Chương 66 Ôm ấp
Chàng muốn tận hưởng cái ngọt ngào, êm dịu của một đôi môi xinh xắn đó, lúc nào cũng cong cớn, nũng nịu khiến chàng nhìn tới là chỉ muốn chụp môi lên mà nhằn cắn. Vì vậy mà chàng cứ dịu dàng đưa môi mình lên môi nàng mà hôn mút mơn man, lim dim con mắt đón nhận cái thơm ngon, mềm dịu mà đôi môi đó đang không ngớt truyền qua môi chàng. Triệu Mẫn và Vô Kỵ hai người đứng giữa phòng mê man nhắm mắt hôn nhau một hồi lâu.
Bất chợt Triệu Mẫn choàng cánh tay lên ôm lấy cổ Vô Kỵ. Nàng níu đầu chàng xuống, há miệng ra, đưa luôn lưỡi vào miệng chàng. Cứ bị chàng liếm mút môi mình mãi, nàng chịu đâu nổi. Nàng phải làm tới mà thôi. Nàng muốn hưởng thụ ngay cái cảm giác của hai cái lưỡi trong miệng nhau. Nàng muốn nếm ngay cái ẩm ướt, mềm ấm trong miệng nhau. Không muốn dần dà, chờ đợi nữa. Rồi không chờ chàng đưa lưỡi vào miệng mình, nàng xục xạo lưỡi nàng trong miệng chàng, như thăm dò, như tìm kiếm. Sau đó, khi tìm được lưỡi của chàng rồi, nàng dùng lưỡi nàng quấn chặt vào lưỡi chàng, rồi nàng mút mạnh một cái. Vô Kỵ không những để cho lưỡi mình chui tọt vào miệng nàng mà chàng còn đút lưỡi để nó vào sâu trong miệng nàng thêm nữa. Rồi hai người uốn lưỡi, lươn lẹo, xoắn xít trong miệng của nhau. Thế là cứ như thế, chàng và nàng cứ đứng ôm nhau, nút lưỡi nhau, đậm đà, đắm đuối.
Vô Kỵ và Triệu Mẫn ôm sát lấy nhau, hai cái miệng dính cứng vào nhau, hai cái lưỡi quyện chặt vào nhau, trơn tuột. Chàng say sưa hưởng thụ cái ướt át trong miệng nàng. Nàng ngất ngây cảm thụ cái ẩm mát trong miệng chàng. Chàng và nàng ghì môi vào nhau, bú mút lưỡi nhau, nút chùn chụt, như con nít bú vú mẫu thân vậy. Hai người lần đầu tiên hôn nhau mà như là lần cuối, hôn nhau rồi li biệt – hôn nhau trong cuồng vã, hôn nhau trong dập dồn. Cứ như vậy, chàng như muốn nút hết cái thơm ngon trên lưỡi nàng, nàng như muốn hút hết cái nhựa sống trong miệng chàng.
Vừa ngậm lưỡi Triệu Mẫn, Vô Kỵ từ từ đưa tay lên mà sờ ngực nàng. Chàng nhận ra ngay một bộ ngực tràn đầy, êm ái. Qua làn áo, bàn tay chàng hình dung ra liền hai gò bồng đảo no tròn, căng cứng. Vô Kỵ lim dim mường tượng tới cặp vú to lớn của Triệu Mẫn mà chàng đã từng có dịp thưởng thức tận mắt một lần trước. Nhớ tới đó, chàng liền ngừng hôn nàng, cúi xuống nhìn thẳng vào ngực nàng rồi đưa tay ra mà kéo hai vạt áo nàng ra. Tức thì một cặp nhũ hoa trắng nõn, tròn quay, phồng lớn bung ra trước mắt chàng.
Bị tuột áo ra, Triệu Mẫn không những chẳng ngượng ngùng che dấu mà còn uỡn ngực, đưa vú thẳng ra trước, lồ lộ phơi bày. Làm như là nàng đã chờ đợi giây phút này từ lâu vậy. Tuy đã từng thấy cặp vú trần của Triệu Mẫn rồi, nhưng bây giờ, nhìn tới hai gò vú trắng toát, tròn lẵn, thơm phức với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời, Vô Kỵ cũng phải ngạc nhiên sung sướng đến độ không ngờ. Chưa bao giờ chàng thấy được một bộ ngực nào khiêu gợi một cách kinh khủng như vậy!
Không cầm lòng được, chàng đặt hai bàn tay lên hai bầu vú mà bóp nhè nhẹ. Khác hẳn với những nữ tử khác- vú nhỏ mềm mại – vú của Triệu Mẫn to lớn, căng cứng một cách khác thường. Vừa dai, vừa cứng, tràn đầy da thịt. Mà sao đôi vú đó lại đồ sộ đến như vậy? Bàn tay của chàng không sao bao phủ hết cả cái bầu vú của nàng cho được. Thảo nào mà người ta thường gọi là hai gò bồng đảo – trong trường hợp này, đôi vú của Triệu Mẫn thật là tương xứng với cái danh từ đó. Cặp vú nàng phồng lớn, tròn quay, lồ lộ, vung thẳng ra ngoài. Thế mà nó lại êm như nhung, mướt như lụa, ấm áp vô cùng. Chàng thích thú, say mê xoa bóp, mơn man mãi trên dàn ngực tươi mát, phì nhiêu của nàng.
Triệu Mẫn lim dim cặp mắt, đưa ngực ra cho chàng thoa nắn. Nàng thở mạnh, thì thào:
– Công tử… Đại ca… Ngươi…
Vậy là ước mơ của nàng cũng đã thành. Trước đó nàng đã từng mong muốn được bàn tay của Vô Kỵ xoa bóp cặp vú căng cứng của mình. Bây giờ bàn tay kia đang vần vũ khắp trên ngực nàng, chạm tới khoảng da thịt nào là nàng cảm thấy nhột nhạt, đê mê đến chỗ đó… Nàng mím môi lại, tận hưởng sự đụng chạm, mơn trớn từ hai bàn tay của người con trai trong mộng trên hai bầu vú trơn láng, nhậy cảm của nàng. Mà sao chàng cứ nhẹ nhàng mân mê hoài vậy? Cái mà nàng ham muốn lúc này là bàn tay kia phải nhồi bóp, xiết chặt lấy vú nàng, sao cho hai gò vú căng phồng, cương cứng của nàng phải bẹp dí, mềm nhão trong bàn tay mạnh bạo của chàng mới thôi. Hai tay chàng phải nhồi vú nàng như nhồi bột, xiết chặt cho nó trắng dã ra. Như vậy mới đã…
Nàng liền đưa hai bàn tay của mình mà đặt lên hai bàn tay của chàng. Nàng thở nhanh lên, ra ấn mạnh bàn tay chàng lên vú mình, ra dấu cho chàng biết cái ý thích của nàng. Thấy vậy chàng liền bóp mạnh hai vú nàng lại, rồi hai tay vẫn nắm chặt vú nàng mà đẩy mạnh vào ngực nàng khiến người nàng lùi lại dựa ngay vào tấm vách gỗ. Khi lưng nàng đã tựa vào tường, Triệu Mẫn liền uỡn ngực ra khiến cho đôi vú vươn lên, như muốn đẩy bàn tay Vô Kỵ ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, Vô Kỵ đã vận sức bóp mạnh lên cặp nhũ hoa, rồi chàng còn nghiêng mình, đè lên người Triệu Mẫn khiến hai bầu vú nàng bẹp dí đi. Đôi vú trắng nõn đổi màu, nơi thì trắng dã, nơi thì hồng tím. Bị chàng đè ép lên ngực, Triệu Mẫn mở miệng ra, thở mạnh, kêu lên khe khẽ:
– A… a… a…
Tiếng rên đó có thể là vì nàng phải há miệng hầu thâu hút không khí vào lồng ngực đang bị Vô Kỵ đè chặt, hoặc cũng có thể là nàng đang sung sướng khi được chàng nhồi bóp cặp vú một cách mạnh bạo như vậy.
Nghe tiếng nàng rên trong cơn sướng khoái, Vô Kỵ không còn giữ gìn được nữa, chàng liền đưa một bàn tay xuống mà sờ lên mu l-n nàng, sửa soạn cho một màn bẻ khóa động đào. Đoán biết là Vô Kỵ sắp làm gì rồi, Triệu Mẫn bất chợt ôm choàng lấy người chàng, xiết chặt lại vừa thở hổn hển mà nói khẽ:
– Đại ca… xin ngươi… nhẹ nhẹ… từ từ…nhé… ta chưa bao giờ…
Khi nghe nàng tự thú là nàng còn trinh thì chàng không ngạc nhiên tí nào. Triệu Mẫn tuy dung nhan xinh đẹp tuyệt vời, hình dáng khiêu gợi vượt mực, nhưng lại là lá ngọc cành vàng, uy quyền nghiêm khắc, kiêu ngạo cao kì, ai cũng kiêng dè, nể sợ, người nào mà dám đụng tới? Mơ mộng, tưởng tượng thì còn dám chứ ra tay phá đời người ngọc thì không ai cả gan làm càn. Nên nhớ là Huyền Minh Lộc Trượng Khách, tài cao quyền lớn đến thế mà tuy ham muốn thèm khát nàng đến nhỏ dãi vậy mà cũng chỉ mơ tưởng vẽ vời trong đầu óc mà thôi, đâu dám làm một hàng động càn rỡ nào. Vì vậy mà đoá hoa khuynh thành đó vẫn còn tràn đầy nhựa quý, chưa hề bị một lần qua cơn dập liễu hoa tàn.
Cũng như phần lớn những nữ tử trẻ đẹp, biết mình là đối tượng của bao nhiêu nam tử dâm nứng, được coi như là tiên nữ giáng trần, Triệu Mẫn có tính đĩ ngầm, tuy không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng nàng lúc nào cũng muốn được ôm ấp, vuốt ve, mơn trớn. Vì thế mà nàng đã từng nằm ngửa người ra cho phép bọn Ngũ Nhân Tài Tử tha hồ thay phiên xoa bóp vú nàng, sọc c-c trên ngực nàng, chỉ để cho nàng thỏa mãn cái dâm tính vẫn hằng dồn ép trong người, lúc nào cũng chực bùng nổ, thoát ra mỗi khi nàng gặp một nam tử anh hùng, tuấn tú – như Vô Kỵ chẳng hạn.
Thủy tổ của nàng chẳng phải là giống man di Mông Cổ hay sao? Cái dòng máu man dại, cái tính tình phóng đãng lúc nào cũng đang luân lưu trong thân thể nàng. Tuy không hề nói với một ai, nhưng Triệu Mẫn biết là con người nàng lúc nào cũng đòi hỏi được vuốt ve, mơn trớn. Trước mặt mọi người, nàng làm ra vẻ nghiêm trang, uy nghi, nhưng mỗi tối nằm không gối chiếc, nàng lại thường hay ước mơ tơ tưởng tới chuyện phòng the, ân ái.
Nữ tử nào mà không vậy, nhất là gái đẹp? Hình như cái tính dâm ngầm là cái căn cơ, cố hữu trong con người ngoại Mông của nàng rồi. Cái khổ của nàng là nàng cứ phải dằn cơn dâm nứng xuống vì nàng chưa hề gặp một người nào ưng ý cả. Những lúc hành dâm với bọn Tài Tử, nàng chỉ hạn chế cho chúng vần võ trên ngực mình mà thôi, chứ không hề bao giờ cho chúng xâm phạm tới vùng âm hộ, nơi tàng trữ cả một cuộc đời cao quí của nàng. Như một trò mua vui vậy. Bọn chúng đau có đáng gì đâu? Chỉ là một lũ hầu cận, ta tớ. Cái quí giá đó chỉ dành cho một ý trung nhân độc nhất mà nàng vẫn hằng mong mỏi, đợi chờ. Cho đến khi Vô Kỵ xuất hiện…
Nghe nàng nói là nàng vẫn còn trọn vẹn trinh tiết, chưa hề hưởng qua một lần cái thú làm tình đâm thọc thì Vô Kỵ càng sung sướng đê mê. Mà bây giờ nàng còn sẵn sàng trao thân, dâng hiến nữa chứ! Chàng nghĩ đến cái động đào nguyên kia chưa được ai khám phá, vẫn còn nguyên vẹn, chặt khít, đợi chờ, thì lòng thấy rộn ràng. Trời ơi, phen này mình lại được chiếm đoạt, phá rách cái màng trinh, tượng trưng cho sự trong trắng của một người nữ tử, mà người nữ tử đó lại là Triệu Mẫn, một tuyệt sắc giai nhân, danh cao đài các, thì còn gì bằng! Cái dịp này thật đúng là ngàn năm một thuở.
Chàng ép người mình sát vào người nàng, một tay vẫn bóp chặt lấy vú nàng, tay kia vẫn xoa nhẹ trên vùng tam giác vàng, môi chàng hôn hít liên hồi trên cái cổ trắng ngần, thơm phức của nàng. Bây giờ Vô Kỵ mới nhận ra cái hương thơm xử nữ toát ra từ người nàng. Hương trinh nữ của một nàng quận chúa Mông Cổ kiêu kỳ tuyệt sắc. Triệu Mẫn nhắm nghiền mắt lại. Nàng ngẩng mặt lên, ôm lấy đầu chàng, đưa cổ ra mặc cho chàng hít hà. Trong cơn đê mê, nàng bám lấy cổ chàng, đôi môi hé mở, từ nơi đó thoát ra một tiếng rên khe khẽ. Rồi bất chợt, nàng rùng mình một cái, cắn chặt môi lại, hai tay xoa tít lên tóc chàng khi nàng nhận thấy một ngón tay của chàng đang len giữa khoảng da thịt giữa hai đùi mình, xuyên qua làn vải quần mà thọc xâu vào khe l-n, từ từ xâm nhập vào lỗ, sửa soạn cho một màn giao cấu mê tơi, đã đời…
Bỗng dưng nàng đẩy tay chàng ra. Nàng mở choàng mắt ra, nhìn thẳng vào mặt Vô Kỵ mà hỏi:
– Linh Nhi có nói là nàng nhớ đại ca mãi mãi vì một vết cắn. Đại ca đã làm gì nàng vậy?
Vô Kỵ ngac nhiên nhìn trả lại nàng. Đàn bà nữ tử thật là kì lạ! Đang ham mê sướng khoái mà cũng dẹp hết, phải hỏi cho ra lẽ cái đã – cũng chỉ vì một cơn ghen tương, ấm ức. Chàng mỉm cười nói:
– Thì ngươi với nàng ta dằng co với nhau. Ngươi cắn nàng một cái… Nhưng lúc đó ngươi còn con nít con nôi, đâu có ý gì….
Triệu Mẫn nheo mắt lại:
– Ngươi cắn nàng ở đâu mà nàng thương nhớ ngươi đến như thế?
Vô Kỵ mỉm cười, không nói gì.
Triệu Mẫn đưa cánh tay lên:
– Đại ca cắn nàng ở trên tay hả?
Một tay vẫn xoa bóp hai đôi vú to lớn, tròn trịa, Vô Kỵ đưa tay kia lên nắm lấy tay nàng mà đặt môi hôn lên đó:
– Không phải chỗ đó đâu.
Triệu Mẫn cười, hai môi cong lên, nũng nịu:
– Vậy chỗ nào khiến nàng không bao giờ quên vậy?
Vô Kỵ ngần ngừ một tí rồi đưa cả hai bàn tay ra mà đặt lên cái vú bên trái của nàng. Tới lúc này, và chỉ có lúc này, chàng mới có thể dùng tay mà bao phủ hết cả một bầu vú to tròn của nàng mà thôi. Một tay không thể nào chu toàn cho nổi. Chàng dùng cả hai bàn tay bóp mạnh cái vú của nàng khiến nó dẹp lại làm đầu vú của nàng nổi lên, nhô thẳng ra ngoài. Chàng nhìn thẳng vào cái núm vú đỏ hồng, căng cứng đó mà nói nhỏ:
– Nó đó…
Triệu Mẫn thấy chàng chỉ nắm một bên vú mình mà bóp thì nàng tự động lấy tay mình lên mà tự bóp cái vú còn lại. Nàng cười khúc khích:
– Vậy là sao?
Vô Kỵ há miệng ra, ngậm lấy cái đầu vú, rồi say sưa bú lấy cái núm cứng như đá của nàng. Chàng nói qua hơi thở:
– Ngươi vô tình… cắn vào đầu vú của nàng… làm lẹm mất một mảnh…
Sau đó chàng dùng cả môi lẫn răng mà nhằn cắn lên cái đầu vú ấy. Rồi như không tự chủ được nữa, chàng cắn mạnh lên cái núm vú đó luôn. Triệu Mẫn đang đứng đưa ngực ra, mê man hưởng thụ, bị cắn mạnh, nàng rên lên:
– Aí chà… Đau….
Vô Kỵ liền ngừng không ra sức cắn nữa, nhưng chàng vẫn không nhả vú nàng ra mà tiếp tục bú mút không ngừng. Không những vậy mà chàng còn dùng hai tay bóp mạnh một bên vú nàng cho đầu vú nhô ra thêm nữa, lút sâu thêm trong miệng mình. Miệng chàng tiếp tục ngậm lấy đầu vú nàng mà liếm mút không ngừng. Chàng thều thào:
– Để ngươi cắn lên ngực ta… cho ta nhớ nhung ngươi hoài nhé.
Nghe thế, Triệu Mẫn mỉm cười. Nàng đứng dựa vào vách, ưỡng ngực ra, đẩy đầu chàng sát vô vú nàng thêm nữa. Nàng lim dim cặp mắt, cũng thều thào trả lời:
– Đại ca…Ừ… Cắn đi ngươi… Ta sẽ nhớ ngươi suốt đời…
Chỉ chờ có vậy, Vô Kỵ liền há miệng ra, kẹp cái đầu vú của nàng giữa hai hàm răng mà sắp sửa nghiến lại. Chàng thầm nhủ là mình phải tái diễn màn cũ, ra sức cắn làm sao cho núm vú của Triệu Mẫn cũng sẽ mất một mảnh như vú của Linh Nhi vậy. Rồi chàng vận sức vào hai hàm mà cắn mạnh…
Bất chợt cánh cửa phòng mở ra. Tiểu Chiêu bước vào.
Triệu Mẫn thấy bóng dáng Tiểu Chiêu xuất hiện nơi ngưỡng cửa thì nàng giật mình. Lại “nữ tử” này nữa! Chuyên môn cản mũi kì đà. Nàng vội vàng đẩy mặt Vô Kỵ ra rồi kéo áo che ngực lại. Không ngờ, ngay lúc đó, Vô Kỵ đang nghiến răng cắn xuống, đầu vú của Triệu Mẫn đang bị kẹp giựa hai hàm răng của chàng. Khi nàng đẩy mặt chàng ra, đầu vú nàng bị hàm răng chàng kéo dãn ra theo. Rồi với sức đàn hồi của một cái vú căng cứng, đầu vú nàng co lại, bật ra khỏi hàm răng đang cắng chặt lại của chàng. Nghe cái “bụp”. Trời ơi… đau quá!
Triệu Mẫn mím chặt môi lại. Một phần là nàng căm tức “nữ tử” tự dưng nhẩy vô phá đám, cố dằn một tiếng kêu hậm hực, một phần là nàng cố nín đển khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, sau khi đầu vú nàng bị kẹp cứng bứt ra khỏi hàm răng của Vô Kỵ.
Rồi không nói một lời, nàng chạy bay ra khỏi phòng.
Vô Kỵ nhìn lên thấy Tiểu Chiêu đang đứng trân người thì chàng ngượng ngùng quá. Bị nàng bắt quả tang chàng đang bóp ngực nút vú Triệu Mẫn làm chàng không biết phải nói sao. Tiểu Chiêu đứng lặng một hồi rồi nói:
– Thưa giáo chủ, nô tỳ thấy Kim Hoa Bà bà cùng nữ tử đi lên đảo rồi. Mặt mũi hai người rất là bực tức, khó chịu…
Vô Kỵ ậm ừ vài tiếng. Rồi không biết nói gì thêm nữa, chàng gật gù, từ từ bước ra ngoài.
Tiểu Chiêu nhìn theo, trong lòng từ từ dâng lên một nguồn tình cảm vừa khó chịu, vừa buồn bã. Tình cảm này quả là mới lạ đối với nàng. Trước đó trong đời, nàng đã từng biết thế nào là tức tối, giân dữ, đã từng biết thế nào là buồn bã, sầu bi. Nhưng tình cảnh bây giờ, nàng thấy ngoài sự buồn giận đó, còn có xen vào môt cảm giác thứ ba nữa. Cảm giác đó là cảm giác của một người vừa như đánh mất một cái gì yêu thương, vừa như bị ai cướp đi môt cái gì quí báu. Mục kích cảnh người mà nàng yêu thương san sẻ tình yêu với người nữ tử khác khiến nàng hụt hẫng, chơi vơi.
Vậy là Tiểu Chiêu, lần đầu tiên trong đời, đã biết thế nào là sự ghen tuông rồi đó.
Tiểu Chiêu đứng lặng yên giữa căn phòng trống. Nàng mím chặt môi lại, hai cái đồng tiền lại hiện lên trên căp má nàng. Tự dưng nơi khóe mắt buồn bã của nàng, nước mắt tuôn ra, đọng lại rồi lăn xuống, mặn cả đôi môi…