Chương 62: Rình xem

Chương 62 Rình xem

Vô Kỵ biết là Triệu Mẫn đã đoán ra tâm sự của mình rồi nên chàng không chối, nói luôn ra sự thật:

– Được, ta đi với cô. Họ đang có tang chế, nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì ta cũng nên cứu giúp.

Triệu Mẫn trề môi ra, nửa như chế diễu, nửa như ngạo mạn. Ánh mắt tinh ranh của nàng nhìn chàng như muốn nói:

– “Ta biết ngay mà! Làm sao mà ngồi yên cho được? Ta mà không rủ công tử đi thì công tử cũng đã bỏ ta ở lại mà ùa chạy đi một mình rồi. Đâu có chờ ta đâu nào!”

Nàng xô ghế đứng lên thì Vô Kỵ liền nói:

– Ồ, tí nữa là ta quên mất. Triệu cô nương, cô làm ơn cho ta mượn thanh Ỷ Thiên kiếm một tí có được không?

Triệu Mẫn tháo kiếm ra khỏi lưng, vừa đưa cho Vô Kỵ vừa cười nói:

– Trương giáo chủ khôn ngoan thật. Chưa đưa cho ta mượn Đồ Long đao mà đã hỏi muợn ta Ỷ Thiên kiếm trước rồi.

Vô Kỵ đón lấy thanh kiếm, rút nó ra khỏi bao rồi bảo Tiểu Chiêu bước tới. Chàng gõ nhẹ lên chiếc cùm sắt “soẹt, soẹt” mấy tiếng là cái xiềng đã đứt ra làm mấy đoạn liền. Tiểu Chiêu vui mừng, cười tươi, hai má nổi lên hai đồng tiền trông rất là duyên dáng. Nàng quì xuống nói:

– Xin cám ơn giáo chủ, xin tạ ơn quận chúa.

Vô Kỵ đưa trả Ỷ Thiên kiếm cho Triệu Mẫn xong rồi chàng nói:

– Thôi, chúng ta đi ngay đi.

Lúc đó, tiếng còi lại rít lên. Chàng không dám chần chờ nữa, chàng sợ hai nàng không đi theo kịp nên chàng liền đưa hai tay ra đỡ lưng của Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu rồi theo tiếng còi mà phóng người đi thật nhanh. Chàng chạy rấy mau, vậy mà Tiểu Chiêu vẫn băng mình theo sát bên cạnh, không vướng váp chút nào. Chàng lại thấy thân hình Tiểu Chiêu nhẹ như bông, hai chân lẹ làng, nhịp nhàng, thì chàng cười thầm:

– “Nữ hài này mới đươc tự do có khác. Mới thoát được xiềng xích, sung sướng quá nên có dịp là chạy nhẩy như cheo rồi.”

Ba người chạy một hồi thì tới một ngôi cổ miếu bỏ hoang. Vô Kỵ nắm lấy hai nàng nhẹ nhàng nhẩy lên núp trên một cành cây rậm rạp mà nhìn vào.

Trong sân miếu, một đám nữ hiệp Nga Mi đang bàn tán lớn tiếng, ồn ào. Chàng thấy có Chỉ Nhược, Mẫn Quân, Tú Uyên đứng giữa.

Lúc đó Mẫn Quân đang chu mỏ ra mà nói lớn:

– Ngươi nói thế ai mà tin ngươi được? Chỉ có đưa cái nhẫn ra là được làm trưởng môn hay sao?

Chỉ Nhược hai mắt đỏ hoe, nói:

– Trước khi mất, sư phụ đã trao tín hòan này cho tiểu muội và bắt buộc tiểu muội phải nhận chức trưởng môn đó.

Mẫn Quân trề môi ra:

– Cô nói hay nhỉ. Cô nói sư phụ trao nhẫn cho cô rồi còn bắt cô phải làm trưởng môn nữa. Xí! Làm như là cô không hề ham muốn cái chức trưởng tràng này vậy. Ta hỏi cô câu này nhé. Lúc sư phụ trao nhẫn cho cô, có ai chứng kiến không?

Khi thấy Chỉ Nhược lắc đầu thì mụ ta liền nói oang oang lên:

– Đó, các người đã thấy chưa? Nói có sách, mách có chứng. Nói như cô thì ai mà không nói được. Vả lại, khi bị giam cầm, ai cũng bị nhốt chặt ngày đêm, không thể đi đâu hết. Tại sao cô lại có dịp nghênh ngang đi gặp sư phụ được?

Mẫn Quân nói như thế làm như y thị đã cùng chia sớt gian khổ với chị ta đồng đạo, không hề có cái trò lén lút trốn ra khỏi phòng giam mỗi đêm để mà ăn uống thả dàn, đ- đéo mê tơi với hai tên dâm thần trong Ngũ Nhân Tài Tử vậy. Còn Chỉ Nhược thì nàng đâu có thể khai ra là mình đã bị nhị lão bắt đem đi “liên tồn” rồi bức dâm mấy bận, sau đó nhờ Phạm Dao giải cứu mới gặp được sư thái? Nàng chỉ biết cúi đầu, im tiếng, nước mắt tuôn ra không ngừng. Mọi người thấy Chỉ Nhược không thể trả lời được thì ai nấy đều bàn tán xôn xao, có người đã lên tiếng chê bai dè bỉu nàng rồi.

Tú Uyên đứng kế đó định mở miệng cãi giúp cho Chỉ Nhược, vì nàng biết hai người đã bị bọn đầu trâu mặt ngựa lôi ra khỏi phòng làm trò tồi bại. Nàng không biết Chỉ Nhược đã bị chúng hành hạ như thế nào, bao nhiêu lần, nhưng riêng nàng thì nàng đã bị sáu tên võ sĩ hãm hiếp. Tuy chỉ có một lần nhưng thật là trần ai. Nàng còn nhớ rõ bọn đó không phải luân phiên nhau hành hạ nàng hết thằng này tới thằng kia, mà chúng đã vùi dập nàng cùng một lúc sáu thằng, bắt nàng nằm ngửa mà chơi trò hội đồng. Hai tên thì cố nhét hai con cu vô miệng nàng, bắt nàng bú. Dù rằng một đứa chịu không nổi, đã phóng đầy tinh khí lên mặt nàng – vậy mà nó vẫn còn bắt nàng bú hòn dái của hắn.

Còn hai tên khác thì vừa bóp vú nàng, vừa bắt nàng phải sục cu của chúng liên hồi, hai tay hai con cu. Một tên đã ra rồi, tinh trùng bắn đầy lên ngực nàng – vậy mà nó vẫn không tha, bắt nàng phải tiếp tục vuốt cu hắn để cho hắn tìm sướng thêm nữa. Hai tên khác nữa thì thay phiên nhau đút cu vào l-n nàng mà dập, tên này đâm thì tên kia phụ giúp, kéo chân nàng dạng ra, nâng lên cao, ngửa l-n cho thằng kia thọc. Cuộc hành dâm diễn ra thật lâu, chỉ chấm dứt khi nàng sắp chết ngất và may sao Triệu Mẫn xuất hiện. Thật là may mắn.

Nhưng rồi cuộc đời nàng có thật là may mắn hay không? Nàng rời nhà đi tu, tránh xa tình thương cha mẫu thân trong lúc đang ở lứa tuổi xuân thì để mong tìm được một tình thương mới, thiêng liêng, thánh thoát, tránh xa trần tục. Vậy mà đường đời đâu có suông sẻ, rời mái gia đình là nàng gặp ngay đoạn trường khổ lụy…

Tú Uyên đoán chắc là Chỉ Nhược cũng đã trải qua trăm đắng ngàn cay, đáng nhận được sự giúp đỡ và bênh vực của nàng. Đồng bệnh tương lân là thế đó. Nhưng rồi nàng cũng im re, không thể nói ra những điều nhục nhã đó, mà cũng chẳng dám lớn lời chống chế. Nàng chỉ có thể lên tiếng nhẹ nhàng:

– Đinh sư tỉ, ta xin sư tỉ đừng nặng lời. Ta tin là sư phụ đã truyền chức trưởng môn cho Chu sư tỉ đó. Các vị sư tỉ ơi, xin các sư tỉ tin lời của chị Chỉ Nhược đi, tỷ ấy nói không ngoa đâu.

Mẫn Quân vội gạt phắt đi, nạt lớn:

– Im đi! Ngươi mới gia nhập môn phái, địa vị nhỏ nhất trong đây. Biết gì mà nói…

Ngồi núp trên cây, Vô Kỵ thấy Mẫn Quân đngươi đá hiếp đáp các sư muội của mụ một cách công khai không nhường nhịn thì chàng tức giận vô cùng. Chàng thở mạnh, chỉ muốn nhẩy ra mà tát cho mụ nặc nô đó vài cái. Nhưng thân trai anh hùng, danh phận giáo chủ Minh giáo, chàng không thể đương nhiên xía vào chuyện riêng tư của các nữ hiệp Nga Mi cho được.

Bỗng nhiên chàng cảm thấy có một hôi thở thơm như hoa lan phì phà lên cổ mình làm chàng nhột nhạt quá chừng. Chàng biết ngay là Triệu Mẫn tinh nghịch hà hơi lên cổ phá chàng khi thấy chàng tức giận rung người trước cảnh Chỉ Nhược bị hà hiếp. Phà hơi trêu ghẹo xong, Triệu Mẫn còn tiếp tục chọc phá chàng thêm nữa, bằng cách thổi phù phù lên tai chàng làm chàng ngứa ngáy nổi gai cả người. Nhưng sợ bị lộ hành tung, chàng không dám nhúc nhích, chỉ ngồi yên cứng người chịu trận.

Chàng lại nghe Mẫn Quân lên tiếng:

– Ngươilàm ơn nói cho ta nghe tại sao sư phụ mới mất, mồ chưa yên, mả chưa đẹp, mà ngươi đã vác thân đi tìm nam nhân rồi vậy?

Nghe vậy, Chỉ Nhược trợn mắt, la lên:

– Sư tỉ nói gì? Ai tìm nam nhân… Ở đâu… Lúc nào…

Mẫn Quân lên mặt khinh khỉnh:

– Hừ… để ta nói cho ngươi nghe… coi ngươi còn chối cãi nữa hay thôi… coi có phải ngươi đi tới khách sạn giữa kinh đô mò tìm hơi nam nhân không…

Rồi y thị đổi giọng, bắt chước tiếng nói của Chỉ Nhược, trề môi ưỡn ẹo:

– “Cho ta hỏi thăm, ở trong khách sạn này có một người khách họ Trương hay không? người đó là một người con trai, tướng tá vừa tầm, khoảng 22, 23 tuổi, khôi ngô, đĩnh đạc…”

Mẫn Quận tằng hắng một tiếng như lấy hơi, rồi vẫn giả giọng oanh vàng của Chỉ Nhược, y thị ỏn ẻn nói tiếp, nhưng tiếng của mụ nghe như vịt đực, rè rè nghe rất sờn lòng:

– “Người ấy có thể không lấy họ Trương mà có thể dùng họ Tăng… Ừ, đúng vậy… họ Tăng đó…”

Ai nghe thế đều biết ngay người mà Chỉ Nhược tìm hỏi là Vô Kỵ rồi vì trước đó chàng đã dùng tên này trước mặt mọi người. Chính Vô Kỵ cũng ngạc nhiên, không hiểu Chỉ Nhược đi tìm mình để làm gì. Chàng đang nhíu mày suy nghĩ thì đã thấy Triệu Mẫn dùng ngón tay khều qua khều lại trên má mình, giống như mấy đứa trẻ hay làm trò lêu lêu mắc cỡ vậy. Hành động này ra điều “À há… Thế đấy! Nàng đã đi tìm chàng… nhưng không gặp nhau được… bây giờ thì chàng lại đi tìm nàng…Thật là tình tứ quá cỡ rồi!” Bị nàng tinh nghịch trêu ngươi ghẹo phá như vậy, Vô Kỵ ngượng ngùng, đỏ mặt lên, không dám gạt ngón tay nàng đi.

Trong lúc đó, Chỉ Nhược ú ớ:

– Ta… ta… sư phụ… sư tỉ, tiểu muội chỉ…

Mẫn Quân thấy nàng ấp a ấp úng thì y thị nói toẹt ra luôn:

– Cô đi tìm tên cẩu chủng Trương Vô Kỵ chứ gì. Ai cũng biết nó mê cô. Điều này cô không thể chối cãi được nhé. Nhưng không ngờ cô cũng phải lòng nó, lâu ngày không gặp nhau, nhớ nhau quá nên mới được tự do là cô đi tìm nó ngay để mà lén lút gặp gỡ tự tình. Cô không biết xấu hổ sao?

Vô Kỵ nghe mụ ta kêu mình là cẩu chủng thì chàng muốn điên lên. Diệt Tuyệt sư thái là người đầu tiên tự dưng gọi chàng như vậy. Không ngờ tên đó “dính” luôn, làm cho ác nữ Mẫn Quân nói ra không ngượng miệng. Rồi chàng lại nghe y thị trước mặt mọi người đặt điều là chàng và Chỉ Nhược hai người đã si mê nhau đến nỗi nhớ nhung thậm thụt hẹn hò gặp nhau cho thỏa tình ái ân thì chàng bực mình quá. Mấy người đàn bà nữ tử trong phái Nga Mi nghe vậy – đúng là một tin sốt dẻo – thì đều gật gù thì thầm bàn tán xôn xao…

Chàng chợt thấy có một bàn tay mềm mại, ấm áp nâng cằm mình lên. Thì ra Triệu Mẫn kéo mặt Vô Kỵ lại gần mặt nàng. Nàng trố mắt ngạc nhiên nhìn chàng, hai bờ môi mím lại, hai mép cong lên, nửa như chế diễu, nửa như cười đùa. Hai mắt nàng long lanh phát ra những tia sáng kì dị, dường như muốn hỏi:

– “Có phải thật như vậy không? Hai người mê nhau đến thế cơ à?”

Chàng lúng túng nhìn nàng, mặt mày sượng trân, chưa biết bào chữa ra sao. Chàng muốn quay mặt đi nhưng Triệu Mẫn cứ ghì giữ lại, mắt nàng cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt chàng, tinh quái, dò hỏi. Chàng liếc mắt nhìn qua chỗ khác để tránh tia mắt soi mói của nàng thì chàng chợt thấy Tiểu Chiêu kế bên cũng đang dương mắt to tròn lên ngạc nhiên nhìn chàng. Tuy Tiểu Chiêu không nói gì nhưng rõ ràng là ánh mắt của nàng cũng thoát ra câu hỏi tương tự như vậy. Bị cả hai người nữ tử đều cùng lúc soi mói “chiếu tướng”, Vô Kỵ muốn độn thổ luôn.

Trong lúc đó, Mẫn Quân già mồm thêm:

– Cô cũng biết là sư phụ rất ghét thằng cẩu chủng đó, sao cô vẫn tìm gặp nó làm gì? Chẳng lẽ khi trao chức trưởng môn cho cô, sư phụ có dặn cô phải đi tìm nó hay sao?

Chỉ Nhược cúi mặt, lắc đầu, nước mắt tuôn ra lã chã, không ngừng. Nàng không thể nói ra những lời dặn dò cuối cùng của sư thái cho ai biết được. Đó là điều bí mật mà sư thái đã căn dặn nàng phải tuyệt đối giữ kín.

Mẫn Quân làm tới luôn:

– Cô câm miệng tức là cô đã công nhận rồi mình làm điều xằng bậy rồi. Vì thế ta yêu cầu cô đưa lại tín hoàn của sư phụ cho ta ngay. Sau đó cô có muốn đi tìm thằng nào đó để mà tằng tịu, vui chơi – lén lút hay công khai – để thỏa cái tính trời cho của cô, thì đó là chuyện riêng của cô. Nhưng cô đừng có làm hỏng tiếng tăm của phái Nga Mi nữa!

Bị Mẫn Quân mạt sát như vậy, Chỉ Nhược ôm mặt oà lên khóc ngất.

Triệu Mẫn thấy cảnh Chỉ Nhược bị đè nẹt như vậy thì nàng thì thào nói vào tai Vô Kỵ:

– Công tử có muốn ta ra tay giải cứu cho Chu cô nương hay không?

Vô Kỵ biết là Triệu Mẫn đa mưu lắm kế, thông minh và khôn lanh dàn trời. Nàng đã nói thì tất nhiên nàng đã có diệu kế để giải thoát cho Chỉ Nhược chứ không sai. Vì thế nghe xong là chàng gật đầu lia lịa.

Triệu Mẫn phì cười:

– Tốt lắm! Nhưng giáo chủ phải nói lên câu này ba lần: “Ta xin Đại tỷ ngoan của ta giúp ta lần này!” thì ta mới ra tay cứu giúp. Có thế thì Chu cô nương mới giữ được chức trưởng môn Nga Mi để sau này đi làm giáo chủ phu nhân Minh Giáo cho tương xứng.

Vô Kỵ nghe Triệu Mẫn chọc mình như thế, với giọng vừa mỉa mai, vừa xóc họng, thì chàng ngập ngừng. Chàng không ngại chuyện nàng dè bỉu về chàng và Chỉ Nhược, nhưng nhìn nàng tươi trẻ như thế mà chàng phải xưng hô “tỷ, ta” với giọng van xin, cầu khẩn thì quả thật nghe không lọt tai một tí nào. Thế như trong hoàn cảnh này, chàng không thể làm gì khác hơn được nữa. Chàng đành bó tay chịu thua. Chàng liền đưa môi vào sát tai nàng mà nói khẽ:

– Đại tỷ ngoan ngoãn… Đại tỷ ngoan ngoãn… Đại tỷ ngoan ngoãn…

Triệu Mẫn nghe chàng nói không đúng như ý mình muốn thì nàng bĩu môi, quay mặt đi nơi khác, ra điều không thèm nghe nữa. Thấy nàng làm nũng, hai mắt thì tảng lờ nhìn nơi xa, lại còn có vẻ hờn dỗi, hai môi thì mím lại đưôi mép cong lên, trông dễ thương và xinh đẹp quá sức, là chàng nhớ tới vừa rồi, kề mũi sát vào mặt nàng, chàng đã ngửi đươc một mùi thơm chết người – mùi thơm này không phải là mùi nước hoa nữ tử xoa lên người mà là mùi thơm da thịt của những người nữ tử đẹp đẽ, đa tình. Cái mùi mà chàng đã từng biết khi ôm trong tay thân thể trần truồng của nàng, khi hai người bị lún dưới cát trên đầm sa mạc. Chàng nắm lấy tay nàng, tần ngần một lúc rồi mở miệng ra ghé vào tai nàng một lần nữa, muốn nói cho nàng vừa lòng đi cho rồi.

Triệu Mẫn thấy mình bức bách Vô Kỵ được như vậy thì lấy làm thích thú. Rồi nàng lại thấy chàng nắm lấy tay mình, đưa mặt tới sát vào mặt mình thì nàng sung sướng cười lên khúc khích, chờ đợi. Phải rồi, nàng cũng đang mong chờ cái cơ hội để hai người chụm đầu vào nhau, mặt nàng sát vào mặt chàng, để cả hai đều có thể cảm nhận được cả hơi thở của nhau, cả hơi hướng của nhau nữa.

Nhưng bên khóe mắt, nàng lại chợt thấy Tiểu Chiêu đang trố mắt nhìn hai người thì nàng vội ngưng tiếng cười. Nàng quay mặt nhìn cho kỹ quả nhiên nàng thấy hai mắt Tiểu Chiêu đang chăm chăm nhìn mình với ánh mắt như là tức tối, như là bực bội, như là ghét bỏ vậy. “Nữ tử này thật là kì lạ…” Thầm nhủ như vậy xong thì nàng liền nghiêng đầu tránh xa cái mặt đang đưa tới của Vô Kỵ. Rồi không chờ cho chàng lên tiếng, nàng mỉm cười lấy tay ấn nhẹ lên vai chàng, ra hiệu cho chàng ngồi chờ, xong nàng dướn người định nhẩy xuống sân.