Chương 49: Hiểu nhầm

Chương 49 Hiểu nhầm

Nói tới đây, con giận của Mẫn Quân đã lên tới tột đỉnh. Y thị phồng môi, trợn mắt, mặt mày đỏ gay như con quỉ cái, hai tay đang cầm mân mê hai con c-c to lớn của hai tên Tứ Tử, Ngũ Tử mà không cầm lòng được, bất giác nắm chặt lại, như muốn bóp cho chúng nát ra, y thị nghiến răng ken két:

– Hừm… hừm… con mụ Diệt Tuyệt chết tiệt… con đĩ Chỉ Nhược thối tha…

Tự dưng bị bóp cu xiết c-c đau quá, thốn lên tới đầu óc, hai tên Tứ, Ngũ giật bắn người lên, la làng:

– Ôi cha… Chết ta rồi… Ai da… Trời đất ơi…

Hét xong là hai tên đẩy bật tay y thị ra rồi nhẩy dựng người lên, ôm cu mà nhẩy tưng tưng, chu miệng xuýt xoa liên hồi. Mẩn Quân hoảng hốt, bò lết tới, lấy hai tay xoa lia lịa lên dương vật chúng :

– Xin lỗi… chàng ơi… ta xin lỗi… ta vô ý… chàng ơi… thương mà… ta thương mà…

Nói xong, y thị chẩu môi thay phiên hôn chùn chụt vào hai cái đầu c-c của hai thằng. Thấy y thị xắng xít làm trò con khỉ dưới háng mình thì hai tên Tứ, Ngũ khó chịu đẩy mặt mụ ra rồi cố dằn cơn giận, cố nhịn đau, tránh người lùi ra xa mà nói lên:

– Thôi… được rồi… thôi… không sao… cô nương muốn nhờ chúng ta… làm việc gì?

Mẫn Quân bẽn lẽn nói lắp bắp như để chữa thẹn:

– Ta muốn… ta nhờ các ngươi… các ngươi cu bự… có tài làm chuyện này từ lâu… đè y thị xuống hiếp một trận mê tơi cho bõ ghét…

Hai tên dâm thần nghe mụ ta bảo lấy con c-c khổng lồ của chúng để mà hãm hiếp người khác thì mặt chúng tươi lên, quên cả cơn đau nhức giữa háng. Thật là gãi đúng chỗ ngứa. Khác với những lần trước, lần này hai tên dâm tặc lại được “cho phép” đi hiếp người thì còn mong muốn gì nữa. Chúng nhìn nhau, nháy mắt mừng rỡ, rồi hỏi Mẫn Quân:

– Thế cô nương muốn chúng ta ra tay vui vầy với ai?

Ác nữ liền há miệng cười cố làm duyên, nhưng trông thật là trơ trẽn:

– Thì còn ai nữa? Ta mới nhắc tới đó… Con người mà ta oán ghét nhất trần đời chứ còn ai?

Tên Tứ Tử gật đầu, hiểu ý, miệng mở nụ cười dâm đãng. Được mụ cho phép làm trò dâm tặc hiếp ức người đẹp Chỉ Nhược thì còn gì sung sướng cho bằng. Nghề của chàng mà? Còn tên Ngũ Tử thì nheo mắt ậm ừ, ú ớ:

– Ờ… ờ… người đó…

Mẫn Quân õng ẹo, nói ngay, giọng cố ra vẻ lẳng lơ nhưng thật ra chứa đầy độc tính:

– Ta muốn các ngươi làm càng sớm càng tốt… ngay bây giờ thì hay nhất.

Ngay lúc đó, cánh cửa mở ra, tên Nhất Tử ló mặt vào:

– Tứ, Ngũ, hai ngươi ra đây!

Hai tên dâm thần vội vã kéo quần lên rồi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Mẫn Quân, tên Tứ Tử còn nháy mắt với y thị, miệng cười, gật gật cái đầu ra điều y thị đừng lo, hắn sẽ biểu diễn cho mụ thấy một màn hiếp dâm Chỉ Nhược xinh đẹp, hớ hớ xuân tình, đã đời, mê tơi, đâu ra đó, chắc chắn khiến cho mụ ta phải hả lòng ghen tức mới thôi.

Ra khỏi phòng xong, tên Nhất Tử liền nói với hai tên đàn ta:

– Quận chúa ra lệnh trong hai ngày tới, tất cả các tù nhân phải được dời tới Vạn Pháp tự hết. Hai đứa bay mau giúp ta, không thì bê trễ sẽ bị trừng phạt.

Tứ Tử nghe thế thì vội nói:

– Đinh cô nương mới nhờ hai đệ làm một chuyện gấp. Nếu như vậy thì trước hết phải hoàn thành ngay mới được, trước khi di chuyển bọn tù nhân.

Nhất Tử nhăn mặt:

– Chuyện gì vậy? Nhờ gì mà cả hai ngươi đều phải làm hay sao?

Tên Tứ Tử sợ lỡ mất một dịp dập liễu vùi hoa người đẹp, hắn lắp bắp:

– Thì Đinh cô nương có căn dặn với hai đệ…

Nhất Tử bực mình, gạt phắt đi:

– Con mụ nặc nô đó thật là lắm trò đòi hỏi! Thôi được, một đứa làm được rồi. Tứ đệ, ngươi theo ta, còn Ngũ đệ, ngươi làm theo lời con mụ đó đi, rồi sau đó tới giúp ta cũng được.

Tên Tứ Tử nghe thế thì xìu người, nhưng cố nói vớt vát, dành phần:

– Đại ca ơi, để đệ làm thật nhanh rồi sẽ tới giúp đại ca ngay… hay là để Ngũ đệ đi theo đại ca trước.

Tên Ngũ Tử cũng nói thêm:

– Đúng rồi, tiểu đệ theo đại ca trước, sau đó Tứ ca sẽ tới sau cũng không muộn.

Tên Tứ Tử ngạc nhiên không hiểu tại sao tên Ngũ Tử, cũng là tay nổi tiếng dâm thần như hắn, lại có thể tự ý bỏ qua một cơ hội hành dâm ngàn năm một thuở với nàng Chỉ Nhược trinh nguyên, trẻ đẹp như vậy. Hai tên đã nhiều lần hợp sức sơi tái gái tơ, cùng nhau thay phiên làm nhục biết bao phụ nữ cho thỏa cơn dâm của chúng từ trước tới giờ. Đâu có lạ gì với nhau nữa? Hơn nữa, mấy ngày hôm nay cả hai đều phải phục tùng ác nữ Mẫn Quân, chán như cơm nếp nát, bây giờ có cơ hội hiếp dâm gái đẹp thì sướng hết cỡ rồi. Nay tự dưng tên Ngũ Tử lại giở chứng, không muốn cùng hắn phá trinh Chỉ Nhược, thật là một điều khó tin. Nhưng hắn ta cũng gật đầu:

– Ừ, Ngũ đệ tính vậy cũng được. Để một mình ta làm chuyện của Đinh cô nương nhờ vả cũng không sao. Đại ca thấy thế có được không?

Tên Nhất Tử thấy hai tên đàn ta cò ke, nói qua nói lại, không nghe lời mình thì tức giận, lên tiếng nạt nộ:

– Tụi mày im đi! Ta đã tính như vậy, sao hai đứa bay không nghe mà còn kì cà như đàn bà nữ tử?

Hai tên Tứ, Ngũ nghe đại ca chúng la hét như thế thì sợ hãi, nín khe. Nhất Tử thấy bộ mặt hơ hãi của chúng thì làm tới luôn, lấy giọng đàn ngươi mà ra lệnh:

– Ta đã nói rồi! Tứ Tử, ngươi đi theo ta trước, còn Ngũ Tử, ngươi làm chuyện gì đó cho mau rồi tới sau. Đừng có thắc mắc gì hết trơn hết trọi. Thiệt là phiền hai tụi bay quá!

Nói xong, Nhất Tử quay người bước đi luôn. Tên Tứ Tử không dám cãi, líu ríu đi theo, mặt mày buồn xo. Vậy là mất đi một cơ hội hành hạ dập vùi một Chỉ Nhược nguyệt thẹn hoa nhường của phái Nga Mi rồi! Hắn bước đi mà còn nói với lại, mặt mũi, giọng nói đượm đầy vẻ luyến tiếc:

– Thôi, lần này Ngũ đệ may mắn hơn ta… làm xong người đẹp gái tơ, nhớ kể cho ta nghe nó ra thế nào.

Tên Ngũ Tử nghe vậy thì nói lẩm bẩm:

– Hừ… may mắn cái con c-c tao nè… biết mình không ham mà nó còn nói ké chọc vô hông cho mình tức.

Than xong, tên Ngũ Tử thở dài một cái rồi đi tới nơi giam cầm của các ngươi hùng giáo phái. Tên cai ngục thấy Ngũ Tử mò tới thì xăng xái chạy tới, xoa hai tay với nhau mà chào đón:

– Hề… hề… Chàng đéc ơi, hôm nay may mắn có Ngũ đại nhân tới đây viếng thăm. Thật là vạn hạnh.

Thì ra tên cai ngục xưa nay vẫn có ý muốn làm quen với Ngũ Nhân Tài Tử, may ra hắn còn nhận được một tí ơn mưa móc vì dù sao bọn Tài Tử cũng là tay chân thân cận của Bảo Bảo. Đươc làm huynh đài với bọn Tài Tử, lời qua tiếng lại, biết đâu chừng lại được chúng nói giúp vô một lời được thăng quan tiến chức, cuộc đời lên hương, cho khoẻ cái thân còm.

Ngũ Tử thấy tên cai ngục lăng xăng trước mặt mình như vậy nhưng mặt hắn vẫn hắc ám, ậm ừ không có vẻ vui tươi. Tên cai thấy vẻ lầm lì như đang bị táo bón của Ngũ Tử thì hắn nhe răng lên tiếng bợ đỡ ngay:

– Hề… hề… Đại nhân có muốn thử qua một vài bông hoa biết nói hay không? Ở đây có đủ thứ, đủ loại cho đại nhân tùy ý lựa chọn.

Đó là vì tên cai đã dư biết cái tiếng tăm dâm tặc của tên Ngũ Tử nên hắn mới ra lời dụ dỗ, làm trò ma cô để mà lấy lòng. Tên Ngũ Tử vẫn lạnh lùng mà hỏi nhát gừng:

– Chỗ của phái Nga Mi đâu?

Tên cai cười híp mắt lươn:

– Hề… hề… dạ xin Ngũ đại nhân cứ theo ta… các nàng Nga Mi nõn nường, trẻ đẹp, thấy phát ham… thật là đại nhân có con mắt sành đời.

Ngũ Tử lừ lừ nói:

– Được rồi, ta sẽ lựa một người… sau đó ngươi đem người đó tới phòng cung hình cho ta…

Phòng cung hình là một căn phòng, ngoài việc hỏi cung, tra tấn, còn dùng vào việc hiếp dâm, hành dục với các nữ tù nhân. Nơi đó đã không biết bao nhiêu nữ tử bị mất trinh, đàn bà bị thất tiết. Phòng cung hình là nơi hành lạc mỗi ngày của bọn cai tù, ai cũng biết. Tên cai nghe vậy thì mừng rỡ:

– Hề… hề… ta xin nghe lời đại nhân… ta sẽ hết sức giúp đại nhân giải trí hôm nay, một phen đã đời.

Nói xong hắn lăm xăm đi tới trước. Ngũ Tử theo tên cai tù tới nơi giam cầm của phái Nga Mi, gồm nhiều phòng riêng biệt, phòng nhỏ thì giam một người, phòng lớn thì giam ba bốn người. Tên cai đi tới phòng đầu tiên, dứng trước song cửa, chỉ vào ba nữ tử:

– Hề… hề… có ta nào mà đại nhân ưa thích không?

Thấy Ngũ Tử lắc đầu thì tên cai liền tiến qua tới căn phòng thứ nhì, nhỏ hơn nên chứa có một người. Hắn không ngừng bước mà chỉ khoác tay nói:

– Hề… hề… người này chắc đại nhân không…

Nhưng tên Ngũ Tử đã nắm lấy vai hắn mà nói:

– Đúng rồi, người này đây!

Tên cai ngạc nhiên dương con mắt thao láo lên nhìn Ngũ Tử:

– Còn nhiều nữ tử trẻ đẹp nữa, dưới phòng kia… sao đại nhân lại vội chọn người này?

Tên Ngũ Tử bực mình nói gắt:

– Ta nói người này là người này. Ngươi đừng nói năng nhiều lời.

Nói xong, hắn quay người đi thẳng. Tên cai tù nhìn theo tên Ngũ Tử mà nhíu mày rủa thầm:

– Thằng cha này điên nặng rồi. Hôm nay chắc nó nổi cơn nên muốn đổi món ăn lạ chứ không sai.

Nói đoạn hắn lấy xâu chìa khóa mà mở cửa song sắt bước vào. Vừa tiến tới người nằm thu lu trong góc phòng, hắn vừa lắc đầu miệng lủng bủng:

– Chàng ơi… hoa tươi không hưởng mà chỉ muốn nếm gừng già… Thiệt là bệnh tật hết cỡ. Dâm dục quá độ thì vậy đó!

Tên cai tù kéo người đó đứng lên. Mặc cho người đó quyết liệt chống cự, dẫy dụa, nhưng một hồi sau tên cai cũng đẩy được người đó ra khỏi phòng giam.

Vì bị ảnh hưởng của Nhuyễn Cân Tán nên không còn sức lực để mà trì hoãn nữa, Diệt Tuyệt sư thái đành để cho tên cai tù lôi mình tới phòng cung hình, nơi tên dâm thần Ngũ Tử đang chờ đợi.

*

  • *

Giữa đám quần hùng Minh giáo, Vô Kỵ lên tiếng hỏi Dương Tiêu:

– Tả sứ có ý kiến gì về vụ các ngươi hùng giáo phái đều cả thẩy mất tích hay không?

Dương Tiêu nói:

– Thưa giáo chủ, theo ý thuộc hạ thì đây là hành động của một nhân vật rất lợi hại. Người đó ra tay một cái là bắt trọn mọi người, không một ai thoát được.

Vô Kỵ gật đầu nói:

– Nếu vậy thì hiển nhiên người này hành động một cách nhanh chóng, nhưng lén lút, làm mọi người trở tay không kịp. Chỉ có như vậy thì các vị Võ Đang thúc thúc của ta mới bị dễ dàng sa cơ thất thế mà thôi.

Dương Tiêu gật đầu tán thành:

– Giáo chủ đoán việc như thần. Thuộc hạ cũng có ý nghĩ như vậy. Các vị ngươi hùng Võ Đang tài ba quán thế, khó mà đối phó, trừ phi bị trúng độc kế mới bị bắt.

Thiên Chính bàn vô:

– Theo ta thì vụ bắt cóc này xảy ra ngay sau khi các vị ngươi hùng rời khỏi Quang Minh Đỉnh, cách tổng đàn không xa. Với một số người bị bắt đông đảo như vậy, bọn chúng không thể giữ bí mật được đâu. Chúng ta muốn điều tra ra manh mối cũng không khó khăn lắm.

Nhất Tiếu vỗ tay hưởng ứng:

– Ưng Vương nói đúng. Chung quanh đây toàn là sa mạc trơ trụi, hành vi di chuyển của phường gian manh đó chắc chắn sẽ lộ liễu, không dấu diếm được.

Vô Kỵ nghe vậy liền nói với Dương Tiêu:

– Ông ngoại với Bức Vương nói rất phải. Vậy phiền Tả sứ cho người đi dọ thám xem sao.

Dương Tiêu vòng tay thưa:

– Xin tuân lời giáo chủ. Người này độc ác quỉ thần, đa mưu lắm kế, mưu chước như thần, tuy tài giỏi đấy, nhưng cũng không thể qua khỏi được những tai mắt của người Minh giáo chúng ta đâu.

Nghe Dương Tiêu các người nói tới người nào đó có mưu thần chước quỉ, quăng một mẻ lưới là hốt hết quần ngươi, rõ ràng là hành động hắc ám của một tay thông minh tài giỏi thì tự dưng Vô Kỵ nóng mặt lên, tim đập thình thịch. Hình dáng của một nữ tử xinh tươi hết sức, tinh ngươi hết mực, xảo quyệt hết điều mà cũng khiêu gợi hết cỡ hiện ngay lên trong đầu chàng. Rõ ràng từng nét một.

Triệu Mẫn… Ôi chao, Triệu Mẫn… Có phải thật là Triệu Mẫn hay không?

*

  • *

Trong phòng cung hình, tên Ngũ Tử thấy Diệt Tuyệt sư thái bị đẩy vào thì hắn hất hàm nói ngay với tên cai ngục, vừa như ra lệnh vừa như dặn dò:

– Thôi được rồi, ngươi đi ra đi. Đừng để ai vô đây và cũng đừng cho ai biết vụ này.

Chờ cho tên cai đi ra đóng cửa lại rồi tên Ngũ Tử mới tiến tới mà nắm lấy tay của sư thái.

Bà ta liền giật tay lại, trợn mắt lên:

– Quân khốn khiếp! Khôn hồn thì đừng đụng chạm tới người ta.

Tên Ngũ Tử nhếch mép cười khì:

– Chà, tới nước này mà còn làm bảnh.

Rồi hắn chép miệng:

– Thôi, làm liền cho xong.

Nòi xong hắn lấy tay nắm lên vai sư thái mà kéo mạnh một cái, xé áo lột trần người bà ta tức thì. “Roạc” một cái, nửa người của sư thái tô hô, lồ lộ ra, da thịt trắng toát.

Thì ra Diệt Tuyệt sư thái vốn dĩ đi tu từ lúc còn nhỏ, trong đời chưa bao giờ để lộ thân thể cho ai coi một tí gì, áo thì không bao giờ cao quá cổ tay, quần thì không bao giờ ngắn trên cườm chân, cho nên da thịt bà ta trông trắng tinh như tượng thạch cao.

Bị lột trần, sư thái vừa hoảng hốt vừa tức giận. Bà ta vôị đưa một tay lên che ngực, một tay đánh thẳng tới người tên Ngũ Tử, miệng thì la lên:

– Thằng lộn giống! Dám hỗn láo làm bậy thì bà không tha đâu.

Tay sư thái đánh trúng ngực tên Ngũ Tử cái bốp, nhưng người hắn thô hào, to lớn, mà sư thái lại không còn sức mà ra đòn nên cú đánh chỉ coi như gãi ghẻ. Tên Ngũ Tử vung tay nắm lấy tay của bà rồi đẩy bà ta nằm ngay lên cái bàn đá ở giữa căn phòng. Sư thái bị hắn dúi xuống nhưng bà cũng chống cự mãnh liệt. Bà lấy tay còn lại tát lên mặt hắn mà rít lên:

– Buông ta ra ngay, tên khốn nạn