Chương 6: Cứu người

Chương 6 Cứu người

Một hôm hai đứa đang đi trên đường thì bỗng nghe tiếng chân người rượt nhau. Vô Kỵ vội kéo Bất Hối núp vào bụi cây bên đường. Y thấy một cặp nam nữ chạy tới, thiếu nam chạy trước, thiếu nữ đuổi theo sau. Thiếu nữ là Chiêm Xuân, đệ tử phái Côn Luân, vâng lệnh sư phụ là Hà Thái Xung rượt bắt thiếu nam là Tô Tạp Chi đem về xử lý. Tô Tạp Chi bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào cô nàng:

– Chiêm cô nương, họ Tô ta có gì thù oán với phái Côn Luân của cô mà cô cứ đuổi bắt ta như vậy?

– Ta vâng lệnh sư phụ ta bắt ngươi đem về chịu tội. Ngươi cứ theo ta về rồi phân trần sau.

– Nhưng ta đâu có làm tội gì. Ðêm hôm nọ, tình cờ đi ngang qua phạn điếm, ta nghe tiếng rên rỉ rống rít phát ra trong phòng, ta tưởng có ai bị uy hiếp nên ghé mắt nhìn vào thì thấy sư phụ cô nương đang làm tình với một thiếu nữ. Thứ nhất là sư phụ cô nương đã lớn tuổi mà còn giao hợp với một thiếu nữ rất trẻ, thứ nhì là tư thế làm tình của hai người rất kỳ lạ ta chưa hề thấy bao giờ làm ta sửng sốt nên bị bại lộ hành tung…

Chiêm Xuân đỏ mặt, ngắt lời:

– Nói láo! Sư phụ ta nói phải bắt ngươi về vì ngươi đã nhìn trộm ông ta luyện võ.

Tô Tạp Chi cười mỉa:

– Quả thật sư phụ cô nương lúc đó có luyện tập thật. Nhưng mà không phải luyện võ!

Nói xong y xoay người chạy tiếp. Chiêm Xuân liền vung tay bắn ra một mũi ám khí trúng ngay đùi Tạp Chi làm y ngã lăn ra. Chiêm Xuân bước tới gần Tạp Chi cúi xuống nhìn y mà cười:

– Ngươi đã bị trúng Thất Tinh Ðinh của ta rồi, lát nữa chất độc thấm vào thì chỉ có chết cứng.

Tạp Chi nghe thế, giận dữ, nhằm lúc Chiêm Xuân bất ý, rút mũi đinh ra mà đâm thẳng lên người nàng, trúng ngay giữa ngực. Chiêm Xuân la lên té ngửa, cố chống tay đứng lên. Chỉ một vài giây sau là hai người đều đau đớn nằm lăn lộn. Vô Kỵ nhìn ra thấy hết nhưng y không muốn ra tay cứu giúp vì cái gương Dãn, Tiết vẫn còn rành rành đó. Nhưng tiếng hai người rên rỉ không ngừng làm y động từ tâm. Y liền bước tới gần Chiêm Xuân mà hỏi:

– Cô nương có biết đây là thuốc độc gì vậy? có thuốc giải không?

Chiêm Xuân lấy làm ngạc nhiên tự dưng có hai đứa nhỏ xuất hiện, nhưng cũng cố trả lời:

– Ta không biết…mà cũng không có thuốc giải…sư phụ ta không nói…

Vô Kỵ liền rút mũi đinh ra, đưa lên mũi ngửi vài cái rồi gật gù:

– Ðây là thuốc độc Thanh Ðà La đấy. Muốn chữa cũng không khó.

Tô, Chiêm hai người nghe thế, tuy thấy y nhỏ tuổi, nhưng liền năn nỉ y ra tay cứu giúp. Vô Kỵ nói:

– Thuốc giải phải chế sau. Bây giờ phải làm hai vị bớt đau cái đã. Trước hết phải hút máu độc ra khỏi vết thương hai vị cho nó khỏi lan ra. Ta không thể hút được. Vậy hai vị phải tự hút nhau mới vẹn toàn.

Tô, Chiêm hai người nhìn nhau ngượng ngùng nhưng rồi cũng phải nghe lời Vô Kỵ. Vì Tô Tạp Chi bị trúng độc trước và nặng hơn nên Chiêm Xuân phải hút máu độc trước. Y bị thương trên đùi ngay háng nên y phải tụt quần ra. Nhìn hạ bộ trần truồng của Tạp Chi, con cu với đầy đủ lông lá, Chiêm Xuân đỏ mặt, ngần ngại một lúc, đến khi Vô Kỵ nhắc thì nàng đành nhắm mắt cúi xuống kê miệng vào vết thương của y mà hút rồi nhổ máu độc ra. Cứ mỗi lần để miệng sát vô háng Tạp Chi mà hút, Chiêm Xuân cảm thấy con cu âm ấm cạ sát vào má, lông xoăn dài đâm vào mũi, miệng, làm nàng miên man nghĩ ngợi… và cái mùi nồng nàn toát ra từ hạ bộ của đàn ông…

Một lát sau, Vô Kỵ bảo là đủ rồi và đến phiên Tạp Chi hút. Chiêm Xuân phải tuột áo mình xuống ngang hông, nằm xuống, phơi bày bộ ngực nõn nà của mình ra. Nhìn thấy Chiêm Xuân lim dim con mắt, ưỡn ngực đưa vú lên là Tạp Chi không chờ đợi, không chờ nhắc, nhào tới đặt miệng lên giữa ngực nàng liền. Mùi thơm thoang thoảng toát ra từ vú Chiêm Xuân làm y ngây ngất. Tuy không dám rờ vú nàng, dù y rất muốn, nhưng Tạp Chi mánh lới thỉnh thoảng kê miệng trật lên bầu vú của nàng rồi mới rà rà cặp môi xuống cái thung lũng giữa cặp vú đang nhô lên nhấp xuống mà hút. Khi Vô Kỵ nói là xong rồi thì Tạp Chi còn cà ràng cà rề mút mút mê man chung quanh vết thương giữa ngực của Chiêm Xuân thêm một tí nữa mới thôi. Chiêm Xuân ngồi lên, kéo áo lên che ngực, liếc y một cái. Tạp Chi trả lời bằng một cái nheo mắt mang nhiều ý nghĩa.

Sau đó hai người dìu nhau đua Vô Kỵ và Bất Hối vào một thị trấn gần đó. Vô Kỵ kê đơn sắc thuốc chữa cho hai người trong ba ngày thì khỏi hẳn. Tô, Chiêm hai người phục y quá. Chiêm Xuân hỏi Vô Kỵ:

–Vô Kỵ thiếu hiệp tuổi nhỏ nhưng tài cao. Thiếu hiệp muốn chúng ta giúp gì để trả ơn?

Khi Vô Kỵ nói là y muốn đưa Bất Hối tới ngọn Tọa Vong Phong ở dãy Côn Luân thì nàng thầm nghĩ, “Dãy Côn Luân dài trăm dặm, có cả nghìn ngọn, biết ngọn nào là ngọn Tọa Vong Phong?” nhưng rồi cũng nói:

–Vô Kỵ thiếu hiệp theo ta về Côn Luân đi. Sau đó rồi đi tìm ngọn Tọa Vong Phong cũng không muộn. Hơn nữa, sư phụ ta cũng đang tìm một danh y để chữa bệnh cho sư nương ta. Thiếu hiệp tài như vậy chắc sư phụ ta sẽ mừng lắm.

Rồi Chiêm Xuân thuyết phục Tạp Chi cùng về Côn Luân, nàng sẽ xin Hà Thái Xung tha tội. Sau đó hai người mướn hai cỗ xe ngựa để đi đường. Vô Kỵ và Bất Hối một xe, Chiêm Xuân vì mới khỏi bệnh, một xe, còn Tạp Chi thì cưỡi ngựa đi theo.

Trong cuộc hành trình, Vô Kỵ không dám đè Bất Hối ra đ- nữa, sợ Tô, Chiêm biết. Ở tuổi mới lớn, y cũng hay lên cơn dâm lắm. Nhưng mỗi khi nứng, nếu nhịn không được thì y bảo Bất Hối lén lút bú cu y. Mỗi khi xuất tinh trong miệng nữ hài, y bắt Bất Hối nuốt hết tinh trùng của y, không để lại một dấu vết gì cả. Nữ hài nghe lời, thỏa mãn y tất cả. Càng về sau, Vô Kỵ nhận thấy cặp Tô, Chiêm càng ngày càng khắng khít với nhau. Nhiều khi buông lời chọc ghẹo, ngả ngớn với nhau. Rất nhiều đêm, thức giấc nhìn ra, y không thấy Tạp Chi đâu cả. Chỉ thấy xe của Chiêm Xuân lung lay, nhún lên chùng xuống không ngừng…

Khi tới dãy Côn Luân lạnh giá, tuyết phủ quanh năm, cũng may đi theo Tô, Chiêm chứ không thì hai đứa nhỏ đã chết rét. Tới ngọn Tam Thánh, Chiêm Xuân liền đem Vô Kỵ tới gặp Hà Thái Xung. Thấy mặt Hà Thái Xung rầu rĩ, nàng liền hỏi:

– Thưa sư phụ, bệnh tình của sư nương như thế nào?

– Ngũ Cô của ngươi vẫn còn bệnh nặng. Thật chán! Bao nhiêu thiên tài đại bảo, danh y thuốc quí vẫn không có hiệu quả.

Nguyên Hà Thái Xung, trưởng môn phái Côn Luân, danh vọng to lớn nên tam thê tứ thiếp ê hề. Ngũ Cô là người thiếp y thương yêu nhất. Ngũ Cô trẻ đẹp mà lại còn biết thuật làm tình có một không hai trên cõi đời này. Thuật làm tình này y hệt như là thuật làm tình của nàng Hạ Cơ năm xưa. Làm tình không biết mệt và có thể làm liền màng trinh trong chốc lát. Mỗi lần đ- Ngũ Cô là Hà Thái Xung được cái sướng là được phá trinh nàng và được nàng chiều chuộng rất lâu. Một Ngũ Cô bằng cả trăm xử nữ nên Thái Xung ham mê nàng đến mê muội. Ngũ Cô mỗi lần làm tình là trở thành một người con gái khác, gái trinh mới và xảo thuật đ- đéo cũng mới, Thái Xung ngày nào cũng tới thăm nàng không thấy chán. Bất ngờ mấy tháng gần đây, nàng ta tự nhiên mắc bệnh không sao chữa được. Thái Xung cu ky, buồn bực.

Chiêm Xuân liền thưa với Thái Xung:

– Thưa sư phụ, đệ tử có dắt một danh y đến đây. Y tuổi trẻ nhưng tài cao. Y chữa được chất độc Thanh Ðà La đấy.

Thái Xung nghe nói giật mình “Bị chất độc Thanh Ðà La mà không có thuốc giải của ta thì làm sao mà thoát được?”. Hắn đón rước Vô Kỵ như thượng khách. Vô Kỵ bèn ra tay chữa cho Ngũ Cô khỏi bệnh.

Nhưng cả Thái Xung lẫn Vô Kỵ đều không ngờ là Ngũ Cô đã bị đầu độc lén bởi Ban Thục Nhàn, vợ cả của Thái Xung. Vì ghen tức với Ngũ Cô nên y thị ra tay lén lút không ai biết. Thái Xung vô tình không biết, nhưng nếu hắn biết thì hắn cũng không dám làm gì nào. Hắn sợ Thục Nhàn như dê sợ cọp. Thục Nhàn là đồng môn với Thái Xung, trước khi là vợ y, vai vế của y thị còn cao hơn cả Thái Xung. Nữ kê tác quái, gà mái đá gà cồ, y thị ức hiếp chồng công khai, không coi chồng ra gì. Khi nghe tin Vô Kỵ thành công chữa bệnh cho cô năm, Thục Nhàn căm tức, gia hại Vô Kỵ nhưng không thành.

Thái Xung khi biết vợ mình ra tay hãm hại Vô Kỵ, vì sợ vợ, đã không ngăn cản thì chớ, còn hùa theo muốn trừ Vô Kỵ. Hơn nữa, hắn trở mặt đổi ơn ra oán như vậy nên muốn giết Vô Kỵ để bém miệng, sợ đồng đạo giang hồ biết chuyện của hắn thì sẽ khinh khi hắn, mất nhẵn cả mặt mày. Khi biết hai vợ chồng đều muốn hại mình, Vô Kỵ dắt Bất Hối chạy trốn ra khỏi Tam Thánh phong. Hai phu phụ Thái Xung rượt theo quyết trừ hậu hoạn. Trong lúc thập tử nhất sinh thì có một hảo hán trung niên xuất hiện cứu hai đứa nhỏ. Võ công của hảo hán cao cường làm vợ chồng Thái Xung sợ hãi, đành bỏ hai đứa nhỏ. Hắn bảo tên hắn là Dương Tiêu.

Vô Kỵ mừng rỡ, kể chuyện Kỷ Phù nhờ vã y lúc hấp hối cho Dương Tiêu nghe. Ðồng thời y cũng chỉ cái thẻ bài đen mà Bất Hối đang đeo trên cổ. Dương Tiêu cảm ơn muốn đem Vô Kỵ về nuôi nhưng y từ chối. Dương Tiêu muốn dạy y một vài thế võ hiếm có ở trên đời, nhưng y cũng không muốn. Thấy vậy, Dương Tiêu bảo Vô Kỵ sau này nếu cần gì, khó cách mấy hắn cũng làm y toại nguyện. Nói xong Dương Tiêu dắt Bất Hối đi mất. Còn một mình, Vô Kỵ buồn bã cứ lang thang đi vòng vo trong thung lũng dãy Côn Luân, vô phương bất hướng.

Một hôm, đang thui thủi lội tuyết thì Vô Kỵ chợt nghe văng vẳng tiếng chó. Một lát sau, bỗng đâu một đàn chó xông lại, xúm vô cắn y tơi bời. Y khoa tay lên chống trả, một vài con chó bị y đánh bật văng ra ngoài, đó là nhờ y biết một vài thế múa của pho Giáng Long Thập Bát Chưởng mà nghĩa phụ y là Tạ Tốn dạy cho. Nhưng lũ chó đông lắm, hết con này tới con khác chồm tới. Chỉ tiếc là y học được có một hai thế trong pho chưởng này thôi, nếu không thì đàn chó này làm gì y được. Lũ chó dữ rỉa thịt y cho đến lúc y tối tăm mặt mui rồi ngã quỵ xuống.

Ngay lúc đó y nghe có tiếng nữ tử lanh lảnh quát mắng đàn chó. Trước khi nhận được nhân dạng của ai thì Vô Kỵ đã kiệt sức té sấp xuống tuyết, bất tỉnh.

Vô Kỵ tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, có chăn nệm ấm cúng. Nhìn quanh y thấy căn phòng bày biện đơn sơ nhưng trang nhã. Thấy thân thể bị băng bó đầy mình, y định chống người ngồi dậy nhưng cảm thấy đầu óc choáng váng. Biết mình mất quá nhiều máu y đành phải nằm xuống. Ngửi mùi thuốc, y biết là y đã được cho sai thuốc, chữa bệnh dại. Y bị chó thường cắn bị thương ngoài da chứ không phải bị chó điên cắn. Một lát sau, một gã mặc đồ nô bộc đi vào, thấy y đã mở mắt, liền cười nói:

– Thiếu hiệp bị chó cắn, mê man đã ba ngày. May mà nhờ lão gia đem về đây cứu chữa, chứ không đã toi mạng.

Khi Vô Kỵ nói là lầm thứ thuốc, tên nô bộc trợn mắt:

– Thuốc này do chính lão gia kê đơn. Thiếu hiệp cứ nằm nghỉ đi, ta sẽ bảo Tiểu Phương tỷ đem cháo tới cho thiếu hiệp ăn. Khi nào khỏe ta sẽ dắt đi tạ ơn lão gia.

Nói rồi y bỏ đi ra. Sau đó, có một ả hầu mặt mũi xinh tươi, chắc là Tiểu Phương, đưa cho Vô Kỵ một bát cháo:

– Thiếu hiệp ăn đi. Rồi Kiều Phúc ca sẽ trở lại thay thuốc cho thiếu hiệp.

Vô Kỵ thấy nhà này có người hầu, tôi tớ ai nhìn cũng mạnh khỏe, tươi vui, chắc là hạng quyền quí.

Một đêm Vô Kỵ đang nằm ngủ chợt thức giấc. Có tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng bên. Y lắng nghe thì biết ngay là tiếng nói của hai người tớ là Tiểu Phương và Kiều Phúc:

– Kiều Phúc ca ! Từ từ thôi… ca làm gì mà dữ vậy.

– Tiểu Phương muội ơi, nguyên ngày hôm nay ta nứng quá trời. Bây giờ làm sao ta dằn xuống được?

– Ai bảo ngươi ăn nhiều, khỏe mạnh rồi cứ lên cơn dâm, đòi hỏi

– Cái đó trời cho, ta phải chiụ thôi. Hơn nữa tại muội xinh đẹp quá, lúc nào cũng nhởn nhơ khiêu gợi trước mắt ta…

– Hổng thèm đâu! ta xấu quắc hà. Ðâu ai chịu?

– Trời ơi, muội như vậy mà xấu hả. Ai đó không ham muội thì ta càng khoái. Ðể một mình ta chịu muội là được rồi.

– Hứ! Cái thứ mặt dâm này lúc nào cũng ham sướng cho riêng mình.

– Ủa, bộ ta đ- muội mà muội không sướng hả? Chứ bữa rồi ai rên rỉ om sòm rồi sau đó còn đòi nữa đó.

– Ngươi nói chuyện kỳ quá hà. Nếu ta không sướng thì sao bây giờ ta cho ngươi đây?

Kiều Phúc cười hề hề rồi sau đó có tiếng sột soạt quần áo. Vô Kỵ liền ghé mắt nhìn qua khe vách thì thấy hai ngươi thân thể đã trần truồng như nhộng nằm trên giường đang ôm nhau hôn hít, hổn hển. Sờ mó một hồi, Kiều Phúc đè Tiểu Phương xuống, hai người chơi trò 69. Kiều Phúc banh hai chân của Tiểu Phương ra, dúi mặt vào hạ bộ nàng mà bú mút l-n nàng. Nằm ở trên, hai đùi hắn kẹp giữa mặt Tiểu Phương, con c-c cứng ngắc dộng thẳng xuống miệng nàng, đ- tuốt vô cuống họng.

Gã Kiều Phúc chơi thấy ghê! Hắn làm như miệng của Tiểu Phương là cái l-n vậy. Hắn nắc c-c vào miệng nàng ào ào, cái nào ra cái nấy, lút cán chứ không phải lưng chừng nửa trong nửa ngoài. Như thế mà Tiểu Phương không hề bị sặc một tí nào. Nàng nằm ngửa cổ lên, há miệng thật lớn, nhận hết con c-c vào miệng, tuốt xuống họng. Ðã vậy Tiểu Phương còn vòng tay lên ôm hai cái mông của Kiều Phúc mà kéo dập xuống cho c-c hắn đ- thật sâu thêm vào họng nàng nữa. Khi thấy nước dâm của Tiểu Phương ra quá nhiều, Kiều Phúc liền xoay thẳng người lại, lật úp nàng xuống, đẩy mông nàng lên, rồi chơi kiểu chó. Hắn dộng c-c vô l-n nàng rầm rầm. Cái giường như muốn long ra, kêu cót két. Tiểu Phương vừa rên hừ hừ, vừa nói:

– Nhẹ nhẹ thôi ca ca…Không, mạnh lên nữa…Ðừng làm dữ…A…A…nam hài kế bên…Sướng quá…Coi chừng…Chết ta…

– Muội đừng lo…Nó ngủ mê lắm…Không biết đâu…Ðã quá…Ðã quá…

Tiểu Phương nắm chặt lấy thành giường, chổng mông, mím môi, cố không dám rên lớn. Trong đêm khuya chỉ nghe tiếng kêu ót ét của cái giường và tiếng kêu ọc ạch

của con c-c nứng ra vô trong cái l-n nóng, tràn đầy dâm khí. Một lát sau là hai người thỏa mãn, nằm bẹp lên nhau, thở hổn hển. Tiểu Phương quay lại nhìn Kiều Phúc, nhõng nhẽo:

– Dữ hôn, ngươi làm bạo quá cỡ, lỡ có ai nghe thấy…may mà nam hài ngủ say.

Kiều Phúc vừa xoa vừa bóp vú Tiểu Phương vừa nói cho nàng yên lòng:

– ta biết mà…Nó ngủ như chết.