Chương 67: Thủ…

Chương 67 Thủ…

Triệu Mẫn chạy tới căn phòng bí mật. Nàng ghé mắt nhìn vào thì thấy Bà bà và Linh Nhi đã đi mất rồi. Nàng thở dài, bước tới chiếc giường nhỏ trong góc phòng..

Ngồi một mình, nàng lại tưởng nhớ tới những chuyện vừa xảy ra mà lòng cảm thấy như háo hức, như luyến tiếc. Cái cảm giác được Vô Kỵ ôm hôn, nút lưỡi, được Vô Kỵ xoa ngực, bóp vú, rờ l-n vẫn còn dây dưa, ngầy ngật trên khắp người nàng. Rồi sao đó, trong cơn mê nứng, nàng đã sẵn sàng dâng hiến cái trinh trắng của mình cho chàng. Vậy mà có thành đâu? Để bây giờ nàng phải ngồi đây mà bồi hồi, quyến luyến…

Triệu Mẫn thẫn thờ đặt tay lên ngực mình. Với cả hai tay, nàng nâng cặp vú lên rồi xoa nhè nhẹ, từ từ. Cái cảm giác của đôi môi Vô Kỵ bú mút trên cặp vú căng cứng của nàng vẫn còn đó. Cái cảm giác ngón tay Vô Kỵ mơn man soi mói vào lỗ l-n của nàng vẫn còn đây. Nó đê mê, sung sướng, rung động đến rợn người.

Nàng thở dài, nằm vật xuống giường, hai mắt ngó thẳng lên trần, hai chân dang rộng, hớ hên. Bất chợt, nàng đưa hai tay lên kéo mạnh hai vạt áo ra, vạch xoạc ra ngoài, để lộ một cặp vú tròn lẵn, nõn nà, căng phồng – hai đầu vú đỏ hồng, cương cứng, chĩa thẳng lên trời. Nàng nằm ngửa phơi ngực trần, từ từ nhắm hai mắt lại. Ngọn gió biển mát lạnh không biết từ đâu lùa tới khiến hai núm vú nàng săn lại. Nàng lim dim cặp mắt, thầm tưởng tượng có hai bàn tay nào đó đang xoa úp trên hai bờ nhũ hoa của mình, nơi đó như đang cần sự sưởi ấm cho một khoảng ngực tươi mát, trắng ngần.

Triệu Mẫn bặm chặt môi lại, hai tay nàng nắm chặt lấy hai vạt áo, nàng ưỡn ngực lên như là đẩy cặp vú mình vào trong bàn tay vô hình đó. Rồi cùng một lúc, nàng dạng hai chân ra thêm nữa. Triệu Mẫn cảm thấy rõ ràng là từ trong cái lỗ âm đạo trinh nguyên, ngứa ngáy, nóng bỏng của nàng, một dòng nước ấm đã bắt đầu rỉ ra, khiến cả một vùng đào nguyên dưới đó trở nên nhèm nhẹp, đẫm ướt tinh sương…

Triệu Mẫn nằm ngửa trên giường, hai chân dạng ra, phơi ngực trần mà tưởng nhớ tới Vô Kỵ cùng những hành động nút lưỡi, bú vú, sờ l-n vừa rồi của chàng. Một cách tự nhiên, nàng từ từ đưa tay lên mà tự nắn bóp hai bầu vú của mình. Hai bàn tay của nàng cũng nuột nà, trắng bóc, thơm tho, trông y hệt như hai cái vú của nàng vậy. Bỗng nhiên người nàng nóng rang lên, máu chạy rần rật. Cùng một lúc, hai bầu vú của nàng phồng to thêm ra, hai núm vú chai cứng lại như đá. Còn hai mép l-n của nàng cũng sưng lên, nở ra khiến nước dâm trong âm đạo rỉ tuôn ra lênh láng. Khắp người nàng tự dưng nổi gai…

Triệu Mẫn nhắm mắt lại. Nàng lần một bàn tay xuống phía dưới bụng của mình, bàn tay kia vẫn tiếp tục xoa nắn cái vú còn lại. Tức thì nàng chạm phải ngay một vùng rêu phong rậm rạp, ấm êm đầy đặn, nhưng lại trơn tuột, ướt đẫm. Nàng để bàn tay đi xâu xuống nữa. Lần này, tay nàng luồn tới một khe rãnh, hai bên vách, thịt sưng lên, căng mọng. Nàng mơn man rè rè ngón tay dọc theo khe l-n đó. Cái cảm giác rờ rẫm trên bờ l-n nóng bỏng, vách l-n nhèm nhẹp đó khiến cho nàng sung sướng đến độ không ngờ. Chưa bao giờ trong đời nàng dám móc ngón tay vào l-n mình như thế. Trong cơn mê say, nàng tự hỏi tại sao hôm nay mình lại bạo dạn đến như vậy? Còn gì phải thắc mắc nữa? Chẳng phải là Vô Kỵ đã mở màn, lần đầu tiên dẫn đường đưa lối cho nàng tự tìm tới cái cõi thần tiên này hay sao?

Cơn sung sướng cứ tăng lên dần dần. Triệu Mẫn lim dim đôi mắt phượng, hưởng thụ cái đê mê từ hai bàn tay, một cái thì bóp vú, một cái thì sờ l-n. Nàng mím môi lại, xiết chặt thêm bầu vú, đút ngón tay vào sâu thêm vào khe l-n. Bỗng dưng nguyên cả thân người nàng giật bắn lên một cái. Thì ra ngón tay của nàng vừa đụng tới cái hạt le, một nơi nhậy cảm nhất trong âm đạo, khiến cho cơn sướng bất ngờ tăng lên gấp mấy chục lần, làm cho nàng phải oằn oại lên một cái như vậy.

Rồi sau đó, như muốn đạt được cái tuyệt đỉnh của sự thống khoái, Triệu Mẫn cứ lấy đầu ngón tay mà xoa đi xoa lại trên cái hạt le của mình. Cơn sướng tràn tới, triền miên, khiến cho người nàng co giật liên hồi, như một người bị động kinh vậy. Nàng cắn chặt môi lại, nhưng cũng không sao kềm hãm được tiếng rên thoát ra từ hai cánh mũi phập phồng:

– A… a… a… a….

Sau đó là bao nhiêu hình ảnh hành dâm thay phiên nhau hiện lên, tràn lan trong đầu óc nàng. Nào là cảnh được những bàn tay cường bạo của bọn Tài Tử luân phiên nhào nặn cặp vú nàng khiến cho nàng mê say. Nào là cảnh tên Tài Tử dập dồn con c-c to lớn, cương cứng giữa hai bầu vú nàng khiến cho nàng ngây ngất. Những cảnh dâm tục đó làm cho nàng bóp chặt lấy vú mình thêm nữa. Rồi cảnh Vô Kỵ ôm chặt người nàng mà bú môi, nút lưỡi. Cảnh chàng dí người nàng sát vách mà sờ mó l-n nàng.

Nhớ tới đó, nàng liền bặm môi đút luôn một ngón tay vào ngay trong lỗ l-n mình – một hành động thủ dâm mà trước đó nàng chưa hề dám làm. Ngón tay ướt nhẹp đi vào một cách trơn lu. Rồi sau đó, nàng đút thêm một ngón tay nữa. Rồi thêm một ngón tay nữa. Ba ngón tay của nàng chụm lại, như bị bóp chặt bởi một cái âm đạo trinh nguyên, chật hẹp. Thông thường thì nàng không thể đút cả ba ngón tay vào trong lỗ được, nhưng bây giờ, khí dâm tràn trề, ba ngón kia luồn vào trong lỗ không mấy khó khăn.

Triệu Mẫn há miệng ra mà thở mạnh – nàng không thể mím môi lại được nữa. Cơn sướng cứ dâng lên, tăng trưởng khiến máu trong người chạy rần rần, tim đập thình thình, làm nàng phải thở lên hồng hộc. Nàng tiếp tục đút ba ngón tay từ từ sâu thêm vào lỗ l-n mình. Sự cọ sát của thành l-n với ba ngón tay làm nàng sung sướng bật lên thành tiếng:

– Hừ… hừ… hừ…

Nhưng rồi ba ngón đó chỉ đi sâu được tới ba đốt ngón tay mà thôi, không thể nào vào sâu hơn nữa vì âm đạo của nàng quá sức chật hẹp và nó cũng đã được nong ra tới mức tối đa rồi. Triệu Mẫn biết là mình sẽ còn được thỏa mãn nhiều hơn nữa nếu nàng có thể thọc ngón tay mình vào sâu tuốt đến nơi tận cùng của cái l-n. Nàng miên man nhớ tới Vô Kỵ cùng những hành động hôn môi, nút lưỡi, sờ l-n của chàng… Tới đó, nàng không còn ngần ngại gì nữa. Nàng liền rút ba ngón tay ra, rồi chỉ dùng ngón giữa, ngón dài nhất, nàng đâm mạnh nó vào lỗ. Đây là một cử chỉ có lẽ suốt đời, nàng không hề bao giờ nghĩ là mình có thể làm được. Nhưng đang giữa lúc này, cơn dâm nứng cứ dâng lên cuồn cuộn – hai đôi vú căng phồng nhức nhối, hai núm vú săn cứng nhột nhạt, hai mép l-n sưng đỏ ngứa ngáy, hạt le nở lớn rậm rật, lỗ âm đạo trơn trượt, tràn đầy dâm khí – thì nàng không thể cưỡng lại được.

Ngón tay của nàng đi suốt ngay tới đốt cuối cùng, đâm sâu vào cái lỗ khít khao một cách dễ dàng…

Đúng như nàng đoán, quả nhiên cơn sướng tăng thêm mấy lần. Triệu Mẫn ưỡn người lên, dạng chân rộng, ngửa l-n ra, đẩy mạnh cho ngón tay mình vào sâu thêm nữa. Rồi cứ như thế, nàng dùng ngón tay mà đâm thọc vào lỗ l-n mình liên hồi. Một tay bóp vú trên ngực, một tay dập dồn dưới l-n, nàng không còn nhớ tới mọi ngoại cảnh nữa. Chỉ còn có người nàng, vú nàng, l-n nàng với cơn sung sướng cứ tràn lên như cơn nước vỡ bờ mà thôi. Triệu Mẫn cong ngửa người, hai mằt nhắm nghiến, hai môi hé ra thành hình chữ O, mũi thở hổn hển. Nàng rên lên hư hử, đầu nàng lắc qua lắc lại….

Sau một lúc, cơn mê dần dần giảm xuống. Nàng thở dài, nằm bệt xuống giường. Bỗng nhiên nàng kêu lên một tiếng kinh hãi. Nàng đưa bàn tay lên nhìn thì thấy nó đẫm máu đỏ hồng! Thì ra trong cơn thủ dâm, nàng đã vô tình tự đâm thủng, phá hủy màng trinh của chính mình từ lúc nào mà nàng không hề hay biết…

Nhìn thấy bàn tay nhầy nhụa nước nhờn trộn lẫn với nhiều vết máu, Triệu Mẫn bần thần nghĩ ngợi. Sự trinh trắng, quí giá nhất trong cuộc đời nữ tử, mà nàng dự định chỉ trao cho người mà nàng yêu thương nhất trên đời, đã không còn nữa. Bị thủng màng trinh có nghĩa là đi đôi với sự mất đi trinh tiết chăng? Nhưng rồi thế nào là trinh tiết? Thế nào là trinh nguyên? Người nữ tử bị mất trinh nghĩa là sao? Khi người nữ tử bị phá trinh, phải chăng nàng ta đã bị phá thủng màng trinh? Ai cũng biết người nữ tử chỉ mất đi cái trinh trắng khi bị dương vật người con trai đâm vào mà làm thủng màng trinh. Nhưng mà nàng có bao giờ ăn nằm, làm tình với ai bao giờ đâu? Vậy là nàng vẫn còn trinh nguyên trong trắng dầu rằng mành tring của nàng đã bị rách? Nếu không, thế là bây giờ nàng đã trở thành đàn bà, từ giã luôn rồi cuộc đời nữ tử sao?

Triệu Mẫn đưa mắt nhìn lên trần. Giữa cơn sung sướng vẫn còn ảnh hưởng trên khắp cả châu thân, nàng thở nhè nhẹ, phân vân. Một câu hỏi chính vẫn còn quay cuồng trong trí óc nàng: vậy có phải là mình đã tự phá trinh, tự cướp mất đi cái đời trinh nguyên nữ tử của chính mình rồi chăng?


Vô Kỵ bước lên khoang thì không thấy Triệu Mẫn đâu cả. Chàng bèn đứng dựa thành tàu mà nhìn ra ngoài biển trời bao la, đang ngả về chiều mà nghĩ ngợi. Một lúc sau, chàng thấy Triệu Mẫn cũng bước ra thành tàu. Nàng tiến tới đứng gần chàng, băt chước chàng cũng phóng mắt lên những làn sóng lăn tăn bất tận. Hai người không nhìn nhau mà cũng chẳng nói với nhau một lời. Chàng và nàng nhìn biển một hồi lâu, tới khi trời sẩm tối, trăng rằm sáng ngời trên cao.

Mỗi người theo đuổi một hồi cảm riêng tư của mình. Hai nguồn cảm đó chắc là cùng mang chung một ý tưởng: nàng thì suýt nữa là trao thân, đưa cho chàng cái trinh nguyên quí giá của đời mình, chàng thì suýt nữa là hưởng được một tấm thân trong trắng, lá ngọc cành vàng. Nàng thì tưởng nhớ tới màn thủ dâm của mình vừa rồi, vô tình đã làm thủng màng trinh, mất đi cái quí giá ngàn vàng của đời mình. Chàng thì mơn man nghĩ tới cơ hội làm sao lấy được cái cuộc đời trinh nữ của nàng…

Một lúc sau, Triệu Mẫn lên tiếng hỏi nhỏ:

– Trương công tử, “nữ tử” đó nói gì vậy?

Vô Kỵ nhíu mắt lại suy nghĩ. Ừ nhỉ, hồi nãy Tiểu Chiêu nói cái gì mà mình không để ý, quên mất rồi. Sau khi bị Tiểu Chiêu bắt gặp tại trận cảnh hai người đang ân ái với nhau, Vô Kỵ sượng trân, không còn nhớ tới nàng nói gì nữa. Chàng bặm môi ngẫm nghĩ. Ủa, mà sao môi mình lại có vị ngọt ngào, thơm phức vậy nè? Chẳng lẽ đây là hương vị còn sót lại từ dàn ngực, từ đầu vú Triệu Mẫn hay sao? Chắc là vậy rồi. Chứ còn gì nữa mà phải thắc mắc?

Vô Kỵ gật gù, chậm rãi trả lời:

– Tiểu Chiêu đã nói… Bà bà… lên đảo rồi… chắc Bà bà đang tính kế hại nghĩa phụ ta…

Triệu Mẫn quay người lại, kêu lên:

– Bảo đao Đồ Long! Không biết Bà bà đã có trong tay chưa?

Vô Kỵ nói:

– Điều đó quả thật ta chưa biết được. Khi nào gặp nghĩa phụ ta thì ta biết ngay.

Nói xong Vô Kỵ xoay người bước xuống gầm tàu. Triệu Mẫn vội hỏi:

– Công tử đi đâu vậy?

Vô Kỵ nói:

– Trời tối rồi, ta sửa sọan đi gặp nghĩa phụ ta đây.

Triệu Mẫn hỏi:

– Cho ta đi theo được không?

Vô Kỵ trả lời:

– Cũng được. Khi gặp ông, ta sẽ hỏi mượn thanh đao Đồ Long cho cô cầm chơi, như ta đã hứa.

Triệu Mẫn cả mừng, liền lấy Ỷ Thiên kiếm dắt ngang lưng rồi cùng Vô Kỵ lên đảo.

Hai người mò mẫm, lén lút, nắm tay nhau theo ánh trăng đi dò con đường chính dẫn lên đỉnh. Họ đi một cách rất dè dặt, cẩn thận là vì Vô Kỵ sợ Kim Hoa Bà bà phát giác ra hành tung của hai người. Còn Triệu Mẫn thì cứ sợ có rắn – đây không phải là Linh Xà đảo hay sao?

Đi một đoạn, bỗng nhiên hai người nghe có tiếng ho khan rồi thấy Bà bà dưới trăng tỏ đang xăm xăm đi đằng trước, chẳng thấy bóng dáng Linh Nhi đâu cả. Vô Kỵ mừng rỡ, bấm tay Triệu Mẫn, rồi lần mò theo dõi Bà bà ngay. Ba người đi rẽ sang một con đường nhỏ dẫn đến một chỏm đá cao sau hòn đào. Trên chỏm đá là một căn chòi tối om.

Bà bà dừng bước trước căn chòi ho lên một tràng rồi lên tiếng:

– Tạ hiền đệ vẫn còn mạnh giỏi đó chăng?

Vô Kỵ đang núp sau một tảng đá lớn nơi xa, thấy vậy thì hỏi nhỏ với Triệu Mẫn:

– Trong nhà tối mù, không có ai. Tại sao mụ ta lại kêu hỏi nghĩa phụ ta như vậy?

Triệu Mẫn ngạc nhiên đưa mắt nhìn chàng:

– Tạ tiền bối mù loà, đâu cần phải có đèn đuốc trong nhà làm gì?

Vô Kỵ nghe vậy thì cười thầm cho sự ngu ngơ của mình. Còn Triệu Mẫn thì lại nghĩ khác. Nàng cho rằng chắc là “nữ tử” Tiểu Chiêu đã bỏ bùa khiến cho nên chàng mới trở nên ngớ ngẩn như vậy. Nàng cò biết đâu là cái lơ mơ đó có thể là vì Vô Kỵ vẫn còn bồi hồi, mê man nên lú lẩn sau cái màn hôn môi, nút lưỡi, bóp ngực, bú vú, rờ l-n hồi nãy, có một không hai trong đời chàng.

Lúc đó, một người cao lớn, đầu tóc bớm xờm, trắng xoá, mặc áo bào trắng từ trong căn chòi bước ra. Nhìn thấy là Vô Kỵ mừng rỡ, xuýt nữa la lớn lên một tiếng. Người đó chính là Tạ Tốn, nghĩa phụ chàng. Chàng thấy Tạ Tốn không thay đổi gì nhiều, hình dáng vẻ mặt chỉ già dặn hơn một chút. Chỉ có mái tóc trắng xoá và cái áo bào là lạ mắt thôi. Đó là vì chàng đã quen nhìn Tạ Tốn lúc còn trai tráng trong bộ đồ da thú quanh năm.

Tạ Tốn hai tay sửa vành áo bào, ngước mặt về hướng Bà bà nói:

– Hàn phu nhân mới về đấy à? Chuyến đi Trung Nguyên này, phu nhân có tin tức gì không?

Bà bà đáp:

– Chuyến đi này ta bận một vài công việc nên không để ý gì tới chuyện quần hùng Trung Nguyên cả. Sau bao nhiêu năm vắng bóng, sao hiền đệ vẫn còn nặng nợ giang hồ?

Tạ Tốn thở dài, không nói gì.

Bà bà ho lên một chập rồi nói tiếp:

– Hiền đệ vẫn cón quyến luyến với các huynh đệ nhiều vậy sao?

Vô Kỵ nghe hai người nói với nhau như vậy thì ngạc nhiên lắm. Rõ ràng là Tạ Tốn và Kim Hoa Bà bà đã thân thiết, quen biết với nhau từ nhiều năm trước rồi.

Tạ Tốn cười lên một tiếng. Bỗng nhiên mặt ông thay đổi, trở thành đau đớn, hơi thở trì trệ. Bà bà liền tiến tới gần Tạ Toấn mà hỏi:

– Tạ hiền đệ khó chịu trong người sao? Tới lúc rồi à?

Tạ Tốn không trả lời mà chỉ nhăn nhó gật đầu. Bà bà nghe vậy thì đưa tay ra đỡ Tạ Tốn rồi dìu ông đi vào trong căn chòi.

Triệu Mẫn ngạc nhiên nhìn Vô Kỵ thì thấy chàng cũng lộ vẻ hoang mang không biết Tạ Tốn đang bị bệnh gì. Hai người liền gật đầu bảo nhau cùng lò mò đi tới gần căn chòi.