểu thư…mút l-n…mặn mà…trẻ đẹp…dầm dề…Vô Kỵ ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Mấy ngày sau, khi thấy Vô Kỵ đã khỏe khoắn hơn, Kiều Phúc dẫn y đi cảm tạ gia chủ. Y đi qua những dãy hành lang, những phòng ốc trang hoàng lộng lẫy, rộng lớn. Người hầu, gia nhân đi lại tấp nập, tươi cười vui vẻ. Y biết ngay gia chủ là người giàu sang, phú quí, hào phóng. Ði một lúc, tới trước một cánh cửa rất lớn, Kiều Phúc đẩy cửa rồi bảo y bước vào. Ðứng trong căn phòng rộng lớn, Vô Kỵ thấy có người ngồi trên cái ghế da đặt ngay giữa phòng, lưng ghế quay lại nên y không nhận được mặt, chỉ thấy hai chân nho nhỏ có mang ủng da thú. Trước mặt người đó là một đàn chó khoảng ba chục con ngồi xếp thành ba hàng thẳng tắp.

Y nhận ra ngay đây là những con chó đã cắn y mấy ngày truớc. Con nào con nấy đều to lớn, dữ dằn. Y tức giận vô cùng. Hoá ra gia chủ nhà này nuôi chó để cắn người đây mà! Bị chó cắn, nằm liệt mấy ngày. Lửa giận bốc lên, Vô Kỵ hầm hầm quay người bước ra cửa. Bỗng có tiếng con gái giọng trong thanh cất lên sau cái ghế:

– Ngươi vào đây rồi sao lại đi ra? Bộ ngươi giận không muốn nói chuyện với ta hả?

Nhìn lại, y thấy một khuôn mặt thiếu nữ, trẻ đẹp tựa thiên thần từ từ quay lại. Nhìn thấy khuôn mặt đó, Vô Kỵ như bị hớp hồn. Y đã từng thấy nhiều người đẹp rồi nhưng chưa bao giờ y thấy ai đẹp như vậy. Y như người rớt từ cung trăng xuống, mặt ngây dại, nhưng tim đập rất mạnh. Thiếu nữ đưa bàn tay trắng nuốt ra vẫy y:

– Ngươi lại đây.

Vô Kỵ như bị nam châm hút, chân bước tới từ từ lúc nào y cũng không biết. Thiếu nữ cười rất tươi, nói với một giọng hết sức diụ dàng:

– Ta tên Chu Cửu Chân. Còn ngươi tên gì?

Vô Kỵ tự động trả lời như nói trong mơ:

– Ta tên Trương Vô Kỵ

–Vô Kỵ thiếu hiệp ngồi xuống đây. Những con chó này do ta nuôi, trao luyện rất kỹ. Hôm nọ tự dưng cắn chú, thật là ta có lỗi. Cho ta xin lỗi nhé. Vô Kỵ thiếu hiệp còn giận ta không?

Ngồi bên Cửu Chân, Vô Kỵ như thằng nhà quê, chân tay thừa thãi, mặt mũi nóng bừng. Mùi hương từ người nàng thoảng ra làm y nửa mê nửa tỉnh. Nghe Cửu Chân hỏi vậy, tuy hồi nãy y tức giận cành hông, nhưng bây giờ y chỉ trả lời lắp bắp:

– Không…Ta…Không, ta không giận …cô nương…Tức nhiên ta không…

Thấy y nói năng không mạch lạc, như ngây như ngô, Cửu Chân mỉm cười có vẻ thích thú. Nàng đặt một tay lên vai Vô Kỵ một tay chỉ lũ chó, nói như rót mật vào tai:

– Ðể ta giới thiệu chúng nó với chú nhé. Chúng nó có tên cả đấy. Con này là Tả tướng quân, con này là Hữu tướng quân. Còn con kia là Ðại Nguyên Soái, con kia là…

Vô Kỵ mắt hoa tai ù, không nghe được những lời Cửu Chân nói nữa. Cảm giác êm ấm từ bàn tay nuột nà đặt trên vai y làm y bủn rủn cả người. Cửu Chân cứ nói mà y có nghe và hiểu một câu nào đâu? Một hồi lâu sau, khi Cửu Chân kêu ả Tiểu Phương đưa y ra, trở về phòng mà y cũng chẳng hay biết gì cả. Nằm trên giường mà hồn phi phách tán, người cứ như trong mộng. Thấy y cứ ngó lên trần nhà với con mắt mất hồn, Tiểu Phương lui ra ngoài đóng cửa lại rồi cười khì mà nghĩ: “Tiểu tử thật quá quắt. Gặp tiểu thư mình một tí mà đã như si như mê. Mới từng ấy tuổi mà đã hư thân, mê gái!”

Cửu Chân sau khi sai Tiểu Phương đưa Vô Kỵ ra rồi nhớ lại những hành động của Vô Kỵ làm nàng cuời thầm, mà lại cảm thấy thích thú. Bộ tịch của y rõ ràng là đã sa vào mê cung, hết lối ra. Ở tuổi muời tám, Cửu Chân biết là nàng đẹp lắm. Bao nhiêu chàng trai, bất luận sang hèn, già trẻ, sau khi đã thấy nàng một lần thì đều cả thảy phải tìm cách nhìn nàng một lần nữa. Ðương nhiên là nàng rất hãnh diện với sắc đẹp của mình. Tự kiêu nữa là đằng khác.

Như vậy vẫn chưa đủ, nàng còn muốn tất cả đàn ông con trai trên cõi đời này đều phải si mê mình, qụy lụy mình, tôn thờ mình. Thật ra nàng có một nỗi đau khổ, bí ẩn mà không ai biết được.

Ngồi suy nghĩ một hồi, Cửu Chân hất mặt ra lệnh cho một con chó nằm gần đó:

– Tổng lãnh binh! Ra đây!

Con chó phóng tới phủ phục ngay dưới chân nàng. Cửu Chân xoa đầu nó, thủ thỉ như tâm sự với con Tổng lãnh binh:

– Mi thấy chuyện hồi nãy chưa? Thật tức cười. Tiểu tử như người mất hồn. Ta đã nói với mi nhiều lần rồi mà. Ta trẻ, ta đẹp, ai mà thoát khỏi ta được? Bất cứ cái gì ta muốn là ta sẽ có được. Rồi mi sẽ thấy. Ðây là thêm một bằng chứng nữa nhé. Mi đã tin ta chưa?

Con chó nhìn Cửu Chân, le lưỡi ra thở khì khì, cái đầu gật gù như đồng ý. Cửu Chân thích chí, xoa cái đầu to tướng của nó rồi nựng cằm nó.

Lúc đó Tiểu Phương bước vào, nói với Cửu Chân:

– Thưa tiểu thư, tiểu thư có cần con giúp tiểu thư nhốt chó vào chuồng không?

Cửu Chân ngẫm nghĩ một tí rồi nói:

– Thôi không sao. Ngươi lui ra đi. Ta làm một mình được.

Thấy Tiểu Phương đi ra rồi, Cửu Chân bước tới khóa cánh cửa lại. Nàng trở lại ngồi lên ghế, nhìn con chó vẫn còn nằm đó rồi nói:

– Tổng lãnh binh ra đây chơi với ta.

Con chó nghe lời đứng lên chạy tới gần nàng. Cửu Chân ngồi trên ghế đưa hai tay ra ôm lấy đầu con chó mà vuốt ve, nựng nịu. Nâng niu con chó một lúc, Cửu Chân bỗng cởi thắt lưng ra, vén áo mình lên tới bụng rồi dạng chân ra. Ở giữa cặp đùi trắng nõn là một cái l-n vun đầy, lông tơ óng muợt. Trên cái l-n xinh đẹp đó có điểm lấm tấm vài giọt nước long lanh- khí dâm của nàng đã rỉ ra- trông như một đóa hoa phù dung bao phủ bởi một làn sương mai. Cửu Chân nói khẽ với con chó:

– Ðây nè. Ta cho mi hưởng đó. Tới đây.

Như đã quen rồi, con chó vục mõm tới, thè lưỡi ra liếm vào l-n Cửu Chân. Mùi l-n nứng và vị dâm khí làm con chó say mê liếm sùng sực. Một lát khi thấy nò liếm hết nước dâm trên l-n, Cửu Chân liền ngửa người ra, dựa lưng lên ghế, dạng hai chân vắt lên hai thành ghế. L-n nàng mở rộng ra, để lộ cái lỗ l-n hồng hào, khắn khít. Xong, nàng còn đưa hai tay đè lên hai mép l-n mà kéo ra khiến lỗ l-n hở sâu thêm. Một dòng nước trắng đục rỉ từ sâu trong khe ra ngoài. Ngửa mặt lên trời, mắt lim dim,Cửu Chân khuyến khích con chó:

– Tổng lãnh binh, liếm đi…liếm…

Con chó lại nhào tới liếm vào lỗ l-n nàng liền. Cái lưỡi nham nhám của nó làm Cửu Chân sướng rên, hẩy l-n lên, dạng lỗ l-n ra thêm, dâm khí tuôn ra nhiều nữa. Con chó thấy nước dâm ra nhiều, nó càng liếm mạnh hơn và nhanh hơn. Cái đầu to lớn của nó cứ hùng hục, lắc lư giữa háng nàng. Nhiều khi cái lưỡi của nó liếm sâu vào lỗ l-n nàng, đi vào trong hang. L-n của Cửu Chân bây giờ ướt nhẹp, vì dâm khí và vì nước miếng của con chó. C-c con chó bây giờ đã cương lên, nổi một dề cứng ngắc giữa háng nó. Sau một hồi, chịu không nổi nữa, Cửu Chân đẩy đầu con chó ra. Nàng quay người lại, quì trên ghế, hai tay ôm lấy lưng ghế, chổng mông ra, nói với con chó:

– Tổng lãnh binh ơi…làm đi…đ- ta đi…

Con chó liền chồm tới, thân chó to lớn đè lên con người nhỏ nhắn của nàng. Hai chân sau của nó chống xuống đất, hai chân trước của nó bấu vào cái lưng thon của Cửu Chân, nó le lưỡi thở hổn hển nhắp hẩy lia lịa vào cái mông trắng mịn của nàng. Con c-c đỏ ké, to lớn đâm thọc lung tung, nhiều khi trật mục tiêu. Khi thì nó đâm vào háng, khi thì nó đâm vào đít, khi thì vào mông, khi thì vào l-n nhưng rồi lại tuột ra ngay. Nước nhờn bê bết trên mông, trên đít nàng.

Thấy thế, Cửu Chân bèn cúi xuống nắm lấy c-c con chó mà hướng dẫn nó thẳng vào l-n mình. C-c chó đỏ lè, to lớn nổi bật, tương phản với bàn tay trắng bóc, nhỏ nhắn của nàng. Không để cho nó trật ra ngoài, Cửu Chân cầm luôn con c-c chó rồi liên tục đẩy nó vào l-n mình, không buông ra nữa. Cửu Chân nói nhỏ với con chó như nói với người tình:

– Phải làm cho đúng nhe Tổng lãnh binh…Ðừng như con Thiết Kỵ, ta không thích…Như con Ngự Tiền tướng thì ta mới thỏa mãn…Ừ…Ðược đó…Ðụ đi…

Con chó cấu chặt vào lưng Cửu Chân mà hẩy tới, con c-c của nó bây giờ đã lút sâu vào trong l-n nàng. Cửu Chân sướng quá, con mắt phượng lim dim, cánh mũi nhỏ phập phồng, cái miệng xinh hé mở, nàng đẩy người mình ra sau, cùng nhịp với những cái nhắp của con chó. Người và chó giao cấu với nhau một lúc lâu. Cái cảnh “Giai Nhân và Ác Quỉ” này trông thật quái ác: một nàng giai nhân trẻ đẹp, nguyệt thẹn hoa nhường, sẵn sàng can tâm làm tình với một con ác quỉ đội lốt chó săn, nhe nanh múa vuốt, mà cả hai bên đều say mê hưởng thụ từng giây phút mê ly, từng cử động dâm cuồng.

Khi không thể ngăn cản, kềm hãm được những cơn sướng khoái cứ dâng lên từng đợt, Cửu Chân, thân thể nhễ nhại mồ hôi, cong người lên rồi đạt tới khoái cảm tột độ. Nàng nắm chặt lấy thành ghế, nghiến răng chịu đựng những cơn giông tố của dục tình đang tàn phá trên thân thể, trong làn da sớ thịt. Từ làn môi đỏ mộng, Cửu Chân không thể không rên lên những câu mà nàng chỉ có thể nói trong mơ: “Biểu ca…Biểu ca ơi…Biểu

Từ khi gặp được Cửu Chân một lần rồi Vô Kỵ lúc nào cũng mơ tưởng đến nàng. Hình ảnh của một cô gái trẻ đẹp cứ lảng vảng trong đầu óc y, ngày cũng như đêm. Từ khuôn mặt, giọng nói, tới nét người, hương thơm, đeo đuổi y không dứt. Nhiều đêm y thức trắng măt, chỉ tâm nguyện được gặp nàng một lần nữa. Người tiểu tử đã ốm yếu, xanh xao, bây giờ còn thêm còi cọc, vò võ. Nỗi tương tư này chỉ có y ôm ấp, không nói với ai. Mà nếu nói thì cũng chẳng ai nghe, vì không ai dòm ngó, nói chuyện với y hết.

Khi Vô Kỵ lên cơn rét của Huyền Minh hàn khí, y ngồi bó gối co ro, răng đánh lập cập, Kiều Phúc chỉ đi vào liệng cho y thêm một tấm chăn, rồi bỏ đi, để mặc y run rẩy, chiụ đựng cho qua cơn hành.

Một vài ngày sau, Kiều Phúc đưa Vô Kỵ một bộ quần áo mới, nói thay đi cho sạch. Y mở ra thấy đó là bộ đồ nô bộc thì biết ngay là mình đã bị coi là đứa ở trong nhà. Biết mình sống cũng chẳng còn bao lâu, vả lại tính tình y cũng lành, nên y chấp nhận cuộc sống hiện tại, không ta thán. Từ đó, y làm những việc lặt vặt, ai sai sao làm vậy, mỗi tháng Kiều Phúc đưa cho y vài đồng coi như trả lương ở đợ. Nhiều đêm, Kiều Phúc và Tiểu Phương vẫn lén lút gặp nhau làm tình ở phòng kế bên mà y cũng không dòm ngó nữa.

Qua những lời nói, tiếng động, y biết là hai ngươi chị càng ngày càng háo dâm. Hai người lúc nào cũng bắt đầu đ- nhau bằng những kiểu thường, rồi sau đó thử kiểu mới. Hôm sau lại đ- nhau kiểu mới trước xong rồi lại thử kiểu mới khác nữa. Vô Kỵ biết hết nhưng vẫn không màng. Y sống âm thầm, khép kín, lòng chỉ có một ý nguyện là gặp được Cửu Chân, nàng tiên trong mộng.

Rồi mấy tháng trôi qua, hết đông sang xuân. Phong cảnh trở nên nhộn nhịp. Nhà cửa sáng lạn, mọi người ai cũng tươi vui, háo hức đón xuân ăn tết. Sáng mồng một, khuôn trang vắng vẻ bởi vì hôm qua, sau khi nhận tiền lì xì của gia chủ thì mọi người đều về quê ăn tết hết cả rồi. Còn lại một mình trong trang viện quá lớn, Vô Kỵ bèn đi lang thang qua những căn phòng trống trơn, những khu vườn vắng lặng. Ðang đứng nhởn nhơ trong vườn lan thì bỗng đâu y nghe tiếng cười nói:

– Biểu ca hôm nay mới qua chơi, chắc bên nhà vui lắm hả?

Nghe qua giọng nói, y muốn té xỉu. Thì ra đó là tiếng nói của Cửu Chân, người mà Vô Kỵ hằng tưởng nhớ bấy lâu nay. Y mừng quá, trống ngực đập thình thình, định chạy tới chào hỏi nàng. Nhưng khi thấy từ đằng xa nàng đang cặp kè đi chung với một chàng thanh niên lạ mặt thì y khựng lại, rồi vội vàng đứng núp sau hòn non bộ.

Nhìn ra, y thấy Cửu Chân mặc đồ vàng, thắt dây đỏ, mặt mày xinh tươi, hớn hở, trông còn đẹp hơn gấp mấy lần y gặp lúc trước. Ði kế nàng là một chàng thanh niên khoảng 21, 22 tuổi, dáng người cao lớn, rất đẹp trai, tuấn tú. Trời mùa xuân nhưng ở đây tuyết đóng quanh năm nên vẫn lạnh giá mà chàng thanh niên chỉ mặc một chiếc áo lụa mềm, thắt dây đoạn, chân đi giầy da mỏng, nét bước khoan thai, nhẹ nhàng, nhưng không mất vẻ hiên ngang, đúng là một nhân vật ẩn tàng một danh thế oai vọng.