Chương 61: Pháo hiệu

Chương 61 Pháo hiệu

Đợi Nhữ Dương Vương đi khuất rồi Bảo Bảo mới tiến tới nắm lấy tay của Triệu Mẫn mà nhỏ nhẹ nói:

– Mẫn Mẫn, ta rất tiếc là ta không thể cùng ngươi thao túng giang hồ võ lâm Trung Nguyên được. Công cuộc dẹp loạn ở Trung Châu rất là quan trọng, ta không thể trùng chình được.

Dứt lời xong, Bảo Bảo biết ngay là mình chỉ nói đúng có một phần. Một trong những mục đích chính mà chàng xin cha cho chàng cầm quân tới Trung Châu là chỉ vì chàng muốn tìm cho ra tung tích của Phi Phượng, người tình của chàng mà thôi.

Triệu Mẫn đưa cặp mắt nhung huyền lên nhìn Bảo Bảo:

– Ngươi đừng quá lo lắng cho ta. Ngươi đi, giữa chốn trận tiền, nên bảo trọng thân mình.

Bảo Bảo choàng tay ôm lấy người Triệu Mẫn mà nói:

– Ngươi ở lại nhưng cũng nên cẩn thận. Quần hùng Trung Nguyên hổ lốn, chia năm xẻ bảy, nhưng họ không dễ bị nắm đầu đâu.

Hai ngươi ta vừa nói câu dặn dò, vừa ôm nhau từ biệt.

Ôm thân hình nẩy nở của Triệu Mẫn trong lòng, Bảo Bảo chợt cảm thấy hai gò vú căng cứng của nàng đẩy lên làn áo, dội lên ngực mình, thật là êm ái, no đầy. Chàng lại nhớ ngay tới cảnh mấy hôm trước Triệu Mẫn nằm trên giường, trước mặt mình lả lơi trễ áo, lộ ngực ra, phơi bày một cặp vú to tròn, trắng mỡn với hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Hai bầu vú đó căng cứng và nẩy nở hơn bất cứ bộ ngực nào mà Bảo Bảo đã nhìn thấy từ trước tới giờ.

Hai ngươi ta chơi với nhau từ nhỏ, nhiều khi còn trần truồng tắm mưa với nhau nữa, nhưng Bảo Bảo nhớ là lúc đó Triệu Mẫn chưa bao giờ phơi bày một đường nét nào chứng tỏ là sau này nàng sẽ có được một bộ ngực hấp dẫn đến độ mê hồn đến như vậy. Tuy là ngươi ta cùng một nhà, nhưng khi khôn lớn, mỗi người có cá tính riêng, có huynh đài bè riêng, nên ít khi nào có dịp để mà chung đụng, gần gũi nhau nữa. Bẵng đi một thời gian không để ý, bây giờ, khi ôm nàng trong lòng, Bảo Bảo mới nhận ra là người nữ tử trong tay mình không còn là một đứa ta gái bé nhỏ, dễ thương xinh xắn của chàng nữa mà là một trang tuyệt sắc giai nhân với một thân hình cực kì khiêu gợi, có thể làm bất cứ một thằng con trai nào sau khi nhìn tới là cũng phải say mê, bồi hồi tưởng nhớ. Hiển nhiên chàng là một trong những thằng con trai đó.

Nghĩ tới đó, tự dưng Bảo Bảo vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn của Triệu Mẫn mà xiết chặt lại, làm cho dàn ngực to lớn của nàng ép sát vào người chàng thêm nữa. Chàng nhắm mắt lại, tận hưởng cái cảm giác mới mẻ mà chưa bao giờ chàng nhận được trước đó. Nó làm chàng rung động đến tận mức chót chiều sâu của đáy lòng. Dĩ nhiên là chàng đã ôm trong tay không biết bao nhiêu thân hình đàn bà nữ tử rồi, mà người đã làm chàng mê man, đắm đuối nhất là Phi Phượng. Nhưng cảm giác hiện tại nó lại khác thường, không giống với tất cả những người khác. Nó thật gần gũi, cận kề mà cũng thật xa xăm, diệu vợi. Của mình thật đấy, nhưng lại không được đụng chạm đến; trong tầm tay thật đấy, nhưng lại không thể với tới được. Cái tình cảm đó nó huyền bí, mờ ảo, u mê mà lại say sưa, thu hút, quyến rũ một cách lạ lùng.

Triệu Mẫn thấy ngươi mình ôm lấy mình một chặp, rồi lại ghì chặt lấy thân hình mình, không buông ra nữa, thì nàng cho là Bảo Bảo xúc động mạnh trước cuộc chia tay giữa hai ngươi ta. Nàng ngạc nhiên vì đây không phải là bản tính hiên ngang, oai hùng của người ngươi mà nàng thường biết. Nàng định đẩy chàng ra nhưng rồi nàng lại đổi ý, ôm lấy người chàng mà xiết mạnh thêm nữa. Triệu Mẫn cười thầm, nhận ra ngay là tới bây giờ nàng mới biết ra được một bộ mặt mới của Bảo Bảo – cũng dịu dàng, đằm thắm, ướt át như mọi người vậy. Hôm nay hai ngươi ta chia tay, Bảo Bảo mới biểu lộ ra ngoài. Kể từ khi khôn lớn, quả thật là hai ngươi ta chưa bao giờ có một hàng động thắm thiết, thương yêu như vậy. Nàng vui sướng áp má vào lồng ngực rắn chắc của chàng mà nói nhỏ với một giọng nghe rất là nũng nịu:

– Ngươi…

Bảo Bảo đang mê man ôm trọn người ngọc trong vòng tay, hai tai lại nghe tiếng của muội muộithoang thoảng kêu mình với một giọng hết sức tình tứ thì chàng cảm thấy như mình đang đi trên mây. Chàng mơ màng tưởng tượng là chàng đang nâng niu, ôm ấp cái thân hình rất là gợi dục của Phi Phượng. Một cách vô tình nhưng rất là tự nhiên, chàng thì thào, đáp ứng một cách đắm say:

– Ta… ta…

Nói xong là chàng nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn. Khóe mắt, bờ môi đó, sao mà thu hút, gợi cảm đến như vậy! Tự dưng chàng lại muốn đặt môi lên những nét tuyệt sắc đó mà hít hà, hôn mút. Tự dưng chàng lại muốn đặt tay lên cái ngực to tròn của nàng mà xoa bóp, vần vũ. Làm được như vậy thì chắc chắn là mình sẽ sung sướng lắm. Có lẽ còn sung sướng hơn những lúc chàng vuốt ve, ân ái với một Phi Phượng sắc sảo và đa dâm nữa kià!

Do đó, chàng cảm thấy con cu mình từ từ cương lên, đội quần nhổng ra ngoài. Bất chợt chàng vội vàng buông cái thân hình mềm mại của nàng ra, sợ là nàng biết được là chàng đang lên cơn rạo rực, thèm muốn, chẳng mấy chốc, nếu chàng vẫn còn ôm lấy nàng, con cu đó sẽ bung ra, đâm thẳng vào bụng nàng.

Rồi vội vã, Bảo Bảo đẩy người nàng ra. Chàng liếm môi, quay người đi, không nói thêm một lời từ giã. Và cũng không dám nhìn Triệu Mẫn thêm đến một lần. Ra đi, chàng cố gắng xoá bỏ trong óc một hình ảnh sắc nét, diễm kiều, khiêu gợi, mà trong lòng chàng chỉ mang theo một cơn dằn vặt miên man, mê say, day dứt…

Trái cấm nào cũng vậy, lúc nào cũng trông rất là quyến rũ, ai cũng muốn ghé răng cắn vào. Thế mà vị ngon ngọt hay đắng cay thì không ai hay trước được, chỉ khi nào sau đó nếm vào rồi mới biết ra mà thôi. Nhưng tới lúc đó thì trái cấm kia không còn nguyên vẹn nữa, đã bị vết hằn phá hủy cái xanh tươi của nó rồi.

Bảo Bảo biết quả cấm đó một khi cắn vào, có ngọt bùi hay chua cay không thì chưa biết ra sao, nhưng – dẫu cho nó có đắng chát ê răng – chắc chắn là chàng sẽ bị thu hút, lôi cuốn bởi cái chất vị mới mẻ của nó ngay tức thì. Và trái xanh kia sẽ còn tiếp tục hấp dẫn, mê man chàng hoài. Hành động và cảm giác đó rõ ràng là trái ngược với đạo lí xã hội, đảo lộn cả truyền thống gia đình. Dẫu rằng cơn thèm muốn có dâng lên tới cao độ của lòng dục, cái điều cấm kị, tội lỗi đó không thể thật sự diễn ra trong đời chàng cho được. Nếu có chăng thì chỉ là trong những cơn mộng mị, ảo ảnh, đè dập sâu kín trong tiềm thức mà thôi.

Nhưng rồi ai mà biết được? Cuộc đời đa đoan phức tạp, cái thực tế với cái mơ say nhiều khi chỉ là một.

Chàng cố dằn cơn dâm nứng xuống, vội vã nhanh chân bước đi, thầm nhủ là làm sao phải tìm cho ra người mơ Phi Phượng mới được. Nếu không thì…… Triệu Mẫn……

Triệu Mẫn mặc một bộ quần áo chẽn bó người, bới tóc cao, cột thanh Ỷ Thiên kiếm chéo ngang vai rồi bước ra khỏi vương phủ. Trông nàng bây giờ không còn như là một tiểu thư trâm ngươi đài các, áo quần lượt là, nép bóng phòng khuê để may vá thêu thùa nữa, mà là một nữ ngươi oai phong tự tín, gọn gàng nhanh nhẹn, bay bổng giang hồ mà đạo hành danh thế.

Nhưng dù là gì đi chăng nữa, nàng cũng không sao thay đổi được nét mặt, dáng người của một người nữ tử trẻ đẹp, chỉ sinh ra với một lí do chính là để làm mỹ nữ nhan sắc mặn mòi, nát lòng con trai. Trên đường kinh đô, đông người dập dìu qua lại, vậy mà nàng đi tới đâu là thoát ra một sức thu hút tới đó. Đàn ông con trai, già trẻ lớn bé, không một ai mà không đưa mắt nhìn nàng ít nhất một lần. Giống đực là thế đấy. Sao mà thay đổi được? Đàn bà nữ tử, trinh nguyên hay nạ dòng, cũng vậy, liếc xiên liếc xỏ – nhưng thay vì ước mơ thèm muốn như những bậc mày râu thì các bà các nữ tử lại lộ vẻ ghen tương ganh tị.

Đàn bà là vậy đó. Cổ kim có khác gì đâu? Chung qui cũng tại vì Triệu Mẫn quá sức xinh đẹp, thu hút cả phái nam lẫn phái nữ như nhau, chỉ khác là một đằng thì ham muốn được hưởng thụ một thân hình của nàng, còn đằng kia thì ham muốn có được một thân hình như nàng…

Triệu Mẫn cũng thấy rõ như vậy. Nhiều khi thay vì vênh mặt kiêu kì thì nàng lại hạ mắt ngượng ngùng cho cái sắc đẹp l-n sa cá lặn của mình. Thật là oái oăm. Nhưng làm sao được? Chẳng lẽ mỗi lần ra đường là nàng phải giả làm mặt xấu như ma lem hay sao? Vì thế mà nàng tảng lờ, ngửng mặt nhìn thẳng mà bước nhanh trước sự dòm ngó của mọi người. Trên khuôn mặt tinh ngươi đó là một đôi mắt long lanh, bờ mũi dọc dừa, hàng môi ướt mọng. Sau dáng người đó là một bộ ngực căng phồng, vòng eo thon nhỏ, cặp đùi rắn dài. Trong bộ đồ dạ hành bó chặt lấy thân hình đó, nàng xinh tươi và hấp dẫn vô cùng.

Triệu Mẫn hớn hở đi mau tới quán rượu mà nàng đã hẹn gặp Vô Kỵ hai ngày trước. Bước vào là nàng đã thấy chàng ngồi đợi rồi. Điều đó khiến mặt nàng tươi rói, rạng rỡ. Nàng mỉm cười thật vui sướng, đôi môi cong lên, hai mắt sáng ngời. Nàng tiến tới bàn chàng ngồi, thấy Tiểu Chiêu đứng kế đó, tuy ngạc nhiên nhưng nàng làm ngơ.

Vô Kỵ thấy nàng bước vô quán, xuất hiện như một con phượng hoàng kiêu sa thì trống ngực đập thình thình. Chàng vội mời nàng ngồi xuống rồi cười nói:

– Triệu cô nương, hôm trước nơi quán này cô mời ta ăn uống rồi, hôm nay để ta đãi cô một bữa nghe.

Triệu Mẫn nheo mắt nhìn chàng, nói kháy:

– Để ăn mừng công tử thành công phải không?

Vô Kỵ chưa biết nói sao thì nàng chọc tiếp:

– Ta đã nghe bây giờ Trương giáo chủ là minh chủ võ lâm rồi. Sướng nhé! Ta xin chúc mừng công tử.

Vô Kỵ nghe nàng nói vậy thì hỏi nàng:

– Ta cứu thoát các anh hùng khỏi tay cô, ta hỏi thật, cô có giận ta không?

Triệu Mẫn nhìn chàng cười, hai mép cong lên:

– Không, ta chỉ tức cho chính ta không bảo phòng cẩn mật mà thôi, nhưng ta không hề giận gì công tử cả.

Vô Kỵ nói, giọng khẩn khoản:

– Ta làm vậy cũng vì đạo nghĩa giang hồ mà thôi. Triệu cô nương, ta thành thật xin lỗi cô đó.

Triệu Mẫn làm mặt nghiêm nói:

– Ta nói thật mà, công tử không tin ta sao? Thật ra, nếu công tử mà có làm ta phật lòng thì ta đã cho người bắt giam hay trừng phạt đánh đập công tử rồi, đời nào ta lại hẹn gặp công tử nơi quán nhỏ này làm chi?

VôKỵ gãi đầu:

– Thế thì hôm nay Triệu cô nương hẹn gặp ta nơi đây có chuyện gì?

Triệu Mẫn chưa kịp lên tiếng thì có một bóng người bước vào quán rượu. Người đó là Phạm Dao. Ông đi tới bàn vái chào hai người rồi nói với Triệu Mẫn:

– Thưa quận chúa, ta tới đây để từ giã quận chúa. Ta thật ra là Phạm Dao, Quang Minh Hữu sứ của Minh giáo. Hôm nay, ta tới từ biệt quận chúa đồng thời ta cũng xin cám ơn quận chúa đã hậu đãi ta trong mấy năm vừa qua.

Triệu Mẫn trề môi cười khì nhìn đi chỗ khác:

– Khổ đại sư đừng có đa lễ như vậy. Lần này quận chúa của đại sư đã bị một vố, té một cái thật đau rồi đó.

Phạm Dao tuy đã hoàn tục, không còn mặc đạo bào, đeo tràng hạt nữa, nhưng Triệu Mẫn theo thói quen vẫn gôi ông là đại sư.

Triệu Mẫn liếc nhìn Vô Kỵ mà hỏi:

– Không hiểu công tử có tài ba gì khiến bao nhiêu người hết sức trung thành với công tử như vậy?

Vô Kỵ trả lời:

– Ta có tài cán gì đâu? Chẳng qua là vì ta chỉ hành sử theo nghĩa khí con người mà thôi.

Phạm Dao phá lên cười:

– Thưa quận chúa, Trương giáo chủ nói đúng. Chúng ta hạp với nhau vì tình nghĩa khí can vân, không có gì là bí mật, khó hiểu cả.

Rồi vẫn giữ nụ cười, Phạm Dao nói với Vô Kỵ:

– Thưa giáo chủ, giáo chủ phải coi chừng. Quận chúa này đa mưu và thủ đoạn lắm, chứ không ngây thơ, hiền thục như mọi người nhìn thấy bề ngoài đâu.

Triệu Mẫn bỉu môi làm mặt giận mà nói:

– Cám ơn Khổ đại sư đã quá lời. Trước khi từ biệt, đại sư còn ban tặng cho ta một lời khen đích đáng. Ta không dám nhận đâu.

Phạm Dao gật gù, không nói thêm nữa, quay người bước đi. Bất chợt thấy Tiểu Chiêu đứng gần đó, ông trợn mắt lên, há miệng định nói cái gì đó, nhưng rồi ông lại ngậm miệng, tiếp tục đi. Vừa đi ra khỏi quán, ông vừa lắc đầu lẩm bẩm:

– Giống quá… giống quá…

Vô Kỵ thấy hành động của ông như vậy thì lấy làm ngạc nhiên. Đây là lần thứ nhì Phạm Dao kêu lên là Tiểu Chiêu giống một người nào đó.

Triệu Mẫn lên tiếng, cắt ngang luồng tư tưởng của chàng:

– Sở dĩ ta cần gặp Trương công tử hôm nay là vì ta muốn nhờ công tử một việc. Chắc công tử còn nhớ là công tử nhận làm cho ta ba chuyện chứ?

Vô Kỵ nhíu mày nói:

– Ta đã hứa thì ta sẽ giữ lời. Triệu cô nương muốn nhờ ta làm chuyện gì vậy?

Triệu Mẫn nghiêm mặt nói:

– Việc đầu tiên là ta muốn công tử cho ta mượn bảo đao Đồ Long. Việc này chắc không làm trái với đạo nghĩa giang hồ chứ?

Vô Kỵ nghe thế thì ngạc nhiên vô cùng:

– Đồ Long đao là của nghĩa phụ ta Tạ Tốn nắm giữ. Ông ta hiện nay đang ở trên Băng Hỏa đảo…

Triệu Mẫn cười nửa miệng:

– Ta chỉ mượn Đồ Long đao để cầm chơi trong vòng nửa ngày thôi. Sau đó ta sẽ đem trả lại. Ta xin hứa đó.

Vô Kỵ nói:

– Triệu cô nương, ta không ngại cái chuyện cho cô mượn Đồ Long đao đâu. Đao đó nặng nề, thô kệch, cô muốn cầm xem đâu có sao? Nhưng nghĩa phụ ta đang sống trên hoang đảo ở miền Bắc cực. Ta cũng đang định đi rước ông về đất liền đây…

Vô Kỵ nhíu mày suy nghĩ một tí rồi gật gù nói:

– Thôi được, để ta đi hải ngoại một phen. Về Trung Nguyên rồi, ta sẽ hỏi ông cho cô mượn đao Đồ Long sau.

Triệu Mẫn hớn hở:

– Thế thì hay lắm. Ta sẽ chờ công tử ở kinh đô. Khi nào xong việc, xin công tử đến tìm ta nhé.

Bất chợt có một tiếng còi rít lên rồi tiếp theo đó là hai ba tiếng còi khác kêu lên rất là gấp rút. Vô Kỵ và Triệu Mẫn đều biết đó là tiếng còi gọi nhau của phái Nga Mi. Chàng đã từng ở chung với người phái đó suốt mấy tuần trên sa mạc nên những dấu hiệu liên lạc của họ chàng đều biết hết. Tiếng kêu liên tục như vậy chứng tỏ phái Nga Mi đang gặp chuyện quan trọng, khẩn cấp.

Triệu Mẫn nheo mắt nhìn Vô Kỵ mà nói diễu:

– Phái Nga Mi đang gặp chuyện không may. Thôi chết rồi! Chu Chỉ Nhược của công tử chắc đang trong tình trạng nguy khốn đó.

Vô Kỵ trong lòng hồi họp. Nhưng chàng lại nhìn xuống dưới đất mà nói:

– Chuyện riêng tư của người Nga Mi, đâu có dính líu gì tới ta mà ta phải lo lắng.

Triệu Mẫn nheo mắt, môi cười, hai mép cong lên trông dễ thương lạ lùng:

– Họ kêu nhau ơi ới như vậy, thế nào cũng có chuyện hục hặc với nhau. Các nữ tử mà cãi nhau hay đánh lộn chắc vui lắm. Công tử có muốn đi xem với ta không?