Chương 48: Ác ý của Đinh Mẫn Quân

Chương 48 Ác ý của Đinh Mẫn Quân

Triệu Mẫn nói xong cười híp mắt. Nàng chống tay nằm dài trên giường, áo không cài thắt cẩn thận, để lộ một nửa cặp nhũ hoa, trắng hồng, tròn trịa, trông thật khiêu gợi vô cùng. Bảo Bảo không thể không nhìn vào vùng da thịt tươi mát kia cho được. Thật ra, sau bao nhiêu năm thống trị và hòa nhập với dân Trung Hoa, người Mông Cổ vẫn còn giữ không ít thì nhiều bản tính căn cơ cố hữu của họ — tàn bạo, hung ác, nhưng lại thẳng tính mộc mạc. Vì thế mà Triệu Mẫn, hiển nhiên là gái Mông Cổ, tuy nửa kín nửa hở trước mặt Bảo Bảo mà nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng cho mấy, mặc nhiên cho người ngươi soi mói trên ngực mình.

Bảo Bảo thấy Triệu Mẫn ngồi trên giường, hở hang như vậy thì tự dưng chàng thấy nao nao. Chàng liếc nhìn thân thể gợi dục của nàng, từ đầu tới ngón chân mà thấy hơi thở mình trở nên trì trệ. Khuôn mặt kiều diễm, bộ ngực khiêu gợi, cái eo thon nhỏ, bờ mông vung tròn, cặp giò trường túc — tất cả là biểu tượng của một nữ thần nhục thể, không thể chối cãi được. Như nếm phải món đồ chua mà ê răng trào nước miếng, Bảo Bảo nuốt nước bọt một cái “ực”. Rồi không nói thêm một lời nào, như đang cố gắng, một cách miễn cưỡng, chống lại một sức lôi kéo của một sự thu hút đầy đam mê, ngập dâm tính nhưng không chính đáng, nhiều tội lỗi, chàng vội quay đi bước chân ra khỏi phòng…


Vô Kỵ chắp tay ra sau lưng, bước tới bước lui trong căn lều vải mà lòng nôn nóng như lửa đốt. Chàng nhìn Lê Đình đang nằm lả người, quần ông ướt nhẹp vì ông xuất tinh không ngừng. Chẳng mấy chốc, dưới ảnh hưởng của Hỏa Tiềm Hoan, ông sẽ kiệt lực mà chết mất. Chàng thở dài một cái. Nếu Dương Tiêu đoán không lầm thì Triệu Mẫn sẽ xuất hiện trong chốc lát. Chàng phải chờ tới bao giờ?

Ngay lúc đó, Tiểu Chiêu bước vào mà nói:

– Thưa giáo chủ, có Triệu cô nương tới, đang chờ ở ngoài.

Vô Kỵ nghe thế thì mừng rỡ. Hai người cùng vội vã lớn bước đi ra khỏi căn lều. Chàng thấy Triệu Mẫn đang đứng trước đám quần hùng Minh giáo, ngửng mặt nhìn lên cao, ra vẻ ung dung ngắm trời mây non nước. Còn ở đằng xa, nhị lão đang giữ ngựa cho nàng, nhìn ra hướng khác, hiển nhiên là chúng chẳng e ngại gì cho sự an nguy của cô quận chúa. Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn là chàng lên cơn tức giận, bay người tới nắm chặt lấy hai tay nàng, như giữ nàng lại, sợ nàng chạy đi mất, mà gằn giọng:

– Triệu cô nương, tại sao cô cứ lừa dối ta, gia hại Minh giáo chúng ta như thế?

Triệu Mẫn nhướng mắt lên, ra chiều ngạc nhiên:

– Giáo chủ nói gì ta không hiểu. Ta đã theo đúng lời hứa, đưa thuốc chữa Phù Vân Trọng Phấn rồi. Ta tới đây chỉ để hỏi thăm sức khỏe của Tả sứ và các ngươi hùng Minh giáo mà thôi.

Vô Kỵ nắm chặt lấy tay của Triệu Mẫn hơn, nghiến răng nói:

– Thế còn Ân lục thúc của ta. Sao cô lại lập kế khiến ông ta thập tử nhất sinh như vậy?

Nhị lão từ xa thấy Vô Kỵ hành hung Triệu Mẫn như thế mà vẫn ra vẻ thờ ơ, như không để ý tới. Còn Triệu Mẫn thì cũng không có vẻ gì là sợ hãi, nàng nhìn xuống tay của Vô Kỵ đang xiết chặt lấy tay mình, run rẩy tức giận thì nàng mỉm cười:

– Ân lục hiệp thì sao? Ông ta đâu có bị trúng phấn độc đâu?

– Triệu cô nương, Hỏa Tiềm Hoan đang hành hạ Ân lục thúc, cô không biết sao?

Triệu Mẫn cúi xuống nhìn tay mình đang bị Vô Kỵ nắm một lần nữa, nhưng nàng vẫn để mặc cho chàng nắm, rồi nàng ngước mặt lên mà nói:

– Hỏa Tiềm Hoan chỉ dùng để chữa Phù Vân Trọng Phấn, người nào dại dột đem nó cho Ân lục hiệp uống như vậy?

Biết là Triệu Mẫn lên tiếng chửi xéo mình là ngu ngốc, dại khờ, nhưng Vô Kỵ không phải là người mồm năm miệng mười nên chàng không muốn lên tiếng đối đáp hay bào chữa. Chàng chỉ đứng ngẩn người ra.

Triệu Mẫn lại nhìn tay Vô Kỵ đang nắm lấy tay mình mà cười nói:

– Chuyện Ân lục hiệp bị Hỏa Tiềm Hoan tác hại đâu có can dự gì tới ta đâu. Ta hoàn toàn không biết gì hết. Ta chỉ biết ta đã giữ tròn lời hứa với công tử rồi, sao công tử lại ra tay hành hung ta như vậy?

Vô Kỵ nghe thế liền buộng tay nàng ra. Chàng dịu giọng nói:

– Triệu cô nương cho ta xin lỗi. Hai ta đã coi nhau như huynh đài, ta không bắt bẻ cô nữa.

Ta chỉ xin cô một lần nữa cho ta thuốc chữa cho Ân lục thúc của ta thôi.

Triệu Mẫn nghe Vô Kỵ xuống nước năn nỉ thì mặt nàng tươi rói lên, miệng nở nự cười duyên dáng, bờ môi cong lên trông rất dễ thương. Bất chợt nàng thấy Tiểu Chiêu đang đứng trong đám ngươi hùng Minh giáo, trên đầu có cài cái bông hoa nạm kim cương mà nàng đã biếu tặng cho Vô Kỵ hôm nọ thì nụ cười trên môi biến mất ngay lập tức. Triệu Mẫn lại thấy Tiểu Chiêu ngây thơ, xinh đẹp, dễ thương thì nàng tức giận vô cùng. Mặt nàng nóng bừng lên, nàng quay phắt người đi, không thèm nói một lời, hậm hực bỏ đi luôn về hướng nhị lão. Vô Kỵ vội nói với theo:

– Nếu cô giúp ta phen này, ta nhất quyết không quên ơn…

Nhưng Triệu Mẫn vẫn không nghe. Nàng vẫn xăm xăm rời bước…

Tiểu Chiêu thấy Vô Kỵ xuống nước năn nỉ như thế mà Triệu Mẫn nhất định không thèm đếm xỉa gì đến thì nàng tức giận, bước tới tháo cái bông trên tóc xuống mà đưa chàng:

– Thưa giáo chủ, giáo chủ hoàn trả cái này cho Triệu cô nương đi. Nô tỳ không muốn mang cái thứ này trên người nữa.

Vô Kỵ vừa đưa tay ra nhận cái bông, vừa đưa mắt nhìn theo Triệu Mẫn mà kêu lên:

– Triệu cô nương…

Triệu Mẫn nghe Tiểu Chiêu nói thế rồi Vô Kỵ lại gọi tên mình thì nàng dừng chân lại. Nàng đứng yên một lúc, cố điều hòa hơi thở, như là đang ra sức dằn cơn tức giận, ghen tương xuống. Sau đó, nàng từ từ quay mình lại, mặt mày lạnh tanh, hai môi mím chặt:

– Có phải giáo chủ muốn trả lại món quà của ta phải không? Nếu giáo chủ không muốn nhận quà của ta thì sao lại cứ đòi ta phải đưa thuốc giải Hỏa Tiềm Hoan làm gì?

Vô Kỵ nghe vậy thì vôi vã đút cái bông vào tay áo mà nói:

– Không phải vậy đâu. Ta xin giữ cái bông này trong người luôn.

Triệu Mẫn thấy dáng vẻ của Vô Kỵ vừa hơ hãi như đứa bé sợ bị mất quà, vừa ngơ ngáo như đứa trẻ mong được nhận quà thì nàng ngẫm nghĩ một chút rồi cười mỉm:

– Thôi được. Nhưng trước hết, công tử phải công nhận là ta hoàn toàn không có trách nhiệm gì trong vụ Ân lục hiệp bị thương bởi Hỏa Tiềm Hoan gì cả. Như vậy ta mới yên tâm thư thái tâm hồn.

Vô Kỵ gật đầu ngay:

– Đúng rồi… Triệu cô nưong không có dính líu gì tới vụ này hết. Tất cả là vì ta hành động vụng về mà thôi.

Triệu Mẫn lại nhoẻn miệng cười duyên nói tiếp:

– Thứ đó, nếu công tử muốn ta trao thuốc giải thì phải chấp nhận làm cho ta ba việc.

– Trời ơi, còn ba việc gì nữa?

– Tạm thời ta chưa biết ba việc đó là ba việc gì. Để sau này khi ta nghĩ ra thì ta sẽ cho giáo chủ biết.

Vô Kỵ nhíu mày:

– Triệu cô nương, bộ cô cho rằng ta sẽ nhắm mắt mà theo lời cô làm những việc trời ơi đất hỡi nào đó hay sao?

Triệu Mẫn cười khì:

– Ta sẽ không bao giờ đòi hỏi giáo chủ phải làm những chuyện đội trời vá đất đâu. Vả lại sau này nếu ta có hỏi công tử những chuyện khó khăn thì công tử cũng sẽ chẳng làm đâu nào.

Vô Kỵ ngẫm nghĩ một tí rồi gật đầu mà nói:

– Được rồi. Nếu ba việc đó không làm tổn thương đến luân thường đạo lí, chính nghĩa giang hồ thì không những chính ta đây sẵn sàng giúp cô mà ngay cả toàn thể Minh giáo cũng sẽ hết sức làm tròn lời hứa này.

Triệu Mẫn nghe thế thì lòng nở hoa, tươi cười bước tới, đưa bàn tay búp măng ra mà nói:

– Hay lắm! Vậy thì chúng ta hãy bắt tay coi như thỏa thuận với nhau đi.

Vô Kỵ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn cũa Triệu Mẫn mà bất giác chàng lại đưa mắt lên nhìn vào bộ ngực vung tròn lên của nàng. Vừa cầm lấy bàn tay mềm mại, vừa chiếu con mắt vào đôi gò bồng đảo của Triệu Mẫn, Vô Kỵ chợt thấy lòng mình nôn nao, tim đập thình thịch, máu chạy rần rần. Triệu Mẫn thấy Vô Kỵ con mắt thì chăm chăm nhìn vào ngực mình, tay thì cứ mân mê bàn tay mình không chịu buông ra thì nàng đỏ mặt. Nàng liếc Vô Kỵ một cái thật nhanh rồi vội vã rút tay mình về.

Bàn tay của chàng thật là mạnh bạo mà lại thân mật, thật là rắn chắc mà lại êm ái, thật là xa lạ mà lại gần gũi. Đúng rồi, đây là bàn tay mà mình đã mong ước nó đặt lên vú mình hồi nãy đây mà! Nàng thở dài một cái lộ vẻ trầm tư, nuối tiếc… tay đó, ngực đây… Tự nhiên Triệu Mẫn lại muốn Vô Kỵ nắm lấy tay mình một lần nữa… Không! Tự nhiên nàng lại muốn đặt tay mình vào trong lòng bàn tay Vô Kỵ một lần nữa…

Triệu Mẫn ra đi, sau đó gửi ngay đến cho Vô Kỵ một lá thư: “Đây là phương thuốc chữa Hỏa Tiềm Hoan, lục hiệp uống xong sẽ khỏe ngay trong hai ngày sau. Lần sau gặp lại, mong giáo chủ giữ lời hứa giúp vài việc. Cái bông cài trên đầu mà thiếp trao tặng, xin công tử giữ lại, đừng đưa cho kẻ hầu người cận, thiếp quả thật không vừa lòng tí nào.” Vô Kỵ theo đúng thang thuốc chữa cho Lê Đình, quả nhiên hai ngày sau ông khỏi hẳn.

Sau đó, chàng nhận được một tin động trời: ngươi hùng của các môn phái như Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm… đều bị mất tích sau khi họ rời khỏi Quang Minh Đỉnh.


Đinh Mẫn Quân nằm ngã vật ra giường mà thở dốc. Y thị vừa mới trải qua một trận làm tình mê tơi với hai tên Tứ Tử và Ngũ Tử. Sau khi được Bảo Bảo ban cho hai tên dâm thần để cho mình sai bảo, Mẫn Quân là một mụ đàn bà duy nhất trên đời, tuy xấu xí và gian manh ở cả hình dáng lẫn tâm hồn, nhưng đã sung sướng được trải qua những ngày hưởng dâm độc đáo có một không hai trong đời y thị. Thật ra Mẫn Quân lừa thầy phản huynh đài, ban ngày thì giả bộ sống trong lao tù, chia xẻ đắng cay với đồng bọn phái Nga Mi, nhưng ban đêm thì y thị trốn ra khỏi ngục để mà ăn chơi, đ- đéo với lũ Nhị Tử.

Còn hai tên dâm thần Tứ, Ngũ thì cũng chán mụ lắm rồi, nhưng vẫn phải nghe theo lời của Bảo Bảo cung phụng con mụ ma chê quỉ hờn này mà thôi. Chúng không ngờ Mẫn Quân thân người khô héo như thế mà lại dâm tình quá độ, mỗi đêm bắt chúng phải làm đủ trò tục tằn với y thị để y thị thỏa mãn dục tình.

Mẫn Quân làm tình dữ quá, y như từ trước đến giờ mụ ta chưa bao giờ biết hưởng sướng là gì. Mà dám là thật như vậy lắm! Người ngợm tính tình thô lỗ như ác nữ Mẫn Quân, trên giang hồ ai cũng tránh né, thì làm sao mà mụ lại có cơ may mà nằm dạng háng cho một người nào đó dộng vào được? Dầu rằng người đó là tên đệ tử Cái Bang hạng bét. Nhìn thấy y thị là không ai có thể lên cơn nổi hứng cho nổi. Thà nhắm mắt thủ dâm còn hơn…

Thật ra Tứ, Ngũ hai tên vốn nổi tiếng là dâm tặc nên không từ nan cái lỗ nào cả. Tròn, méo, nông, sâu, chúng đâu có tha. Nhưng khổ nỗi Mẫn Quân dị hợm khác thường, không làm cho chúng vui thú ngay cả lúc trước và sau những cơn đ- đéo với y thị. Hai tên này mà còn giữ cho cu c-c chúng cương sừng để mà y thị bú liếm, sục sạo và sau đó vẫn còn đủ cứng để mà đâm thọc vào l-n y thị mỗi ngày thì chúng quả thật đáng được tôn lên làm chức dâm sư trên cõi đời này rồi.

Nhưng sao chúng vẫn không sao hứng khởi được. Mỗi cơn đ- đéo với Mẫn Quân là một cực hình, chúng cứ nhắm mắt làm như cái máy, cho xong. Vì vậy mà nhiều lúc hai đứa than thở với nhau: “Thôi ráng lên đi… chắc kiếp trước tao với mày làm tội đầy trời nên bây giờ bị quả báo làm hai tên chó dái, ra sức nô lệ cho một con mụ đười ươi… phải chịu thôi!”. Cả hai đều bảo nhau, nếu chúng không sợ oai Bảo Bảo thì chúng đã đem Mẫn Quân ra bóp cổ hay trấn nước cho y thị chết nhăn răng từ lâu rồi!

Vì thế mà đêm đó, sau khi bú mút đã đời hai con c-c của Tứ Tử và Ngũ Tử và bắt chúng thay phiên đ- vào l-n mình cho đến lúc mụ ra hai lần thì Mẫn Quân nằm thở, mệt mỏi, hết sức. Nằm phè phỡn một lúc, Mẫn Quân nhìn tới hai con cu to lớn dị thường, đưa tay vuốt ve chúng mà nói với hai tên dâm thần bằng một giọng hết sức đĩ thõa:

– Bây giờ ta nhờ hai ngươi làm cho ta một việc, hợp với bản lãnh tài lanh của hai ngươi lắm. Đó cũng như là trả công các ngươi đã chu tất cho ta mấy ngày nay. Hì… hì… việc này giản dị, chắc chắn là hai ngươi sẽ hài lòng và sung sướng vô cùng…

Hai tên dâm thần Tứ Tử và Ngũ Tử nhìn nhau mà ngán ngẩm không biết Mẫn Quân định nhờ chúng làm chuyện gì. Nhưng chuyện gì thì chuyện, cái gì mà dính líu tới con mụ này là hai tên bặm trợn đều cảm thấy không hứng thú một tí gì. Bỗng nhiên Mẫn Quân bặm môi nghiến răng rít lên:

– Ta chịu hết nổi rồi. Suốt ngày sư phụ ta chỉ hỏi han đến con Chỉ Nhược mà thôi. Con đó tài ba gì mà nó được để ý đến như thế? Chẳng qua nó chỉ được cái nước trẻ tuổi và đẹp người. Cái mã đó thì chỉ có thể đi làm điếm sau này mà thôi, chứ đâu có làm gì khác được?.

Rồi y thị bực dọc, hậm hực:

– Vậy mà sư phụ ta lại muốn trao y bát cho con đĩ đó. Ta là sư tỉ nó, nhập môn và thành danh (?!) biết bao lâu nay mà sư phụ đâu có để ý gì đến ta. Nó đến sau mà lại được nâng niu, chiều chuộng, được chọn làm trưởng môn. Thiệt là khốn khiếp! Chỉ Nhược! Ta ghét con ngựa đó quá… Nó làm như nó bảnh lắm… bảnh như con điếm thúi thì có…

Tới đây, ác nữ Mẫn Quân bắt đầu nóng máy, bỉu môi lớn tiếng la lối:

– Cũng tại sư phụ ta thôi! Có mới nới cũ, yêu thương nó chẳng coi ta ra gì. Mụ này có mắt mà không có tròng.

Nói tới đó, Mẫn Quân lên cơn tam bành, nổi máu đá cá lăn dưa, y thị lên tiếng chửi bới, không coi tình nghĩa thầy trò là cái gì nữa:

– Đú oả… Con mụ Diệt Tuyệt ỷ mình võ công tột bực, muốn đảo lộn thứ tự, nhập nhòe ngôi thứ, muốn làm sao tùy ý mụ. Hừ… Võ công của mụ cao cường thì sao lại bị thằng Cẩu chủng Vô Kỵ đả bại trước mặt bao người? Thật là không biết nhục… Con mẫu thân nó! Có lẽ vì vậy mà mụ định thoái chức trưởng môn, nhường cho người khác, trốn vào một xó để tránh đời cho khỏi bỉ mặt đây mà. Đáng đời mụ đó! Bây giờ bị Nhuyễn Cân Tán, không còn hơi sức nhưng vẫn còn lên mặt làm oai. Tại sao người mụ chọn lại không phải là ta mà là con Chỉ Nhược? Trời ơi, tức chết đi được! Mẫn Quân này tuy ghét con Chỉ Nhược nhưng lại oán mụ Diệt Tuyệt! đời ta không yên nếu không trả được mối hờn căm, oán ghét này.